.3:
Tề Thành Côn
2024-11-19 02:52:47
Đương nhiên, tay chân nhỏ của nó vốn dĩ không thể làm đau người khác, nhưng Tiêu Khả Nghiên lại vô cùng phẫn nộ. Chỉ dùng một tay cô đã có thể bắt được tay của đứa bé, cô giơ tay lên cao, trong thời khắc cánh tay giơ xuống, sức lực trong tay rõ ràng đã thu lại rất nhiều.
“Bang” một cái, bàn tay đánh vào mông Dục Thành như đang trách phạt.
Nhưng Dục Thành làm sao hiểu tâm tư Tiêu Khả Nghiên, tuy mông của nó không hề đau, nhưng nó vẫn làm nũng “Oa oa” khóc lên: “Vú em đánh người. Vú em đánh người. Vú em là đồ đáng ghét, cháu sẽ mách với ông, về sau không bao giờ nhìn vú em nữa.” - Xoay người, nó kêu khóc chạy vội xuống lầu.
Tiêu Khả Nghiên vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong lòng lại dâng lên cảm giác đau đớn khó miêu tả bằng lời.
“Vú em là đồ đáng ghét, về sau không bao giờ nhìn vú em nữa.”
Bị con ruột nói như vậy, không một người mẹ nào không khó chịu được. Rõ ràng làm tất cả đều là vì nó, thật sợ rằng nó sẽ có tuổi thơ giống mình, nhưng nó…
Tuy nhiên, Dục Thành mới hơn hai tuổi, căn bản không hiểu điều này, có lẽ…
Cô nâng tay lên, nhìn bàn tay vừa đánh lên mông Dục Thành, có phải mình đã thật sự làm đau Dục Thành rồi hay không?
Dùng chính lực độ đó, cô thử đánh vào mông của mình nhưng cũng không thấy đau mà. Chẳng lẽ da thịt của con cô mỏng manh nên không chịu nổi nó?
Đúng vậy, sao lại có thể lấy chính mình so sánh với Dục Thành được cơ chứ.
Trời ơi… Vì sao. Vì sao mình lại muốn đánh nó chứ?
Đây là bệnh chung của tất cả các bà mẹ, họ sẽ vì thấy con làm sai mà xúc động muốn dạy dỗ lại nó, nhưng sau đó thì không ngừng âm thầm tự trách, thế nên rốt cuộc lại oán hận bản thân mình. Giống như câu nói đánh con nhưng tâm mẹ rất đau vậy.
Trời ạ…
Sâu trong nội tâm cô khẽ thở dài, xoay người nhặt lên mớ tro tàn rơi rụng trên mặt đất cùng một cây nến hương.
Cẩn thận nhìn lên…
Đây hình như là…
Hình như là đồ dùng ở Phật đường của Hình gia mà? Dục Thành sao lại đi tới nơi đó cơ chứ? Chẳng lẽ mấy thứ này đều là Tiêu Lâm Na giao cho nó?
Chị ấy điên rồi hay sao? Sao có thể làm như vậy chứ, chiều chuộng quá đáng Dục Thành cũng thôi đi, giờ lại còn cho phép nó nghịch lửa?
Không được. Nếu không đi nói chuyện với chị ấy, cuối cùng Dục thành sẽ trở thành vật hi sinh vô tội mất.
Bên kia…
“Ông nội… Ông nội ơi…”
Nhìn thằng cháu khóc lóc chạy tới tìm mình, lão gia đang ngồi đọc sách ở thư phòng lập tức giật mình: “Dục Thành, đây là làm sao vậy? Sao con lại khóc chứ?”
“Ông… Ông nội ơi… Vú em là cái đồ đáng ghét.”
Lại là vú em ki nữa ư? Sắc mặt ông khó coi khép lại quyển sách trên tay, sau đó ông bèn giữ chặt cánh tay Dục Thành, nôn nóng hỏi: “Vú em lại làm sao vậy?”
“Vú em đánh vào mông của Dục Thành… Sau này Dục Thành sẽ không bao giờ muốn chơi cùng vú em nữa.”
“Cái gì?” - Đồng tử ông mở to, phải biết rằng Dục Thành chính là cháu đích tôn của Hình gia, chính ông còn không dám động tay động chân với nó, sao còn đợi đến phiên người ngoài đi quản giáo chứ? Nắm chặt nắm tay, ông đột nhiên đứng lên hô lớn: “Tiểu Thúy… Tiểu Thúy đâu rồi…”
“Thưa lão gia.” - Hầu gái ngoài cửa nghe tiếng ông liền đáp lời lại.
Hình lão gia ôm Dục Thành đang khóc thút thít giao cho hầu gái này ôm vào lòng, đoạn ông nói: “Thay ta chăm sóc thiếu gia cho tốt.”
“Dạ.”
Sau đó ông lập tức rời thư phòng, đi tới phòng của Tiêu Lâm Na: “Lâm Na à.”
“Dạ. Sao vậy cha? Trông sắc mặt của cha không tốt lắm.” - Tiêu Lâm Na đang xem TV thì thấy lão gia nổi giận đùng đùng tiến vào, cô ta liền đầy bụng quan tâm bước lên hỏi dò.
“Cha không có việc gì. Chủ yếu là cái cô vú em gan lớn kia. Lần trước cha nghĩ đến Dục Thành nên mới suy xét bỏ qua, đã buông tha cho cô ta một lần rồi, nhưng lần này cô ta… Cô ta…”
Ra vẻ sửng sốt, Tiêu Lâm Na đảo mắt, lo lắng hỏi: “Cha à, đừng có gấp ạ, rốt cuộc là sao vậy cha?”
“Cô ta lại dám đánh Dục Thành nhà chúng ta.”
A… Đúng như dự định. Chắc hẳn con nhỏ đê tiện kia đã chứng kiến cảnh con trai bắt chước lại sai lầm ngày xưa của mình nên không nhịn được mà mất bình tĩnh đấy à? Lòng cô ta âm thầm cười, Tiêu Lâm Na lại ra vẻ phẫn nộ nắm chặt tay: “Sao lại có thể như vậy? Cô vú em kia bị điên rồi hay sao?” - Hít sâu một hơi, cô ta lại nói tiếp: “Cha à, Dục Thành hiện tại đã hơn hai tuổi rồi, kỳ thật vốn dĩ không cần phải uống sữa mẹ, con thấy không bằng chúng ta cứ…”
“Bang” một cái, bàn tay đánh vào mông Dục Thành như đang trách phạt.
Nhưng Dục Thành làm sao hiểu tâm tư Tiêu Khả Nghiên, tuy mông của nó không hề đau, nhưng nó vẫn làm nũng “Oa oa” khóc lên: “Vú em đánh người. Vú em đánh người. Vú em là đồ đáng ghét, cháu sẽ mách với ông, về sau không bao giờ nhìn vú em nữa.” - Xoay người, nó kêu khóc chạy vội xuống lầu.
Tiêu Khả Nghiên vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong lòng lại dâng lên cảm giác đau đớn khó miêu tả bằng lời.
“Vú em là đồ đáng ghét, về sau không bao giờ nhìn vú em nữa.”
Bị con ruột nói như vậy, không một người mẹ nào không khó chịu được. Rõ ràng làm tất cả đều là vì nó, thật sợ rằng nó sẽ có tuổi thơ giống mình, nhưng nó…
Tuy nhiên, Dục Thành mới hơn hai tuổi, căn bản không hiểu điều này, có lẽ…
Cô nâng tay lên, nhìn bàn tay vừa đánh lên mông Dục Thành, có phải mình đã thật sự làm đau Dục Thành rồi hay không?
Dùng chính lực độ đó, cô thử đánh vào mông của mình nhưng cũng không thấy đau mà. Chẳng lẽ da thịt của con cô mỏng manh nên không chịu nổi nó?
Đúng vậy, sao lại có thể lấy chính mình so sánh với Dục Thành được cơ chứ.
Trời ơi… Vì sao. Vì sao mình lại muốn đánh nó chứ?
Đây là bệnh chung của tất cả các bà mẹ, họ sẽ vì thấy con làm sai mà xúc động muốn dạy dỗ lại nó, nhưng sau đó thì không ngừng âm thầm tự trách, thế nên rốt cuộc lại oán hận bản thân mình. Giống như câu nói đánh con nhưng tâm mẹ rất đau vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trời ạ…
Sâu trong nội tâm cô khẽ thở dài, xoay người nhặt lên mớ tro tàn rơi rụng trên mặt đất cùng một cây nến hương.
Cẩn thận nhìn lên…
Đây hình như là…
Hình như là đồ dùng ở Phật đường của Hình gia mà? Dục Thành sao lại đi tới nơi đó cơ chứ? Chẳng lẽ mấy thứ này đều là Tiêu Lâm Na giao cho nó?
Chị ấy điên rồi hay sao? Sao có thể làm như vậy chứ, chiều chuộng quá đáng Dục Thành cũng thôi đi, giờ lại còn cho phép nó nghịch lửa?
Không được. Nếu không đi nói chuyện với chị ấy, cuối cùng Dục thành sẽ trở thành vật hi sinh vô tội mất.
Bên kia…
“Ông nội… Ông nội ơi…”
Nhìn thằng cháu khóc lóc chạy tới tìm mình, lão gia đang ngồi đọc sách ở thư phòng lập tức giật mình: “Dục Thành, đây là làm sao vậy? Sao con lại khóc chứ?”
“Ông… Ông nội ơi… Vú em là cái đồ đáng ghét.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại là vú em ki nữa ư? Sắc mặt ông khó coi khép lại quyển sách trên tay, sau đó ông bèn giữ chặt cánh tay Dục Thành, nôn nóng hỏi: “Vú em lại làm sao vậy?”
“Vú em đánh vào mông của Dục Thành… Sau này Dục Thành sẽ không bao giờ muốn chơi cùng vú em nữa.”
“Cái gì?” - Đồng tử ông mở to, phải biết rằng Dục Thành chính là cháu đích tôn của Hình gia, chính ông còn không dám động tay động chân với nó, sao còn đợi đến phiên người ngoài đi quản giáo chứ? Nắm chặt nắm tay, ông đột nhiên đứng lên hô lớn: “Tiểu Thúy… Tiểu Thúy đâu rồi…”
“Thưa lão gia.” - Hầu gái ngoài cửa nghe tiếng ông liền đáp lời lại.
Hình lão gia ôm Dục Thành đang khóc thút thít giao cho hầu gái này ôm vào lòng, đoạn ông nói: “Thay ta chăm sóc thiếu gia cho tốt.”
“Dạ.”
Sau đó ông lập tức rời thư phòng, đi tới phòng của Tiêu Lâm Na: “Lâm Na à.”
“Dạ. Sao vậy cha? Trông sắc mặt của cha không tốt lắm.” - Tiêu Lâm Na đang xem TV thì thấy lão gia nổi giận đùng đùng tiến vào, cô ta liền đầy bụng quan tâm bước lên hỏi dò.
“Cha không có việc gì. Chủ yếu là cái cô vú em gan lớn kia. Lần trước cha nghĩ đến Dục Thành nên mới suy xét bỏ qua, đã buông tha cho cô ta một lần rồi, nhưng lần này cô ta… Cô ta…”
Ra vẻ sửng sốt, Tiêu Lâm Na đảo mắt, lo lắng hỏi: “Cha à, đừng có gấp ạ, rốt cuộc là sao vậy cha?”
“Cô ta lại dám đánh Dục Thành nhà chúng ta.”
A… Đúng như dự định. Chắc hẳn con nhỏ đê tiện kia đã chứng kiến cảnh con trai bắt chước lại sai lầm ngày xưa của mình nên không nhịn được mà mất bình tĩnh đấy à? Lòng cô ta âm thầm cười, Tiêu Lâm Na lại ra vẻ phẫn nộ nắm chặt tay: “Sao lại có thể như vậy? Cô vú em kia bị điên rồi hay sao?” - Hít sâu một hơi, cô ta lại nói tiếp: “Cha à, Dục Thành hiện tại đã hơn hai tuổi rồi, kỳ thật vốn dĩ không cần phải uống sữa mẹ, con thấy không bằng chúng ta cứ…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro