.3.
Tề Thành Côn
2024-11-19 02:52:47
“Lâm Na à…” - Cha Hình lúc này mới nghĩ tới đứa con dâu hiểu chuyện của mình: “Con xem, con còn khuyên ta, kỳ thật người chịu ấm ức nhất chính là con đó. Ôi trời, con gả đến Hình gia chúng ta, thật không biết là họa hay là phúc nữa…” - Ông không dám nói hết với Tiêu Lâm Na, chính là… Một khi Hình Thiên Nham đưa ra quyết định là rất khó thay đổi, cho nên, khi anh đi, chỉ sợ nếu không đạt được mục đích sẽ không trở về.
“Nhưng không sao đâu con. Được cái là cha vẫn còn cháu đích tôn bên cạnh. Cha đã không còn trông cậy vào cái tên Thiên Nham kia hiếu thuận với cha rồi. Tương lai chỉ cần Dục Thành của chúng ta biết nghe lời là được.” - Mỉm cười nói xong, thấy bảo mẫu đưa Dục Thành đi tản bộ, ông liền vẫy vẫy tay, bảo mẫu hiểu ý đem bảo bảo tới để cha Hình ôm vào trong ngực: “Đúng… Đúng… Vẫn là Dục Thành ngoan nhất, đúng không?”
Hừ. Giờ người cha như ông có thể làm được gì chứ? Con trai ruột cũng không quản được, lại còn cho nó mặc kệ gia đình mà bỏ nhà ra đi, thật là một chút bộ dạng người cha cũng đều không có.
Đáng chết. Đáng chết.
Nắm chặt tay, liếc mắt nhìn cha Hình bên cạnh vẫn đang luôn trêu đùa cháu đích tôn, tâm trạng cô ta rất không ổn.
Phải biết rằng, kế hoạch tỉ mỉ này cuối cùng là vì cái gì chứ? Còn không phải là vì khiến cho Hình Thiên Nham thay đổi sao? Ai ngờ được, thứ anh ta thay đổi là…
A… Vốn tưởng rằng, vì chuyện ngày hôm qua anh sẽ đem con nhóc ti tiện kia đuổi đi, nhưng nếu biết anh sẽ làm thêm chuyện này, cô ta tình nguyện không làm tất cả những chuyện đó.
Thật sự thiếu kiên nhẫn, Tiêu Lâm Na đột nhiên đứng lên: “Cha cứ cùng Dục Thành chơi đi, con… Con đi ra ngoài một chút.” - Nói xong, cô ta xoay người chạy nhanh về phía cổng lớn, nhìn khắp xung quanh, rốt cuộc đã tìm thấy Hình Thiên Nham lúc này đang khởi động xe.
Nắm chặt tay, cô ta chạy nhanh tới chỗ anh, duỗi tay gắt gao giữ chặt lấy cửa xe.
Ngẩng đầu, đối mặt với Tiêu Lâm Na đang đầy đầy u oán, anh chỉ âm thầm nghĩ nghĩ, đoạn bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì?”
“Anh thật sự muốn đi sao?”
“Tôi đã nói rõ ràng rồi mà.”
Cô ta càng dùng sức giữ chặt cửa xe, nhưng giọng điệu vẫn như cũ rất bình thản: “Muốn đi bao lâu chứ?”
Suy tư một lát, Hình Thiên Nham nhìn Tiêu Lâm Na đáp: “Dự tính ba năm.”
“Ba năm?” – Đột nhiên, mắt cô ta trào lệ: “Dự tính ba năm ư? Nhưng… Nếu tới ba năm, anh không đạt được như mong muốn thì phải làm sao bây giờ?”
“Vậy về sau phải xem chúng ta có duyên hay không.” - Chuyển tầm nhìn, anh lạnh lùng nhìn cặp mắt đầy lệ của Tiêu Lâm Na, trả lời ngữ khí không có một chút nhẹ nhàng nào.
Tự biết, chính mình hôm nay nếu có khóc đến chết ở đây thì người đàn ông không có tình cảm này cũng sẽ không có một chút gì rung động, cô ta bèn nuốt xuống nước mắt chua xót, nhẹ nhàng hỏi: “Trong thời gian đó, em có thể đi tìm anh không?”
“Nhưng không sao đâu con. Được cái là cha vẫn còn cháu đích tôn bên cạnh. Cha đã không còn trông cậy vào cái tên Thiên Nham kia hiếu thuận với cha rồi. Tương lai chỉ cần Dục Thành của chúng ta biết nghe lời là được.” - Mỉm cười nói xong, thấy bảo mẫu đưa Dục Thành đi tản bộ, ông liền vẫy vẫy tay, bảo mẫu hiểu ý đem bảo bảo tới để cha Hình ôm vào trong ngực: “Đúng… Đúng… Vẫn là Dục Thành ngoan nhất, đúng không?”
Hừ. Giờ người cha như ông có thể làm được gì chứ? Con trai ruột cũng không quản được, lại còn cho nó mặc kệ gia đình mà bỏ nhà ra đi, thật là một chút bộ dạng người cha cũng đều không có.
Đáng chết. Đáng chết.
Nắm chặt tay, liếc mắt nhìn cha Hình bên cạnh vẫn đang luôn trêu đùa cháu đích tôn, tâm trạng cô ta rất không ổn.
Phải biết rằng, kế hoạch tỉ mỉ này cuối cùng là vì cái gì chứ? Còn không phải là vì khiến cho Hình Thiên Nham thay đổi sao? Ai ngờ được, thứ anh ta thay đổi là…
A… Vốn tưởng rằng, vì chuyện ngày hôm qua anh sẽ đem con nhóc ti tiện kia đuổi đi, nhưng nếu biết anh sẽ làm thêm chuyện này, cô ta tình nguyện không làm tất cả những chuyện đó.
Thật sự thiếu kiên nhẫn, Tiêu Lâm Na đột nhiên đứng lên: “Cha cứ cùng Dục Thành chơi đi, con… Con đi ra ngoài một chút.” - Nói xong, cô ta xoay người chạy nhanh về phía cổng lớn, nhìn khắp xung quanh, rốt cuộc đã tìm thấy Hình Thiên Nham lúc này đang khởi động xe.
Nắm chặt tay, cô ta chạy nhanh tới chỗ anh, duỗi tay gắt gao giữ chặt lấy cửa xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngẩng đầu, đối mặt với Tiêu Lâm Na đang đầy đầy u oán, anh chỉ âm thầm nghĩ nghĩ, đoạn bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì?”
“Anh thật sự muốn đi sao?”
“Tôi đã nói rõ ràng rồi mà.”
Cô ta càng dùng sức giữ chặt cửa xe, nhưng giọng điệu vẫn như cũ rất bình thản: “Muốn đi bao lâu chứ?”
Suy tư một lát, Hình Thiên Nham nhìn Tiêu Lâm Na đáp: “Dự tính ba năm.”
“Ba năm?” – Đột nhiên, mắt cô ta trào lệ: “Dự tính ba năm ư? Nhưng… Nếu tới ba năm, anh không đạt được như mong muốn thì phải làm sao bây giờ?”
“Vậy về sau phải xem chúng ta có duyên hay không.” - Chuyển tầm nhìn, anh lạnh lùng nhìn cặp mắt đầy lệ của Tiêu Lâm Na, trả lời ngữ khí không có một chút nhẹ nhàng nào.
Tự biết, chính mình hôm nay nếu có khóc đến chết ở đây thì người đàn ông không có tình cảm này cũng sẽ không có một chút gì rung động, cô ta bèn nuốt xuống nước mắt chua xót, nhẹ nhàng hỏi: “Trong thời gian đó, em có thể đi tìm anh không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro