.3.
Tề Thành Côn
2024-11-19 02:52:47
“Đương nhiên. Chẳng qua là…” - Lùi về phía sau hai bước, Tiêu Lâm Na giơ tay lên, vừa nhìn phần móng tay mới làm xong, vừa ra điều kiện: “Bây giờ mọi chuyện đã đi tới nước này, điều chị có thể làm chỉ là thỏa mãn nguyện vọng của em, mà em thì…”
Khẽ ngước mắt nhìn lên, khóe miệng cô ta gợi lên một nụ cười: “Có thể thỏa mãn nguyện vọng của chị không?”
“Tôi…”
“Sau khi gây chuyện xong thì kết quả cuối cùng của em vẫn chỉ có một. Đó chính là từ đây em rốt cuộc sẽ không được nhìn thấy Vân Đỉnh nữa.”
“Rốt cuộc sẽ không được thấy Vân Đỉnh.”
“Em không chỉ được nhìn thấy con thường xuyên, mà còn có thể mỗi ngày ở bên chăm sóc nó nữa.”
“Ở bên chăm sóc nó nữa.”
Những lời của Tiêu Lâm Na bỗng ùa về trong đầu cô, thật sự đã gây ảnh hưởng mạnh mẽ lên Tiêu Khả Nghiên. Cô chỉ muốn con của mình, không cần gì hơn thế, nếu chị ấy có thể thực hiện được nguyện vọng của cô, như vậy…
Đột ngột ngẩng đầu, cô kiên định nhìn Tiêu Lâm Na: “Tôi thề, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào. Rằng tôi là mẹ của Vân Đỉnh.” - Những chữ sau cùng, cô gần như đã dùng hết sức lực để nói ra. Dũng khí phải nhiều bao nhiêu mới có thể nói ra hết thảy những lời đó? Là mẹ ruột nhưng không thể nhận con, điều này đồng nghĩa là về sau khi gặp con trai, cô chỉ có thể lấy thân phận người lạ để đứng trước mặt nó, nỗi đau đớn này ắt hẳn chỉ những ngày dài về sau cô mới có thể thật sự gặm nhấm hết.
“A. Rất tốt. Tuy nhiên…” - Tiêu Lâm Na lại nửa chừng nửa vời, tròng mắt mị hoặc thoáng chốc lóe sáng: “Em hẳn phải biết, chị không dễ dàng tin tưởng người khác như vậy đâu. Hơn nữa, muốn gặp con trai, muốn ở bên chăm sóc nó, em cần phải trả một cái giá tương xứng, nếu không thì chị cũng không có khả năng, cũng không dám đem Vân Đỉnh giao cho em.”
Cô chau mày, cảm thấy có chút không rõ ràng, bản thân đã chịu lùi bước như vậy, chị ta còn muốn thế nào nữa?
“Chị có ý gì?”
“À, rất đơn giản.” - Chậm rãi móc ra một bình nhỏ từ trong túi, cô ta đặt nó lên bàn trà, sau đó cúi người ở bên tai Tiêu Khả Nghiên nhỏ giọng nói: “Trên đời này, chỉ có người câm mới có thể giữ được bí mật. Để xem nào, liệu em có thể khiến chị có đủ tin tưởng mà giao Vân Đỉnh cho hay không?” - Dứt lời, Tiêu Lâm Na liền nở một nụ cười phảng phất cảm giác quỷ dị.
Cách nơi đó không xa là một biệt thự tráng lệ xa hoa hấp dẫn con mắt người khác. Từ bên trong song sắt kiên cố có thể nhìn thấy suối phun nước, bể bơi cùng với hoa viên nhân tạo. Ba tầng biệt thự uy nghiêm bên trong kia dường như là mộng ảo, vị trí địa lý trước sông sau núi này lại càng làm tôn thêm sự quý giá của ngôi biệt thự.
“Phía trước chính là Hình gia sao? Ôi, thật là sang trọng quá đi.”
“Đúng vậy, cũng khó trách, bọn họ thuê vú em thôi mà đã trả lương hơn một vạn một tháng.”
Những người đến ứng tuyển cho công việc vú em nối đuôi nhau không dứt tiến đến Hình gia. Tiêu Khả Nghiên cũng đứng trong hàng ngũ những cô gái đó, nhưng…
Hôm nay cô có chút khác thường, không giống như những người đang xếp hàng kia.
Khẽ ngước mắt nhìn lên, khóe miệng cô ta gợi lên một nụ cười: “Có thể thỏa mãn nguyện vọng của chị không?”
“Tôi…”
“Sau khi gây chuyện xong thì kết quả cuối cùng của em vẫn chỉ có một. Đó chính là từ đây em rốt cuộc sẽ không được nhìn thấy Vân Đỉnh nữa.”
“Rốt cuộc sẽ không được thấy Vân Đỉnh.”
“Em không chỉ được nhìn thấy con thường xuyên, mà còn có thể mỗi ngày ở bên chăm sóc nó nữa.”
“Ở bên chăm sóc nó nữa.”
Những lời của Tiêu Lâm Na bỗng ùa về trong đầu cô, thật sự đã gây ảnh hưởng mạnh mẽ lên Tiêu Khả Nghiên. Cô chỉ muốn con của mình, không cần gì hơn thế, nếu chị ấy có thể thực hiện được nguyện vọng của cô, như vậy…
Đột ngột ngẩng đầu, cô kiên định nhìn Tiêu Lâm Na: “Tôi thề, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào. Rằng tôi là mẹ của Vân Đỉnh.” - Những chữ sau cùng, cô gần như đã dùng hết sức lực để nói ra. Dũng khí phải nhiều bao nhiêu mới có thể nói ra hết thảy những lời đó? Là mẹ ruột nhưng không thể nhận con, điều này đồng nghĩa là về sau khi gặp con trai, cô chỉ có thể lấy thân phận người lạ để đứng trước mặt nó, nỗi đau đớn này ắt hẳn chỉ những ngày dài về sau cô mới có thể thật sự gặm nhấm hết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A. Rất tốt. Tuy nhiên…” - Tiêu Lâm Na lại nửa chừng nửa vời, tròng mắt mị hoặc thoáng chốc lóe sáng: “Em hẳn phải biết, chị không dễ dàng tin tưởng người khác như vậy đâu. Hơn nữa, muốn gặp con trai, muốn ở bên chăm sóc nó, em cần phải trả một cái giá tương xứng, nếu không thì chị cũng không có khả năng, cũng không dám đem Vân Đỉnh giao cho em.”
Cô chau mày, cảm thấy có chút không rõ ràng, bản thân đã chịu lùi bước như vậy, chị ta còn muốn thế nào nữa?
“Chị có ý gì?”
“À, rất đơn giản.” - Chậm rãi móc ra một bình nhỏ từ trong túi, cô ta đặt nó lên bàn trà, sau đó cúi người ở bên tai Tiêu Khả Nghiên nhỏ giọng nói: “Trên đời này, chỉ có người câm mới có thể giữ được bí mật. Để xem nào, liệu em có thể khiến chị có đủ tin tưởng mà giao Vân Đỉnh cho hay không?” - Dứt lời, Tiêu Lâm Na liền nở một nụ cười phảng phất cảm giác quỷ dị.
Cách nơi đó không xa là một biệt thự tráng lệ xa hoa hấp dẫn con mắt người khác. Từ bên trong song sắt kiên cố có thể nhìn thấy suối phun nước, bể bơi cùng với hoa viên nhân tạo. Ba tầng biệt thự uy nghiêm bên trong kia dường như là mộng ảo, vị trí địa lý trước sông sau núi này lại càng làm tôn thêm sự quý giá của ngôi biệt thự.
“Phía trước chính là Hình gia sao? Ôi, thật là sang trọng quá đi.”
“Đúng vậy, cũng khó trách, bọn họ thuê vú em thôi mà đã trả lương hơn một vạn một tháng.”
Những người đến ứng tuyển cho công việc vú em nối đuôi nhau không dứt tiến đến Hình gia. Tiêu Khả Nghiên cũng đứng trong hàng ngũ những cô gái đó, nhưng…
Hôm nay cô có chút khác thường, không giống như những người đang xếp hàng kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro