.2.
Tề Thành Côn
2024-11-19 02:52:47
Cô ta mỉm cười kéo Dục Thành ra khỏi phòng sách, nhưng vừa bước ra ngoài, khuôn mặt tươi cười lập tức lạnh dần.
"Mẹ ơi, Dục Thành muốn ra vườn hoa chơi.”
Nghe giọng nói non nớt của đứa con, cô ta chớp mắt, ra sức nghiến răng, cúi đầu nhìn vào mắt Dục Thành: "Từ từ hẵng đi, về phòng mẹ trước." Cô ta cứng rắn lôi kéo con trai về phòng mình.
Vừa vào phòng, cơn giận nhịn đã lâu cuối cùng cũng bùng nổ: "Dục Thành. Sao con phải nhắc tới vú nuôi trước mặt cha? Là ai bảo con làm vậy? Là vú nuôi sao?"
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm khắc của mẹ, tất nhiên là Dục Thành nhỏ tuổi không thể hiểu sao mẹ lại giận: "Tại sao không được nhắc đến vú nuôi ạ?"
"Bởi vì vú nuôi là người xấu."
"Ơ?" - Cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng: "Nhưng Dục Thành rất thích vú nuôi."
Siết chặt quả đấm, vẻ mặt của Tiêu Lâm Na càng lúc càng âm trầm: "Dục Thành à, để mẹ kể cho con nghe một bí mật này. Nhưng nếu Dục Thành là bé ngoan thì con không được nói cho người khác biết."
"Cái gì gọi là bí mật ạ?"
Ngu xuẩn. Đúng là đứa trẻ ngốc. Trợn mắt khinh bỉ, cô ta không kiên nhẫn, nói: "Nhưng con không được nói cho người khác biết, chỉ có mẹ với con biết thôi, biết không?"
Gật đầu nửa hiểu nửa không, thấy mẹ như vậy Dục Thành có hơi sợ.
"Con biết không, cha đi đánh người xấu là bởi vì vú nuôi, vậy nên cha không thích Dục Thành nhắc tới chuyện của vú nuôi, nếu Dục Thành lại nhắc tới thì cha sẽ không thích Dục Thành nữa."
Thú thật, với một đứa trẻ nhỏ như vậy không thể nào hiểu được những lời Tiêu Lâm Na nói, bé chỉ biết rằng nếu nhắc đến vú nuôi, cha sẽ không thích bé nữa.
"Dục Thành không muốn cha không thích con, vậy sau này Dục Thành sẽ không nói về vú nuôi nữa."
"Ừ, thế mới ngoan, được rồi, con tự chơi đi."
"Mẹ không chơi với Dục Thành sao?"
"Ôi, mẹ mệt quá, con tự chơi đi."
"Dạ.” - Gật gật đầu, Dục Thành lắc lư rời khỏi phòng Tiêu Lâm Na.
Nhìn đứa con trai rời đi, cô ta thở dài một hơi: "Phiền quá đi." - Nửa năm nay, từ khi Dục Thành biết nói, biết đi, có trời mới biết cô ta khó chịu cỡ nào?
Bản thân đứa nhỏ đã hiếu động, cả ngày không phải đi đông thì là chạy tây, cô ta còn phải luôn theo dõi nó, nếu chăm sóc không tốt, khi ông Hình trở về sẽ trách mắng, cô ta thật sự không có cách nào nói rõ, nếu ông ta có thể đi cùng với Hình Thiên Nham thì tốt rồi, vậy sẽ không ai có thể theo dõi mọi hành động của cô ta.
Nói là như vậy, nhưng đến cùng người quan sát Dục Thành, chăm sóc Dục Thành vốn không phải là Tiêu Lâm Na.
Trong sân, bóng hình nhỏ bé lẻ loi ngồi xổm một chỗ, chơi với đống đồ chơi nhiều vô kể của mình.
Nhưng với một đứa trẻ mà nói, thứ bé cần nhất có lẽ không phải đồ chơi mà là sự quan tâm và bầu bạn của mẹ, nhưng…
Dục Thành vốn không nhận được những thứ này.
Giờ bé còn nhỏ, gì cũng không hiểu, nếu dần lớn lên, phải chăng vẫn có thể bỏ qua những thứ này?
“Bốp, bốp, bốp.” - Cầm trong tay một cái xẻng đồ chơi nhỏ không ngừng đập đất, giơ lên, đập xuống. Khuôn mặt nhỏ cười tươi như hoa, không chút buồn phiền.
Đột nhiên…
Một cơn gió nhẹ thổi qua, một hạt cát bay vào mắt Dục Thành: "Hu hu… ." - Ném đồ chơi trong tay, bé lập tức khóc thét lên.
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện bên cạnh bé nhanh như chớp, ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt đỉnh đầu Dục Thành.
"Ơ, vú… vú nuôi. Là cô sao?" - Từ nhỏ Dục Thành đã uống sữa của Tiêu Khả Nghiên mà lớn lên, dường như đã quá quen với mùi của cô. Không cần nhìn mặt, chỉ cần cảm nhận được sự chăm sóc từng li từng tí, cảm nhận phần tình thương không vụ lợi kia, hình bóng của Khả Nghiên sẽ tự động hiện lên trong đầu bé.
"Mẹ ơi, Dục Thành muốn ra vườn hoa chơi.”
Nghe giọng nói non nớt của đứa con, cô ta chớp mắt, ra sức nghiến răng, cúi đầu nhìn vào mắt Dục Thành: "Từ từ hẵng đi, về phòng mẹ trước." Cô ta cứng rắn lôi kéo con trai về phòng mình.
Vừa vào phòng, cơn giận nhịn đã lâu cuối cùng cũng bùng nổ: "Dục Thành. Sao con phải nhắc tới vú nuôi trước mặt cha? Là ai bảo con làm vậy? Là vú nuôi sao?"
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm khắc của mẹ, tất nhiên là Dục Thành nhỏ tuổi không thể hiểu sao mẹ lại giận: "Tại sao không được nhắc đến vú nuôi ạ?"
"Bởi vì vú nuôi là người xấu."
"Ơ?" - Cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng: "Nhưng Dục Thành rất thích vú nuôi."
Siết chặt quả đấm, vẻ mặt của Tiêu Lâm Na càng lúc càng âm trầm: "Dục Thành à, để mẹ kể cho con nghe một bí mật này. Nhưng nếu Dục Thành là bé ngoan thì con không được nói cho người khác biết."
"Cái gì gọi là bí mật ạ?"
Ngu xuẩn. Đúng là đứa trẻ ngốc. Trợn mắt khinh bỉ, cô ta không kiên nhẫn, nói: "Nhưng con không được nói cho người khác biết, chỉ có mẹ với con biết thôi, biết không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gật đầu nửa hiểu nửa không, thấy mẹ như vậy Dục Thành có hơi sợ.
"Con biết không, cha đi đánh người xấu là bởi vì vú nuôi, vậy nên cha không thích Dục Thành nhắc tới chuyện của vú nuôi, nếu Dục Thành lại nhắc tới thì cha sẽ không thích Dục Thành nữa."
Thú thật, với một đứa trẻ nhỏ như vậy không thể nào hiểu được những lời Tiêu Lâm Na nói, bé chỉ biết rằng nếu nhắc đến vú nuôi, cha sẽ không thích bé nữa.
"Dục Thành không muốn cha không thích con, vậy sau này Dục Thành sẽ không nói về vú nuôi nữa."
"Ừ, thế mới ngoan, được rồi, con tự chơi đi."
"Mẹ không chơi với Dục Thành sao?"
"Ôi, mẹ mệt quá, con tự chơi đi."
"Dạ.” - Gật gật đầu, Dục Thành lắc lư rời khỏi phòng Tiêu Lâm Na.
Nhìn đứa con trai rời đi, cô ta thở dài một hơi: "Phiền quá đi." - Nửa năm nay, từ khi Dục Thành biết nói, biết đi, có trời mới biết cô ta khó chịu cỡ nào?
Bản thân đứa nhỏ đã hiếu động, cả ngày không phải đi đông thì là chạy tây, cô ta còn phải luôn theo dõi nó, nếu chăm sóc không tốt, khi ông Hình trở về sẽ trách mắng, cô ta thật sự không có cách nào nói rõ, nếu ông ta có thể đi cùng với Hình Thiên Nham thì tốt rồi, vậy sẽ không ai có thể theo dõi mọi hành động của cô ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói là như vậy, nhưng đến cùng người quan sát Dục Thành, chăm sóc Dục Thành vốn không phải là Tiêu Lâm Na.
Trong sân, bóng hình nhỏ bé lẻ loi ngồi xổm một chỗ, chơi với đống đồ chơi nhiều vô kể của mình.
Nhưng với một đứa trẻ mà nói, thứ bé cần nhất có lẽ không phải đồ chơi mà là sự quan tâm và bầu bạn của mẹ, nhưng…
Dục Thành vốn không nhận được những thứ này.
Giờ bé còn nhỏ, gì cũng không hiểu, nếu dần lớn lên, phải chăng vẫn có thể bỏ qua những thứ này?
“Bốp, bốp, bốp.” - Cầm trong tay một cái xẻng đồ chơi nhỏ không ngừng đập đất, giơ lên, đập xuống. Khuôn mặt nhỏ cười tươi như hoa, không chút buồn phiền.
Đột nhiên…
Một cơn gió nhẹ thổi qua, một hạt cát bay vào mắt Dục Thành: "Hu hu… ." - Ném đồ chơi trong tay, bé lập tức khóc thét lên.
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện bên cạnh bé nhanh như chớp, ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt đỉnh đầu Dục Thành.
"Ơ, vú… vú nuôi. Là cô sao?" - Từ nhỏ Dục Thành đã uống sữa của Tiêu Khả Nghiên mà lớn lên, dường như đã quá quen với mùi của cô. Không cần nhìn mặt, chỉ cần cảm nhận được sự chăm sóc từng li từng tí, cảm nhận phần tình thương không vụ lợi kia, hình bóng của Khả Nghiên sẽ tự động hiện lên trong đầu bé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro