.2.
Tề Thành Côn
2024-11-19 02:52:47
“Vậy sao?” - Hình lão gia nhìn tờ giấy một cách đầy hứng thú, nhưng ông không phải là hứng thú đối với nội dung trên mặt giấy kia mà chính là những con chữ kiên quyết mà lại mạnh mẽ trên đó. Ông bèn đặt chén đũa xuống, cầm lấy tờ giấy quan sát thật lâu rồi mới lên tiếng: “Không ngờ cô có được nét chữ đẹp đến như vậy đó.”
Khuôn mặt ông khẽ hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
“Chữ viết đẹp thế nhưng lại chấp nhận làm người hầu, thật là quá đáng tiếc.”
Vừa nghe xong những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn đang mỉm cười của cô lập tức trở nên cứng đờ, cô lắc đầu. Cô tới nơi này làm người hầu chỉ để được ở bên cạnh con mà thôi, những thứ khác đối với cô đều không nghĩ tới.
“Ha ha, ngoài viết chữ đẹp ra, cô còn có khả năng gì nhỉ?”
Cô cảm thấy những lời này của Hình lão gia nghe rất không thuận, liền vội vàng cầm lấy bút viết mấy dòng: “Khi còn nhỏ, bên nhà của con có người hàng xóm là thầy giáo, chính thầy đã dạy cho con viết chữ, những việc khác thì con không biết, cũng không học hành nhiều nên chỉ có thể làm việc nặng, thực cảm ơn lão gia đã khen.”
“Ừ. Cô lui xuống đi.”
“Dạ…” - Trong lòng nhẹ nhõm thở dài, cô bèn xoay người rời khỏi phòng của Hình lão gia, nhưng chưa đi được hai bước đã thấy một cái bóng đi ngang qua.
Không khí nơi hành lang bỗng chốc đã biến đổi, cô nhìn Hoa Hoa, Hoa Hoa cũng nhìn lại cô, hai người giống như bị điểm huyệt đạo cứ đứng đấy mà nhìn lẫn nhau.
Gương mặt cô ấy vẫn còn sưng đỏ, cô có nên đi tới hỏi thăm cô ấy một chút hay không?
Không. Không nên quan tâm, cô đã vô lý đánh cô ấy, giờ lại đi quan tâm không phải trông rất kỳ quái sao? Chi bằng cứ để cô ấy ngày càng chán ghét mình đi, như vậy mới sẽ không liên lụy đến cô ấy.
Đúng vậy.
Cứ như thế đi.
Không khí căng thẳng trong vài giây, Tiêu Khả Nghiên liền dời mắt khỏi người cô ấy, giống như không hề nhìn thấy mà thẳng tiến về phía trước. Nhưng ngay lúc này…
“Chị ơi.” - Hoa Hoa mở miệng gọi cô: “Chị ơi. Em có chuyện muốn hỏi chị.”
Khuôn mặt ông khẽ hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
“Chữ viết đẹp thế nhưng lại chấp nhận làm người hầu, thật là quá đáng tiếc.”
Vừa nghe xong những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn đang mỉm cười của cô lập tức trở nên cứng đờ, cô lắc đầu. Cô tới nơi này làm người hầu chỉ để được ở bên cạnh con mà thôi, những thứ khác đối với cô đều không nghĩ tới.
“Ha ha, ngoài viết chữ đẹp ra, cô còn có khả năng gì nhỉ?”
Cô cảm thấy những lời này của Hình lão gia nghe rất không thuận, liền vội vàng cầm lấy bút viết mấy dòng: “Khi còn nhỏ, bên nhà của con có người hàng xóm là thầy giáo, chính thầy đã dạy cho con viết chữ, những việc khác thì con không biết, cũng không học hành nhiều nên chỉ có thể làm việc nặng, thực cảm ơn lão gia đã khen.”
“Ừ. Cô lui xuống đi.”
“Dạ…” - Trong lòng nhẹ nhõm thở dài, cô bèn xoay người rời khỏi phòng của Hình lão gia, nhưng chưa đi được hai bước đã thấy một cái bóng đi ngang qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không khí nơi hành lang bỗng chốc đã biến đổi, cô nhìn Hoa Hoa, Hoa Hoa cũng nhìn lại cô, hai người giống như bị điểm huyệt đạo cứ đứng đấy mà nhìn lẫn nhau.
Gương mặt cô ấy vẫn còn sưng đỏ, cô có nên đi tới hỏi thăm cô ấy một chút hay không?
Không. Không nên quan tâm, cô đã vô lý đánh cô ấy, giờ lại đi quan tâm không phải trông rất kỳ quái sao? Chi bằng cứ để cô ấy ngày càng chán ghét mình đi, như vậy mới sẽ không liên lụy đến cô ấy.
Đúng vậy.
Cứ như thế đi.
Không khí căng thẳng trong vài giây, Tiêu Khả Nghiên liền dời mắt khỏi người cô ấy, giống như không hề nhìn thấy mà thẳng tiến về phía trước. Nhưng ngay lúc này…
“Chị ơi.” - Hoa Hoa mở miệng gọi cô: “Chị ơi. Em có chuyện muốn hỏi chị.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro