.2.
Tề Thành Côn
2024-11-19 02:52:47
Cô bé phải ra ngoài làm việc trong những năm tháng tươi đẹp, có lớp không thể đi học, có nhà không thể về. Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác này, cô cho rằng lúc Vân Đỉnh sinh bệnh và cha cô mất, cô là người khổ sở nhất trên thế giới này rồi, nhưng so với Bạch Hoa Hoa thì bản thân mình cũng không là gì.
Tin rằng, ba mẹ của cô bé không gọi cô bé quay về nhà ăn tết, cũng là vì gia đình khó khăn. Trên đời này có ba mẹ nào mà không yêu thương đứa con của mình? Chỉ là vì có quá nhiều vấn đề thôi. Một cảm giác chua xót dần dâng lên trong lòng, cô đặt bát cơm trên tay xuống, vỗ nhẹ lên đầu Bạch Hoa Hoa.
Nếu như vào lúc này mình có thể nói thì tốt biết mấy? Mình nhất định nói với cô bé: “Em gái, đừng đau lòng, chị nhất định sẽ thực hiện nguyện vọng của em. Gọi em về nhà ăn tết.”
“Chị…” – Hoa Hoa nhỏ giọng gọi, dựa vào trong lòng của Khả Nghiên. Mặc dù mình so với cô bé chỉ lớn hơn có mấy tuổi, dù sao bản thân mình cũng đã là mẹ của một đứa trẻ rồi, mình mong cô bé vào lúc này có thể tìm thấy niềm an ủi của tình mẫu tử trong vòng tay của mình.
Nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc của đứa trẻ đáng yêu trong lòng. Trong gió lạnh, hai chị em mang họ khác nhau thể hiện cảnh tượng hai người phụ nữ bị thương đang an ủi xoa dịu vết thương lẫn nhau. Một là có nhà mà không thể về, hai là có người thân mà không thể nhận nhau, nỗi đau về tinh thần này còn đau hơn nỗi đau về thể xác.
“Hai người đang làm gì vậy?” - Bỗng một giọng nói đanh thép vang lên phá vỡ bức tranh bi ai kia.
Khả Nghiên và Bạch Hoa Hoa cùng lúc quay đầu lại, chỉ thấy cô quản gia đang đùng đùng tức giận đứng phía sau lưng bọn họ: “Hay nhỉ. Hay nhỉ? Bạch Hoa Hoa, cô chống lại tôi phải không?” - Ánh mắt nhìn về bát cơm đang nằm trong tay Khả Nghiên, rồi liếc mắt nhìn Bạch Hoa Hoa.
Thấy vậy, Khả Nghiên lập túc đứng ra trước mặt, liên tục lắc đầu, muốn cầu xin, nhưng thật bất tiện vì không có cách nào mở miệng ra được.
“Cô đi ra. Đây không phải là chuyện của cô.” – Cô ta còn đẩy Khả Nghiên qua một bên.
“Chị?”
Bạch Hoa Hoa muốn đỡ cô, nhưng cô quản gia nắm lấy tay cô: “Cô đủ rồi đó.”
Hoa Hoa hất tay cô quản gia: “Mặc dù cô là người quản lý chúng tôi, nhưng mà lão gia có kêu cô ngược đãi chúng tôi không? Chị ấy làm sai việc gì, cô lại không cho chị ấy ăn cơm? Lẽ nào cô không biết, chị ấy không ăn cơm thì ngày mai có thể sẽ không có sữa sao? Đến lúc đó lão gia trách phạt, cẩn thận cô ăn cũng không được đấy.”
Ngay khi những lời Bạch Hoa Hoa nói ra, giọng điệu của cô quản gia hạ thấp xuống: “Cô uy hiếp tôi đúng không?”
Khả Nghiên đứng bên cạnh vội vàng lắc đầu. Hoa Hoa này chính là không hiểu chuyện tình người trên đời này, cô bé nói những lời như vậy với cô quản gia, nhất định sau này bản thân sẽ rất là mệt.
“Lại làm sao nữa?”
“Được. được.” - Kiềm chế cơn tức giận trong lòng, cô quản gia cười một cách gian xảo: “Là tôi không nên ngược đãi các người, đây là lỗi của tôi, tôi nhận sai, được chưa?”
“Hừ.” - Bạch Hoa Hoa khoanh hai tay trước ngực, ngẩng cao đầu tự hào. Nhưng Khả Nghiên đứng bên cạnh có thể nhìn ra vấn đề, sợ là cô quản gia này lại nghĩ ra thủ đoạn gì để đối phó với bọn họ.
“Vậy bây giờ hai người các cô nên đi làm việc rồi chứ?”
Bạch Hoa Hoa nhíu mày, bỏ hai tay trên người xuống: “Làm cái gì?”
“À, cũng không có gì.” – Quản gia cười cười, cô ta chỉ tay về phía không xa: “Như vậy làm phiền hai người các cô đi dọn dẹp bể bơi đi.”
Dọn dẹp bể bơi?
Trên mặt liền thể hiện sự hoảng sợ, Khả Nghiên nhanh chóng nhìn về hướng không xa đó. Trời ơi, mùa đông giá rét, nước ở trong bể bơi đều đã biến thành băng vụn rồi, nếu xuống nước dọn dẹp như vậy sẽ khiến người chết cóng mất?
Đứng bên bể bơi đầy váng băng giá, gió lạnh thổi xào xạc cơ thể họ. Nhíu mày, đưa tay ra gõ vào nước trong hồ bơi. Rất lạnh.
Quay đầu thì nhìn thấy cô quản gia đang đứng phía sau với gương mặt thỏa mãn như đang xem kịch hay. Lúc này mà không đi xuống, sợ là về sau sẽ không biết còn gây phiền phức cho bọn họ như thế nào nữa, nhưng nếu mà đi xuống…
Đôi mắt rụt rè liếc nhìn Bạch Hoa Hoa bên cạnh, lúc này Bạch Hoa Hoa cũng giống hệt cô, trong lòng tràn đầy sợ hãi. Đều là bản thân không tốt, đã liên lụy tới Hoa Hoa.
Không được. Cần phải kiên cường. Nhất định phải bảo vệ đứa trẻ vừa đáng yêu vừa dễ thương này. Nắm chặt tay, Khả Nghiên quay người nhìn về hướng người quản lý, đưa tay ra chỉ chỉ vào mình, sau đó giơ ngón cái lên, quay qua bên cạnh chỉ về hướng Hoa Hoa, vẫy vẫy bàn tay.
“Ôi, cô nói cái gì tôi không hiểu, tôi chỉ nghe hiểu người nói chuyện thôi.”
Cô đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi mà người quản lý này lại cố tình làm ra vẻ không hiểu.
Tin rằng, ba mẹ của cô bé không gọi cô bé quay về nhà ăn tết, cũng là vì gia đình khó khăn. Trên đời này có ba mẹ nào mà không yêu thương đứa con của mình? Chỉ là vì có quá nhiều vấn đề thôi. Một cảm giác chua xót dần dâng lên trong lòng, cô đặt bát cơm trên tay xuống, vỗ nhẹ lên đầu Bạch Hoa Hoa.
Nếu như vào lúc này mình có thể nói thì tốt biết mấy? Mình nhất định nói với cô bé: “Em gái, đừng đau lòng, chị nhất định sẽ thực hiện nguyện vọng của em. Gọi em về nhà ăn tết.”
“Chị…” – Hoa Hoa nhỏ giọng gọi, dựa vào trong lòng của Khả Nghiên. Mặc dù mình so với cô bé chỉ lớn hơn có mấy tuổi, dù sao bản thân mình cũng đã là mẹ của một đứa trẻ rồi, mình mong cô bé vào lúc này có thể tìm thấy niềm an ủi của tình mẫu tử trong vòng tay của mình.
Nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc của đứa trẻ đáng yêu trong lòng. Trong gió lạnh, hai chị em mang họ khác nhau thể hiện cảnh tượng hai người phụ nữ bị thương đang an ủi xoa dịu vết thương lẫn nhau. Một là có nhà mà không thể về, hai là có người thân mà không thể nhận nhau, nỗi đau về tinh thần này còn đau hơn nỗi đau về thể xác.
“Hai người đang làm gì vậy?” - Bỗng một giọng nói đanh thép vang lên phá vỡ bức tranh bi ai kia.
Khả Nghiên và Bạch Hoa Hoa cùng lúc quay đầu lại, chỉ thấy cô quản gia đang đùng đùng tức giận đứng phía sau lưng bọn họ: “Hay nhỉ. Hay nhỉ? Bạch Hoa Hoa, cô chống lại tôi phải không?” - Ánh mắt nhìn về bát cơm đang nằm trong tay Khả Nghiên, rồi liếc mắt nhìn Bạch Hoa Hoa.
Thấy vậy, Khả Nghiên lập túc đứng ra trước mặt, liên tục lắc đầu, muốn cầu xin, nhưng thật bất tiện vì không có cách nào mở miệng ra được.
“Cô đi ra. Đây không phải là chuyện của cô.” – Cô ta còn đẩy Khả Nghiên qua một bên.
“Chị?”
Bạch Hoa Hoa muốn đỡ cô, nhưng cô quản gia nắm lấy tay cô: “Cô đủ rồi đó.”
Hoa Hoa hất tay cô quản gia: “Mặc dù cô là người quản lý chúng tôi, nhưng mà lão gia có kêu cô ngược đãi chúng tôi không? Chị ấy làm sai việc gì, cô lại không cho chị ấy ăn cơm? Lẽ nào cô không biết, chị ấy không ăn cơm thì ngày mai có thể sẽ không có sữa sao? Đến lúc đó lão gia trách phạt, cẩn thận cô ăn cũng không được đấy.”
Ngay khi những lời Bạch Hoa Hoa nói ra, giọng điệu của cô quản gia hạ thấp xuống: “Cô uy hiếp tôi đúng không?”
Khả Nghiên đứng bên cạnh vội vàng lắc đầu. Hoa Hoa này chính là không hiểu chuyện tình người trên đời này, cô bé nói những lời như vậy với cô quản gia, nhất định sau này bản thân sẽ rất là mệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lại làm sao nữa?”
“Được. được.” - Kiềm chế cơn tức giận trong lòng, cô quản gia cười một cách gian xảo: “Là tôi không nên ngược đãi các người, đây là lỗi của tôi, tôi nhận sai, được chưa?”
“Hừ.” - Bạch Hoa Hoa khoanh hai tay trước ngực, ngẩng cao đầu tự hào. Nhưng Khả Nghiên đứng bên cạnh có thể nhìn ra vấn đề, sợ là cô quản gia này lại nghĩ ra thủ đoạn gì để đối phó với bọn họ.
“Vậy bây giờ hai người các cô nên đi làm việc rồi chứ?”
Bạch Hoa Hoa nhíu mày, bỏ hai tay trên người xuống: “Làm cái gì?”
“À, cũng không có gì.” – Quản gia cười cười, cô ta chỉ tay về phía không xa: “Như vậy làm phiền hai người các cô đi dọn dẹp bể bơi đi.”
Dọn dẹp bể bơi?
Trên mặt liền thể hiện sự hoảng sợ, Khả Nghiên nhanh chóng nhìn về hướng không xa đó. Trời ơi, mùa đông giá rét, nước ở trong bể bơi đều đã biến thành băng vụn rồi, nếu xuống nước dọn dẹp như vậy sẽ khiến người chết cóng mất?
Đứng bên bể bơi đầy váng băng giá, gió lạnh thổi xào xạc cơ thể họ. Nhíu mày, đưa tay ra gõ vào nước trong hồ bơi. Rất lạnh.
Quay đầu thì nhìn thấy cô quản gia đang đứng phía sau với gương mặt thỏa mãn như đang xem kịch hay. Lúc này mà không đi xuống, sợ là về sau sẽ không biết còn gây phiền phức cho bọn họ như thế nào nữa, nhưng nếu mà đi xuống…
Đôi mắt rụt rè liếc nhìn Bạch Hoa Hoa bên cạnh, lúc này Bạch Hoa Hoa cũng giống hệt cô, trong lòng tràn đầy sợ hãi. Đều là bản thân không tốt, đã liên lụy tới Hoa Hoa.
Không được. Cần phải kiên cường. Nhất định phải bảo vệ đứa trẻ vừa đáng yêu vừa dễ thương này. Nắm chặt tay, Khả Nghiên quay người nhìn về hướng người quản lý, đưa tay ra chỉ chỉ vào mình, sau đó giơ ngón cái lên, quay qua bên cạnh chỉ về hướng Hoa Hoa, vẫy vẫy bàn tay.
“Ôi, cô nói cái gì tôi không hiểu, tôi chỉ nghe hiểu người nói chuyện thôi.”
Cô đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi mà người quản lý này lại cố tình làm ra vẻ không hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro