.2.
Tề Thành Côn
2024-11-19 02:52:47
Cô nắm chặt tay, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông, rồi lấy đồ ăn thừa hôm qua ra. Đặt nó trên bàn với một tiếng “bịch”.
Đôi mắt màu xanh lam mở ra, quét nhìn thức ăn lạnh ở trên bàn: “Lạnh.”
Nói thừa, cô không biết nó lạnh sao? Anh ta không biết làm nóng sao? Lẽ nào còn muốn kêu cô làm? Không phải là muốn mình đút cho anh ta ăn cơm luôn chứ? Lấy bút lên, viết vài chữ lên trên giấy: “Anh không biết tự mình làm nóng hả?”
Người đàn ông này cũng ngang ngược, anh ta trực tiếp trả lời: “Không biết.” - Giọng nói mềm mại quyến rũ, bắt lấy khuôn mặt mê người của anh ta. Trời ơi…
Khả Nghiên thật muốn đánh chết người đàn ông đáng chết này. Đột nhiên nghe thấy bụng mình kêu gào, Khả Nghiên bất lực thở dài, thực sự rất thất vọng, cầm bát cơm chạy đến lò vi sóng hâm nóng cơm. Xem như anh ta tốt số. Nếu không phải bản thân mình cũng đói, không thì mặc kệ anh ta.
Lấy chén cơm từ lò vi song ra, mang đến hai đôi đũa, hai cái chén, quay lại phòng khách.
Nhìn thấy thức ăn mang lên, người đàn ông này mới từ ghế sofa ngồi dậy, Khả Nghiên thật muốn biết, cuộc sống của người đàn ông này lúc trước có phải là có vô số người làm, có hàng ngàn dinh thự không?
Trong đầu không ngừng nghĩ đến dáng vẻ của nhà họ Hình và Hình Thiên Nham, lúc đó cô đã tiếp xúc với gia đình giàu có nhất, nhưng Hình Thiên Nham không giống người đàn ông này.
Đưa tay ra lấy thức ăn và mở miệng. Bỏ đi, quản được anh ta sao.
Ngồi đối diện với người đàn ông này, vừa mới ăn được vài miếng, cô dừng đũa lại. Cái tôi đang nhìn thấy là một người đàn ông đang ăn cháo trắng bằng thìa một cách tao nhã, mỗi lần dùng thìa múc cháo đều đặn chỉ khoảng 2/3 thìa và người đàn ông dùng thìa múc từ trong ra ngoài. Đôi mắt xanh biếc đó luôn rũ xuống bốn mươi lăm độ, trông vừa quý phái vừa quyến rũ.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ khi đang ăn cơm của người đàn ông này, nhưng anh ta rất chú trọng cách ăn. Chỉ là nghĩ sao cũng không hiểu, anh ta ăn cháo trắng thôi tại sao lại chú trọng đến trình tự như vậy. Đành chịu.
“Cô…”
Người đàn ông vừa muốn mở miệng nói thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên. Khuôn mặt quyến rũ của người đàn ông lập tức trở nên lạnh lùng, anh ta liếc nhìn Khả Nghiên. Chỉ về hướng phòng ngủ, đứng dậy trốn vào phòng ngủ.
Nhìn thấy người đàn ông trốn xong rồi, cô nhanh chân bước ra mở cửa.
Cửa được mở ra, một người đàn ông mặt áo vest màu xanh đen đang đứng bên ngoài: “Tiểu thư, chào cô, tôi bên cục điều tra dân số, mong cô hiểu, tình hình nhà của cô, có thể cho tôi vào trong được không?”
Cục điều tra dân số? Kiểm tra hộ khẩu sao? Nhíu mày lại, cô gật đầu. Mời người đàn ông đó vào trong phòng ngồi. Người đàn ông bước vào, ngồi trên ghế sofa, nhìn xung quanh mỉm cười, nói: “Ờ, ở đây chắc chỉ có một mình cô sống đúng không?”
Khả Nghiên vừa muốn gật đầu, nhưng nhìn thấy trên bàn có hai chén đũa, mắt cô tối sầm lại, lắc đầu mỉm cười, rồi đưa hai ngón tay lên.
“Hả? Cô không có cách nào nói chuyện sao?” - Với một nụ cười ngượng nghịu, cô lại gật đầu.
“Ờ, như vậy à. Vậy người yêu của cô đâu? Anh ta có nhà không?” - Hai tay nắm chặt, cô liếc nhìn về phía phòng ngủ, nếu như nói là đang ở nhà, thì người này yêu cầu anh ta ra ngoài thì phải làm sao? Mà còn, thân phận của người đàn ông trước mặt này chỉ là ngụy trang thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây, Khả Nghiên lắc lắc đầu, cầm một quyển sổ trên bàn lên, kẹp dưới nách.
“À, anh ấy đi làm rồi sao?”
“Vậy tốt rồi, vậy tôi không làm phiền nhiều nữa.”
Đứng dậy, người đàn ông mỉm cười dịu dàng, lúc quay người muốn rời đi thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt dừng lại vào hai chén cháo trắng trên bàn vẫn chưa ăn xong, đây là hành động mà Khả Nghiên không có chú ý đến, người đàn ông này cũng nhanh chóng rời mắt và ra khỏi nhà cô với chiếc cặp trên tay.
Đóng cửa xong, cô thở dài một hơi. Mấy ngày nay cô luôn cảm thấy mình đang sống trong bầu không khí căng thẳng, đều tại người đàn ông yêu nghiệt đó.
Đôi mắt màu xanh lam mở ra, quét nhìn thức ăn lạnh ở trên bàn: “Lạnh.”
Nói thừa, cô không biết nó lạnh sao? Anh ta không biết làm nóng sao? Lẽ nào còn muốn kêu cô làm? Không phải là muốn mình đút cho anh ta ăn cơm luôn chứ? Lấy bút lên, viết vài chữ lên trên giấy: “Anh không biết tự mình làm nóng hả?”
Người đàn ông này cũng ngang ngược, anh ta trực tiếp trả lời: “Không biết.” - Giọng nói mềm mại quyến rũ, bắt lấy khuôn mặt mê người của anh ta. Trời ơi…
Khả Nghiên thật muốn đánh chết người đàn ông đáng chết này. Đột nhiên nghe thấy bụng mình kêu gào, Khả Nghiên bất lực thở dài, thực sự rất thất vọng, cầm bát cơm chạy đến lò vi sóng hâm nóng cơm. Xem như anh ta tốt số. Nếu không phải bản thân mình cũng đói, không thì mặc kệ anh ta.
Lấy chén cơm từ lò vi song ra, mang đến hai đôi đũa, hai cái chén, quay lại phòng khách.
Nhìn thấy thức ăn mang lên, người đàn ông này mới từ ghế sofa ngồi dậy, Khả Nghiên thật muốn biết, cuộc sống của người đàn ông này lúc trước có phải là có vô số người làm, có hàng ngàn dinh thự không?
Trong đầu không ngừng nghĩ đến dáng vẻ của nhà họ Hình và Hình Thiên Nham, lúc đó cô đã tiếp xúc với gia đình giàu có nhất, nhưng Hình Thiên Nham không giống người đàn ông này.
Đưa tay ra lấy thức ăn và mở miệng. Bỏ đi, quản được anh ta sao.
Ngồi đối diện với người đàn ông này, vừa mới ăn được vài miếng, cô dừng đũa lại. Cái tôi đang nhìn thấy là một người đàn ông đang ăn cháo trắng bằng thìa một cách tao nhã, mỗi lần dùng thìa múc cháo đều đặn chỉ khoảng 2/3 thìa và người đàn ông dùng thìa múc từ trong ra ngoài. Đôi mắt xanh biếc đó luôn rũ xuống bốn mươi lăm độ, trông vừa quý phái vừa quyến rũ.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ khi đang ăn cơm của người đàn ông này, nhưng anh ta rất chú trọng cách ăn. Chỉ là nghĩ sao cũng không hiểu, anh ta ăn cháo trắng thôi tại sao lại chú trọng đến trình tự như vậy. Đành chịu.
“Cô…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông vừa muốn mở miệng nói thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên. Khuôn mặt quyến rũ của người đàn ông lập tức trở nên lạnh lùng, anh ta liếc nhìn Khả Nghiên. Chỉ về hướng phòng ngủ, đứng dậy trốn vào phòng ngủ.
Nhìn thấy người đàn ông trốn xong rồi, cô nhanh chân bước ra mở cửa.
Cửa được mở ra, một người đàn ông mặt áo vest màu xanh đen đang đứng bên ngoài: “Tiểu thư, chào cô, tôi bên cục điều tra dân số, mong cô hiểu, tình hình nhà của cô, có thể cho tôi vào trong được không?”
Cục điều tra dân số? Kiểm tra hộ khẩu sao? Nhíu mày lại, cô gật đầu. Mời người đàn ông đó vào trong phòng ngồi. Người đàn ông bước vào, ngồi trên ghế sofa, nhìn xung quanh mỉm cười, nói: “Ờ, ở đây chắc chỉ có một mình cô sống đúng không?”
Khả Nghiên vừa muốn gật đầu, nhưng nhìn thấy trên bàn có hai chén đũa, mắt cô tối sầm lại, lắc đầu mỉm cười, rồi đưa hai ngón tay lên.
“Hả? Cô không có cách nào nói chuyện sao?” - Với một nụ cười ngượng nghịu, cô lại gật đầu.
“Ờ, như vậy à. Vậy người yêu của cô đâu? Anh ta có nhà không?” - Hai tay nắm chặt, cô liếc nhìn về phía phòng ngủ, nếu như nói là đang ở nhà, thì người này yêu cầu anh ta ra ngoài thì phải làm sao? Mà còn, thân phận của người đàn ông trước mặt này chỉ là ngụy trang thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây, Khả Nghiên lắc lắc đầu, cầm một quyển sổ trên bàn lên, kẹp dưới nách.
“À, anh ấy đi làm rồi sao?”
“Vậy tốt rồi, vậy tôi không làm phiền nhiều nữa.”
Đứng dậy, người đàn ông mỉm cười dịu dàng, lúc quay người muốn rời đi thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt dừng lại vào hai chén cháo trắng trên bàn vẫn chưa ăn xong, đây là hành động mà Khả Nghiên không có chú ý đến, người đàn ông này cũng nhanh chóng rời mắt và ra khỏi nhà cô với chiếc cặp trên tay.
Đóng cửa xong, cô thở dài một hơi. Mấy ngày nay cô luôn cảm thấy mình đang sống trong bầu không khí căng thẳng, đều tại người đàn ông yêu nghiệt đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro