Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

.2.

Tề Thành Côn

2024-11-19 02:52:47

Đẩy cửa ra, cô quản gia mắt thấy trong phòng không có người khác, có chút cười cười: "Mọi chuyện đều nghe theo thiếu phu nhân sắp xếp giải quyết rồi, tôi đoán chừng người câm kia cùng lắm cũng chỉ qua được mùa đông này."

"Hừ." - Nghe thế, Tiêu Lâm Na đang ngồi trước bàn trang điểm đắp mặt nạ chậm rãi quay đầu lại, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhạt nhẽo: "Cô làm không tệ."

Bốn ngày sau.

"Oa... oa... oa…"

"Bà vú, thiếu gia khóc, mau lại đây nhanh lên."

Nghe được tiếng gọi, Khả Nghiên đang ở sân sau phơi quần áo chạy nhanh tới căn phòng của Dục Thành: "Hô... hô... hô..." - Hơi thở gấp gáp hít từng ngụm khí lớn, không có bất kỳ nghỉ ngơi gì.

Ngay khi vừa muốn bế Dục Thành đang khóc thút thít lên, cô đột nhiên ngừng lại.

Vừa mới giặt quần áo, bây giờ hai tay mình dính nước đá, nhất định rất lạnh, nếu làm Dục Thành bị lạnh theo thì làm sao bây giờ? Nhìn ánh mắt đứa con nôn nóng khó nhịn, dưới tình thế cấp bách, cô cuống quít mà đưa hai tay thăm dò vào bên trong quần áo của mình. Ôi, như bị đóng băng vậy, một ngụm khí lạnh từ chóp mũi cô phà ra. Một lúc sau, cảm thấy tay mình đã ấm hơn, lúc này cô mới nhấc quần áo lên, bế em bé Dục Thành trong giường lên cho bú sữa.

Hạnh phúc...

Thỏa mãn...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đứa con sau khi bú sữa của mẹ xong, trong nháy mắt toàn bộ căn phòng trở nên an tĩnh lại, nhìn gương mặt nhỏ non nớt kia của đứa con, trên mặt cô dào dạt tình cảnh thỏa mãn cùng bản năng của người mẹ khó có thể hình dung được.

Bốn ngày, đã bốn ngày không được nhìn thấy đứa con, lúc này cô xem như hiểu được cái gì gọi một ngày không thấy như cách ba thu.

Từ khi Khả Nghiên dọn về đến phòng người hầu nam, điều kiện tồi tệ của căn phòng khiến cô sốt cao không ngừng, may mắn ban ngày có thuốc bổ đầy đủ dễ chịu, cô kiên quyết chịu đựng, đã có sữa dồi dào, lại có thể gặp con hàng ngày rồi.

Dáng cười ngọt ngào mang theo chua xót, lúc này cô mới phát hiện, chẳng qua là mấy ngày không nhìn thấy Vân Đỉnh nó giống như đã lớn lên rất nhiều. Khó trách mọi người đều nói một ngày không thấy được con của mình, con sẽ thành dáng vẻ khác, thật hi vọng Vân Đỉnh có thể mau chóng tập đi được, sẽ gọi mẹ...

Nhưng tưởng tượng đến đây, vẻ mặt hạnh phúc kia của cô liền chậm rãi khô héo, cho dù Vân Đỉnh mở miệng gọi mẹ, cũng không phải gọi cô... không phải hay sao?

Màn đêm buông xuống, Khả Nghiên dỗ Vân Đỉnh ngủ xong lại lưu luyến không muốn về lại phòng ngủ đơn sơ kia của mình.

Vẫn là tiếng gió thổi như cũ, tiếng cửa sổ va vào nhau hỗn loạn, trời đông lạnh lại cô đơn.

Dùng chăn che đầu lại. Không sao cả, dù sao cũng chỉ là ngủ thôi, tỉnh dậy rồi thì có thề nhìn thấy Dục Thành, mau ngủ thôi, mau ngủ thôi.

Sao lại như vậy? Cô ngồi bật dậy, bực bội nhìn ngó xung quanh một lượt, nơi này chính là nơi mình ở ngày đầu tiên khi đến đây, vì sao hôm nay lại không ngủ được, giống như có cảm giác sẽ có chuyện gì xảy ra, làm tinh thần luôn không yên.

Tiêu Khả Nghiên chỉ mới vừa tưởng tưởng đến thì liền nghe tiếng một người đàn ông rống to bên ngoài truyền đến: “Con mẹ nó, ai dám trộm tiền của ông đây chứ, mau trả lại cho ông đây, kẻo ăn không được mà còn phải trả giá đấy.”

“Anh Uy, xảy ra chuyện gì rồi?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Mẹ nó. Tôi để dưới giường năm nghìn tệ, không biết kẻ nào nhanh tay trộm mất rồi.”

“Ôi trời, có chuyện này nữa sao? Là kẻ nào trộm tiền thì mau bước ra đây, mẹ nó, vậy mà dám trộm trên đầu anh Uy, không muốn làm việc trong nhà này nữa sao?”

Âm thanh ồn ào bên ngoài mỗi lúc một lớn hơn, làm Khả Nghiên không có cách nào ngủ được, đen mặt bước xuống giường, xuyên qua khe hở cửa sổ nhìn ra ngoài. Chỉ thấy toàn bộ người làm đều đứng trong sân với vẻ mặt hoang mang. Thôi, chuyện này cũng không liên quan gì đến mình, vẫn nên đi ngủ thôi. Xoay người, dự tính trở về tiếp tục ngủ, ai ngờ…

“Anh Uy, chúng tôi đã làm việc ở cái nhà này nhiều năm, cũng chưa từng xuất hiện việc trộm vặt như thế này, tại sao cô câm kia vừa mới đến thì anh liền bị mất tiền chứ?”

Cũng không biết là do ai nhắc nhở, gương mặt của tên Uy cùng toàn bộ người làm đều như bừng tỉnh: “Đúng vậy. Mẹ nó. Đến tìm con đàn bà thối đó.”

“Bang, bang, bang”, chưa kịp đợi Khả Nghiên phản ứng thì đã nghe cửa phòng bị ai đó dùng sức đập ầm ầm.

Phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cô hoảng loạn, không biết phải làm sao, nhưng khi nghĩ lại, mình không hề trộm tiền thì sợ cái gì? Cô nhanh chóng mặc lại quần áo, vừa định mở cửa phòng thì đột nhiên liền ngừng bước.

Đưa tay lên sờ mặt mình, mới vừa rửa mặt, nếu cứ như vậy đi ra ngoài, bộ dạng này của mình không phải là…? Nhưng hiện tại có trang điểm lên cũng không kịp nữa rồi, nếu mở cửa chậm lại càng tăng thêm sự nghi ngờ. Thôi đi.

Cầm lấy mắt kính trên đầu giường đeo lên mặt, cô nhanh chóng mở cửa ra. Trong nháy mắt liền trông thấy tên Uy kia đứng ngay cửa với khí thế như muốn cấu xé cô, bước lên mà không nói tiếng nào đã lập tức nắm lấy cổ áo Khả Nghiên, rống lên: “Con đàn bà thối này, mau đem tiền của ông giao ra đây, nếu không ông đây cũng không khách sáo với cô.”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thời điểm Khả Nghiêm bị tên Uy nắm lấy cổ áo thì mắt kiếng trên mặt cô cũng rơi xuống đất, trong phút chốc mọi người đều ngây ngẩn, ngay cả tên Uy đang nổi giận đùng đùng cũng nhìn đến choáng váng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

Số ký tự: 0