. Bị Ép Giao Co...
Tề Thành Côn
2024-11-19 02:52:47
“Này cậu Nham, hình như cậu hiểu lầm, cô ấy không phải do tôi đặc biệt sắp xếp... Ê..." Đợi Uông Dương Minh giải thích xong, Hình Thiên Nham đã sớm lái xe đi rất xa rồi. "Hầy..." Anh ta thầm than, bất đắc dĩ lắc đầu: "Xem ra tôi hại cô bé kia rồi, hy vọng sau này cô ấy đừng gặp lại Thiên Nham nữa..."
Ngày hôm sau...
Khả Nghiên lấy tiền từ chỗ Uông Dương Minh, vừa đủ để đóng tiền chữa bệnh cho Vân Đỉnh đợt hai, nhưng chi phí chữa bệnh đợt ba thì...
Vì chuyện của ông chủ Lý nên Khả Nghiên bị quản lý 'Thiên Thượng Nhân Gian' đuổi việc, điều đó nghĩa là cô không còn cơ hội kiếm tiền nữa, mà đợt chữa bệnh quan trọng nhất của Vân Đỉnh là đợt ba!
“Khả Nghiên…”
“Chị, chị tới rồi."
Kể từ ngày Vân Đỉnh bệnh đến nay, Tiêu Lâm Na chưa bao giờ xuất hiện một lần nên đây là lần đầu tiên. "Ôi, chị có nghe nói về chuyện của Vân Đỉnh, bấy lâu không đến đây vì chị phải giúp cháu trai đáng yêu chuẩn bị tiền, nhưng em biết đấy... Bây giờ kiếm tiền không dễ. Chậc, chị đúng là không có mặt mũi gặp em. Cháu trai bị bệnh, chị không giúp được gì cho em cả, chị quá vô dụng! Chị vô dụng quá mà!"
Thấy chị gái tự trách, trong lòng Khả Nghiên đau đớn từng hồi: "Chị, chị đừng vậy mà, đừng vậy mà. Em không trách chị, có trách thì trách... người mẹ như em không có bản lĩnh, khiến con trai chịu khổ nhiều như vậy."
“Ôi, sao số của Vân Đỉnh lại khổ vậy chứ!" Tiêu Lâm Na thở dài, ra vẻ thương tiếc rồi vỗ vai em gái: "Em à, thật ra chị có cách cứu được Vân Đỉnh, tuy nhiên... tuy nhiên..."
“Tuy nhiên gì ạ? Chị! Chị mau nói đi, bây giờ chỉ cần cứu được Vân Đỉnh, chuyện gì em cũng đồng ý."
“Thật sao? Chuyện gì em cũng chịu làm?"
“Đúng vậy! Thậm chí em đã làm... làm tiếp viên rót rượu, còn gì phải sợ nữa?"
“Cái gì? Em đi làm tiếp viên rót rượu?" Thảo nào cô ta nghe cha nói con nhóc chết tiệt này miễn cưỡng trả được tiền chữa bệnh đợt hai cho Vân Đỉnh. Không được! Chuyện này không thể tiếp tục kéo dài, lỡ con nhóc chết tiệt này lại để dành được tiền chữa bệnh, Vân Đỉnh khỏe lại, mình sẽ không còn hy vọng 'xoay chuyển' nữa. Nghĩ vậy, Tiêu Lâm Na nheo mắt, nở nụ cười dịu dàng: "Cách này của chị cũng không khó xử như đi làm tiếp viên rót rượu, tuy nhiên phải xem em có bỏ được Vân Đỉnh không."
Khả Nghiên dự cảm có chuyện chẳng lành, cô do dự một lát rồi nhìn Tiêu Lâm Na bằng ánh mắt nghi ngờ: "Chị, ý chị là sao?"
“Ý chị là em từ bỏ quan hệ mẹ con với Vân Đỉnh, giao nó cho người có tiền chữa bệnh!"
Nhà họ Hình...
Đây là một ngôi biệt thự ba tầng kiểu phương Tây, sừng sững ở nơi phong thủy trù phú - dựa núi giáp biển. Nội thất có thể nói là tráng lệ rực rỡ, nhà họ Hình là tòa kiến trúc xa hoa có tiếng khắp thành phố.
“Thưa ngài, bên ngoài có người tự xưng là cô Tiêu. Cô ta đang ôm một đứa trẻ và chờ ngài."
Quản gia vào phòng sách thông báo xong, Chủ tịch Hình đang ngồi đấy phất tay: "Được rồi, tôi đã biết. Ông bảo cô ấy ngồi ở phòng khách đợi tôi đi."
"Dạ..."
Đợi quản gia rời khỏi, ông Hình mới từ từ dời ánh mắt thâm sâu sang đứa con trai ngồi cách đấy không xa: "Chuyện này con định làm thế nào?"
Hình Thiên Nham mặt không đổi sắc, khoanh tay trước ngực và bình tĩnh nói: "Những gì nên nói, một năm trước con đã nói hết với ba rồi!"
Tuy đã quá quen thái độ lạnh nhạt của con trai đối với mọi việc, nhưng chuyện lớn như vậy mà anh vẫn có thể gặp nguy không sợ, ông Hình thật sự không nhịn nổi: "Phải! Con đã nói hết với ba, nhưng mà con..." Ông đứng dậy, ra sức vỗ mạnh vào ghế dựa: "Không nói cho ba biết con làm lớn bụng người ta!"
Ngày hôm sau...
Khả Nghiên lấy tiền từ chỗ Uông Dương Minh, vừa đủ để đóng tiền chữa bệnh cho Vân Đỉnh đợt hai, nhưng chi phí chữa bệnh đợt ba thì...
Vì chuyện của ông chủ Lý nên Khả Nghiên bị quản lý 'Thiên Thượng Nhân Gian' đuổi việc, điều đó nghĩa là cô không còn cơ hội kiếm tiền nữa, mà đợt chữa bệnh quan trọng nhất của Vân Đỉnh là đợt ba!
“Khả Nghiên…”
“Chị, chị tới rồi."
Kể từ ngày Vân Đỉnh bệnh đến nay, Tiêu Lâm Na chưa bao giờ xuất hiện một lần nên đây là lần đầu tiên. "Ôi, chị có nghe nói về chuyện của Vân Đỉnh, bấy lâu không đến đây vì chị phải giúp cháu trai đáng yêu chuẩn bị tiền, nhưng em biết đấy... Bây giờ kiếm tiền không dễ. Chậc, chị đúng là không có mặt mũi gặp em. Cháu trai bị bệnh, chị không giúp được gì cho em cả, chị quá vô dụng! Chị vô dụng quá mà!"
Thấy chị gái tự trách, trong lòng Khả Nghiên đau đớn từng hồi: "Chị, chị đừng vậy mà, đừng vậy mà. Em không trách chị, có trách thì trách... người mẹ như em không có bản lĩnh, khiến con trai chịu khổ nhiều như vậy."
“Ôi, sao số của Vân Đỉnh lại khổ vậy chứ!" Tiêu Lâm Na thở dài, ra vẻ thương tiếc rồi vỗ vai em gái: "Em à, thật ra chị có cách cứu được Vân Đỉnh, tuy nhiên... tuy nhiên..."
“Tuy nhiên gì ạ? Chị! Chị mau nói đi, bây giờ chỉ cần cứu được Vân Đỉnh, chuyện gì em cũng đồng ý."
“Thật sao? Chuyện gì em cũng chịu làm?"
“Đúng vậy! Thậm chí em đã làm... làm tiếp viên rót rượu, còn gì phải sợ nữa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cái gì? Em đi làm tiếp viên rót rượu?" Thảo nào cô ta nghe cha nói con nhóc chết tiệt này miễn cưỡng trả được tiền chữa bệnh đợt hai cho Vân Đỉnh. Không được! Chuyện này không thể tiếp tục kéo dài, lỡ con nhóc chết tiệt này lại để dành được tiền chữa bệnh, Vân Đỉnh khỏe lại, mình sẽ không còn hy vọng 'xoay chuyển' nữa. Nghĩ vậy, Tiêu Lâm Na nheo mắt, nở nụ cười dịu dàng: "Cách này của chị cũng không khó xử như đi làm tiếp viên rót rượu, tuy nhiên phải xem em có bỏ được Vân Đỉnh không."
Khả Nghiên dự cảm có chuyện chẳng lành, cô do dự một lát rồi nhìn Tiêu Lâm Na bằng ánh mắt nghi ngờ: "Chị, ý chị là sao?"
“Ý chị là em từ bỏ quan hệ mẹ con với Vân Đỉnh, giao nó cho người có tiền chữa bệnh!"
Nhà họ Hình...
Đây là một ngôi biệt thự ba tầng kiểu phương Tây, sừng sững ở nơi phong thủy trù phú - dựa núi giáp biển. Nội thất có thể nói là tráng lệ rực rỡ, nhà họ Hình là tòa kiến trúc xa hoa có tiếng khắp thành phố.
“Thưa ngài, bên ngoài có người tự xưng là cô Tiêu. Cô ta đang ôm một đứa trẻ và chờ ngài."
Quản gia vào phòng sách thông báo xong, Chủ tịch Hình đang ngồi đấy phất tay: "Được rồi, tôi đã biết. Ông bảo cô ấy ngồi ở phòng khách đợi tôi đi."
"Dạ..."
Đợi quản gia rời khỏi, ông Hình mới từ từ dời ánh mắt thâm sâu sang đứa con trai ngồi cách đấy không xa: "Chuyện này con định làm thế nào?"
Hình Thiên Nham mặt không đổi sắc, khoanh tay trước ngực và bình tĩnh nói: "Những gì nên nói, một năm trước con đã nói hết với ba rồi!"
Tuy đã quá quen thái độ lạnh nhạt của con trai đối với mọi việc, nhưng chuyện lớn như vậy mà anh vẫn có thể gặp nguy không sợ, ông Hình thật sự không nhịn nổi: "Phải! Con đã nói hết với ba, nhưng mà con..." Ông đứng dậy, ra sức vỗ mạnh vào ghế dựa: "Không nói cho ba biết con làm lớn bụng người ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro