Chiêu Này Thật...
Tề Thành Côn
2024-11-19 02:52:47
Đủ rồi. Đối với loại người vui buồn bất chợt như chị ta, cô vốn đã quen rồi, luôn không rõ chị ta nói câu nào mới là thật câu nào mới là giả, hoặc là toàn bộ đều là giả.
“Thiếu phu nhân, đã tới Viễn Dương Bách Hóa rồi.” – Từ ghế lái phía trước, tài xế kéo cửa sổ nhỏ cách âm nói với Tiêu Lâm Na, sau đó xuống xe kéo cửa bên hông xe ra.
Viễn Dương Bách Hóa. Tiêu Lâm Na giương mắt nhìn tòa cao ốc đứng sừng sững ở trước mặt mình, ký ức những ngày trước lại ùa về.
“Đi thôi.” – Tiêu Lâm Na đứng dậy, bước ra khỏi xe. Bây giờ trang phục trên người cô ta đã rất khác so với lần trước tới đây. Hi vọng những nhân viên trước đây không quên cô ta.
“Tiểu thư muốn xem cái gì ạ?”
Đi vào trước quầy vật phẩm trang sức, nhìn trang sức rực rỡ muôn màu, hai mắt cô ta tỏa sáng rực rỡ. Ôi, kết hôn với Hình Thiên Nham mà anh cũng không đưa cho mình một chiếc nhẫn kim cương nào, hừ, tự mình mua một chiếc mang theo chơi là được rồi.
“Lấy nhẫn kim cương này đóng gói lại.”
Một nửa cara. Vẫn là thẻ bài Cartier.
“Tiểu thư, chín mươi tám vạn ạ.”
Nghe thấy giá cả này, Khả Nghiên đứng ở một bên lập tức chau mày, cuối cùng cô đã hiểu rõ cái gì gọi là “Cửa son rượu thịt ôi, Ngoài đường người chết đói”. Một chiếc nhẫn kim cương có thể nuôi sống biết bao người.
Nhưng vẫn chưa xong. Tiếp theo, Tiêu Lâm Na còn lục tục mua không dưới ba mươi vạn tiền quần áo, túi xách. Mãi lâu sau, cô ta mới đến cửa hàng chuyên bán prada trước kia.
“Cô nhanh chân lên.”
Khả Nghiên tay xách nách mang vô số túi đồ, thở hổn hển chạy theo sau cô ta.
“Hoan nghênh quý khách ghé thăm.” - Từ phía xa, nhân viên cửa hàng cũng đã theo dõi Tiêu Lâm Na, phía sau người hầu cầm nhiều hàng hiệu như vậy, vừa nhìn đã biết ngay là bà chủ, nhân viên tự nhiên không dám chậm trễ.
Nhưng không ngờ, mặc kệ người phục vụ có thái độ tốt đến thế nào, Tiêu Lâm Na đều không để ý, luôn tỏ ý khinh thường họ.
Thật tốt quá, vẫn là nhân viên lần trước. Cô ta âm thầm cười, lập tức tìm ghế ngồi nghỉ ngơi trong cửa hàng.
“Tiểu thư, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?”
Ngắm nhìn nhân viên đang khom lưng uốn gối kia, tròng mắt cô ta chuyển động, cao ngạo nói: “Đem toàn bộ giày mới nhất năm nay của các người ra đây.”
“Vâng. Vâng. Xin cô chờ một lát, tôi sẽ lập tức đi lấy.”
Nhân viên phục vụ nở nụ cười vui vẻ. Không chút chậm chễ, cô nhân viên lập tức khiêng mười mấy đối giày tới trước mặt Tiêu Lâm Na.
“Gì thế này?” - Nhìn lướt qua những đôi giày bày biện trên mặt đất, cô ta khinh thường nói: “Prada năm nay thiết kế kiểu gì mà không có đôi nào xuất sắc thế? Thật là…”
Vừa nghe cô ta nói như thế, nhân viên cửa hàng lập tức đón ý nói theo: “Tiểu thư, tôi tin tưởng những đôi giày này cô đi vào chân nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ.”
“Sao cơ? Miệng thật ra rất ngọt. Tốt thôi.” - Cô ta nhìn nhân viên cửa hàng hơi hơi mỉm cười, duỗi tay chỉ vào Khả Nghiên đang đứng bên cạnh: “Cho cô đi thử xem.”
“Cái gì?” - Phải cho một cô hầu gái mang giày hàng hiệu hay sao? Nhân viên cửa hàng vô cùng kinh ngạc.
“Sao thế? Không nghe hiểu ý tôi sao. Tôi kêu cô cho cô ấy thử giày.”
Thấy Tiêu Lâm Na phát cáu, nhân viên cửa hàng tự nhiên không dám ở đó nói nhiều, lập tức mang theo giày đi tới trước mặt Khả Nghiên.
Thoáng sửng sốt, cô kinh ngạc nhìn chị, không biết chị đây là làm sao vậy? Sao đột nhiên nhớ tới mà gọi mình thử giày? Vừa muốn buông đồ trên tay xuống, ai ngờ…
“Không được để đồ xuống đâu.”
Cầm theo đồ thì thử giày thế nào?
Nhân viên ngồi xổm trên mặt đất cũng choáng váng: “Tiểu… Tiểu thư?”
“Ôi trời, con người có thói quen sạch sẽ, không thể chấp nhận đồ của mình đặt ở dưới đất, hoặc là trên sô pha gì đó, cho dù có túi mua hàng cũng không được. Cô xem…” - Hai tròng mắt tối sầm lại, thân mình cô ta nghiêng về phía trước một chút, nhạt nhẽo cười cười: “Nếu không, cô giúp hầu gái của tôi mang giày đi?”
Nghe Tiêu Lâm Na nói như vậy, nhân viên cửa hàng này cũng chỉ phải căng da đầu đi tới, cô lấy một đôi giúp đi vào chân Khả Nghiên. Tiêu Lâm Na ngồi đó liên tục lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng.
Cuối cùng cũng thử xong mười mấy đôi giày, Khả Nghiên cùng nhân viên cửa hàng đều mệt toát mồ hôi đầy đầu, Tiêu Lâm Na sau đó lên tiếng: “Ôi, đều không đẹp. Thôi bỏ đi.”
Cô ta định đứng dậy bỏ đi. Nói thật, Khả Nghiên đứng một bên cũng cảm thấy không thích hợp, nhưng chỉ biết bất đắc dĩ nhìn người nhân viên đáng thương kia, sau đó đi theo cô ta.
“Hừ. Thật xui xẻo.” - Người nhân viên kia nắm chặt đôi giày, tỏ ý vô cùng tức giận. Lúc này Tiêu Lâm Na đột nhiên dừng chân, vẻ mặt âm trầm quay đầu lại: “Cô nói cái gì?”
Dù trong lòng không vui nhưng theo nguyên tắc bán hàng, người nhân viên này không thể nổi giận với khách, chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười: “Thưa cô, tôi không nói gì hết.”
“Còn nói là không à? Cô tức giận ai đó? Đây là cách phục vụ khách hàng sao? Được. Kêu quản lý các cô ra đây cho tôi.”
Chị ta rốt cuộc định diễn tuồng gì đây? Vừa đến đã làm khó dễ nhân viên cửa hàng, người nhân viên này cũng chưa nói cái gì thì chị ta liền yêu cầu gặp quản lý, rõ ràng chị ta cố ý muốn làm khó người nhân viên nhỏ bé này. Vì cái gì chứ? Gương mặt Khả Nghiên đầy vẻ nghi hoặc, nhưng sự nghi ngờ của cô trong chốc lát liền có lời giải.
“Làm sao? Còn đứng ngây ở đó làm gì? Còn không mau gọi quản lý các người ra đây?”
“Thưa cô.” - Người nhân viên khó xử nhíu mày: “Cô xem, tôi không có đắc tội với cô, sao cô lại làm như vậy?”
“Không đắc tội tôi? Ha ha. Hôm nay tôi cố ý mặc bộ quần áo như lần trước đến.” - Khoanh tay trước ngực, cô ta chậm rãi đi tới trước mặt người nhân viên kia: “Chắc cô không quên, lần trước khi tôi đến đây cô đã đối xử với tôi bằng thái độ gì chứ?”
Nhưng lời này nói ra, người nhân viên kia mới đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này có hơi quen mắt.
“Là cô?”
“Hừ, cô nhớ ra rồi sao? Ôi trời, thật là mắt chó nhìn người thấp, lần trước dù có gọi cô bằng cách gì cô đều không để ý đến tôi, còn châm chọc tôi cố ý giả là người giàu có. Không tưởng tượng được cô lại quên tôi nhanh như vậy?”
Thì ra là có chuyện như vậy. Khả Nghiên đứng một bên cũng xem như nghe ra được đáp án, tuy cô biết từ trước đến nay chị gái là người keo kiệt, lại thù dai. Nhưng cũng không nghĩ rằng việc nhỏ như vậy mà chị ta cũng sẽ trả thù.
“Thưa cô.” - Gương mặt người nhân viên tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Nếu vì sự việc lần trước mà làm khó tôi, tôi đây sẽ tạ tội cùng cô, lần trước là do tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, mong cô bỏ qua cho tôi lần này.”
“Hứ….” - Cô ta đột nhiên ngồi lại trên sô pha, cúi đầu nhìn móng tay của mình rồi nói: “Ý của cô chính là tôi đây rất hẹp hòi?”
“Không. Không phải. Tôi không có ý tứ này.”
“Sao lại không phải là cô có ý này? Ý tứ đơn giản của cô chính là đang nói tôi đang cố ý làm khó dễ cô, trả thù cô đúng không. Thật là….” - Cô ta thu tay lại, mỉm cười nhìn người nhân viên kia: “Nói thật, so đo cùng loại người không cùng đẳng cấp, tôi thật ra cũng không đáng làm như vậy.”
“Vâng. Vâng. Vâng” - Sắc mặc nhân viên cửa hàng càng thêm sa sầm, hai tay nắm chặt thành nắm tay: “Tôi là người hạ đẳng. Hạ đẳng.” - Đôi mắt ngấn nước, đột nhiên ngẩng đầu, gầm nhẹ: “Cô là người thượng lưu sao? Tưởng có tiền là ghê gớm lắm sao? Có thể tùy ý gây khó dễ nhục mạ người khác sao? Vì sự việc lần trước tôi đã xin lỗi cô rồi, cô còn muốn thế nào nữa?”
Người nhân viên này bùng nổ tức giận, Khả Nghiên đứng một bên nhưng sắc mặt cũng trầm xuống. Không xong rồi. Người nhân viên này trúng kế rồi. Ánh mắt cô nhìn về phía Tiêu Lâm Na, giờ phút này khóe miệng cô ta treo lên một nụ cười quỷ dị. Xem ra người nhân viên này đã trúng kế kích tướng của cô ta rồi.
Không quá vài phút, người quản lý đang đi kiểm tra trong trung tâm bị cuộc cãi vã này lôi kéo đến cửa hàng, vừa tiến vào liền mắng người nhân viên này một trận: “Sao cô có thể đối xử với khách hàng bằng thái độ này chứ? Cô sẽ làm ảnh hưởng đến thành tích của cao ốc chúng ta.”
“Không phải, quản lý.”
“Không cần giải thích. Tôi đã thấy chính cô hét lên vào mặt khách hàng, mặc kệ thế nào, loại hành vi vô phép đối với khách hàng này, còn làm ảnh hưởng đến các khách hàng khác mua sắm, còn hiểu sao nữa?”
“Quản lý, tôi…”
Nói thật, nếu Khả Nghiêng nói được, cô thật sự muốn nói vài lời giúp người nhân viên này, chiêu này của chị ta thật đủ âm hiểm. Căn bản dù là cô ta sai, thế nhưng có thể khiến cho đối phương trở thành đối tượng bị chỉ trích. A, cũng đúng. Nghĩ lại chính mình cũng đã rơi vào cục diện này còn gì? Lợi hại. Chiêu này của chị ta quá lợi hại.
Đang lúc cục diện trong cửa hàng đang hỗn loạn, một giọng nói thình lình phát ra đánh gãy đối thoại của bọn họ: “Xảy ra chuyện gì?”
“Thiếu phu nhân, đã tới Viễn Dương Bách Hóa rồi.” – Từ ghế lái phía trước, tài xế kéo cửa sổ nhỏ cách âm nói với Tiêu Lâm Na, sau đó xuống xe kéo cửa bên hông xe ra.
Viễn Dương Bách Hóa. Tiêu Lâm Na giương mắt nhìn tòa cao ốc đứng sừng sững ở trước mặt mình, ký ức những ngày trước lại ùa về.
“Đi thôi.” – Tiêu Lâm Na đứng dậy, bước ra khỏi xe. Bây giờ trang phục trên người cô ta đã rất khác so với lần trước tới đây. Hi vọng những nhân viên trước đây không quên cô ta.
“Tiểu thư muốn xem cái gì ạ?”
Đi vào trước quầy vật phẩm trang sức, nhìn trang sức rực rỡ muôn màu, hai mắt cô ta tỏa sáng rực rỡ. Ôi, kết hôn với Hình Thiên Nham mà anh cũng không đưa cho mình một chiếc nhẫn kim cương nào, hừ, tự mình mua một chiếc mang theo chơi là được rồi.
“Lấy nhẫn kim cương này đóng gói lại.”
Một nửa cara. Vẫn là thẻ bài Cartier.
“Tiểu thư, chín mươi tám vạn ạ.”
Nghe thấy giá cả này, Khả Nghiên đứng ở một bên lập tức chau mày, cuối cùng cô đã hiểu rõ cái gì gọi là “Cửa son rượu thịt ôi, Ngoài đường người chết đói”. Một chiếc nhẫn kim cương có thể nuôi sống biết bao người.
Nhưng vẫn chưa xong. Tiếp theo, Tiêu Lâm Na còn lục tục mua không dưới ba mươi vạn tiền quần áo, túi xách. Mãi lâu sau, cô ta mới đến cửa hàng chuyên bán prada trước kia.
“Cô nhanh chân lên.”
Khả Nghiên tay xách nách mang vô số túi đồ, thở hổn hển chạy theo sau cô ta.
“Hoan nghênh quý khách ghé thăm.” - Từ phía xa, nhân viên cửa hàng cũng đã theo dõi Tiêu Lâm Na, phía sau người hầu cầm nhiều hàng hiệu như vậy, vừa nhìn đã biết ngay là bà chủ, nhân viên tự nhiên không dám chậm trễ.
Nhưng không ngờ, mặc kệ người phục vụ có thái độ tốt đến thế nào, Tiêu Lâm Na đều không để ý, luôn tỏ ý khinh thường họ.
Thật tốt quá, vẫn là nhân viên lần trước. Cô ta âm thầm cười, lập tức tìm ghế ngồi nghỉ ngơi trong cửa hàng.
“Tiểu thư, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?”
Ngắm nhìn nhân viên đang khom lưng uốn gối kia, tròng mắt cô ta chuyển động, cao ngạo nói: “Đem toàn bộ giày mới nhất năm nay của các người ra đây.”
“Vâng. Vâng. Xin cô chờ một lát, tôi sẽ lập tức đi lấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhân viên phục vụ nở nụ cười vui vẻ. Không chút chậm chễ, cô nhân viên lập tức khiêng mười mấy đối giày tới trước mặt Tiêu Lâm Na.
“Gì thế này?” - Nhìn lướt qua những đôi giày bày biện trên mặt đất, cô ta khinh thường nói: “Prada năm nay thiết kế kiểu gì mà không có đôi nào xuất sắc thế? Thật là…”
Vừa nghe cô ta nói như thế, nhân viên cửa hàng lập tức đón ý nói theo: “Tiểu thư, tôi tin tưởng những đôi giày này cô đi vào chân nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ.”
“Sao cơ? Miệng thật ra rất ngọt. Tốt thôi.” - Cô ta nhìn nhân viên cửa hàng hơi hơi mỉm cười, duỗi tay chỉ vào Khả Nghiên đang đứng bên cạnh: “Cho cô đi thử xem.”
“Cái gì?” - Phải cho một cô hầu gái mang giày hàng hiệu hay sao? Nhân viên cửa hàng vô cùng kinh ngạc.
“Sao thế? Không nghe hiểu ý tôi sao. Tôi kêu cô cho cô ấy thử giày.”
Thấy Tiêu Lâm Na phát cáu, nhân viên cửa hàng tự nhiên không dám ở đó nói nhiều, lập tức mang theo giày đi tới trước mặt Khả Nghiên.
Thoáng sửng sốt, cô kinh ngạc nhìn chị, không biết chị đây là làm sao vậy? Sao đột nhiên nhớ tới mà gọi mình thử giày? Vừa muốn buông đồ trên tay xuống, ai ngờ…
“Không được để đồ xuống đâu.”
Cầm theo đồ thì thử giày thế nào?
Nhân viên ngồi xổm trên mặt đất cũng choáng váng: “Tiểu… Tiểu thư?”
“Ôi trời, con người có thói quen sạch sẽ, không thể chấp nhận đồ của mình đặt ở dưới đất, hoặc là trên sô pha gì đó, cho dù có túi mua hàng cũng không được. Cô xem…” - Hai tròng mắt tối sầm lại, thân mình cô ta nghiêng về phía trước một chút, nhạt nhẽo cười cười: “Nếu không, cô giúp hầu gái của tôi mang giày đi?”
Nghe Tiêu Lâm Na nói như vậy, nhân viên cửa hàng này cũng chỉ phải căng da đầu đi tới, cô lấy một đôi giúp đi vào chân Khả Nghiên. Tiêu Lâm Na ngồi đó liên tục lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng.
Cuối cùng cũng thử xong mười mấy đôi giày, Khả Nghiên cùng nhân viên cửa hàng đều mệt toát mồ hôi đầy đầu, Tiêu Lâm Na sau đó lên tiếng: “Ôi, đều không đẹp. Thôi bỏ đi.”
Cô ta định đứng dậy bỏ đi. Nói thật, Khả Nghiên đứng một bên cũng cảm thấy không thích hợp, nhưng chỉ biết bất đắc dĩ nhìn người nhân viên đáng thương kia, sau đó đi theo cô ta.
“Hừ. Thật xui xẻo.” - Người nhân viên kia nắm chặt đôi giày, tỏ ý vô cùng tức giận. Lúc này Tiêu Lâm Na đột nhiên dừng chân, vẻ mặt âm trầm quay đầu lại: “Cô nói cái gì?”
Dù trong lòng không vui nhưng theo nguyên tắc bán hàng, người nhân viên này không thể nổi giận với khách, chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười: “Thưa cô, tôi không nói gì hết.”
“Còn nói là không à? Cô tức giận ai đó? Đây là cách phục vụ khách hàng sao? Được. Kêu quản lý các cô ra đây cho tôi.”
Chị ta rốt cuộc định diễn tuồng gì đây? Vừa đến đã làm khó dễ nhân viên cửa hàng, người nhân viên này cũng chưa nói cái gì thì chị ta liền yêu cầu gặp quản lý, rõ ràng chị ta cố ý muốn làm khó người nhân viên nhỏ bé này. Vì cái gì chứ? Gương mặt Khả Nghiên đầy vẻ nghi hoặc, nhưng sự nghi ngờ của cô trong chốc lát liền có lời giải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Làm sao? Còn đứng ngây ở đó làm gì? Còn không mau gọi quản lý các người ra đây?”
“Thưa cô.” - Người nhân viên khó xử nhíu mày: “Cô xem, tôi không có đắc tội với cô, sao cô lại làm như vậy?”
“Không đắc tội tôi? Ha ha. Hôm nay tôi cố ý mặc bộ quần áo như lần trước đến.” - Khoanh tay trước ngực, cô ta chậm rãi đi tới trước mặt người nhân viên kia: “Chắc cô không quên, lần trước khi tôi đến đây cô đã đối xử với tôi bằng thái độ gì chứ?”
Nhưng lời này nói ra, người nhân viên kia mới đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này có hơi quen mắt.
“Là cô?”
“Hừ, cô nhớ ra rồi sao? Ôi trời, thật là mắt chó nhìn người thấp, lần trước dù có gọi cô bằng cách gì cô đều không để ý đến tôi, còn châm chọc tôi cố ý giả là người giàu có. Không tưởng tượng được cô lại quên tôi nhanh như vậy?”
Thì ra là có chuyện như vậy. Khả Nghiên đứng một bên cũng xem như nghe ra được đáp án, tuy cô biết từ trước đến nay chị gái là người keo kiệt, lại thù dai. Nhưng cũng không nghĩ rằng việc nhỏ như vậy mà chị ta cũng sẽ trả thù.
“Thưa cô.” - Gương mặt người nhân viên tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Nếu vì sự việc lần trước mà làm khó tôi, tôi đây sẽ tạ tội cùng cô, lần trước là do tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, mong cô bỏ qua cho tôi lần này.”
“Hứ….” - Cô ta đột nhiên ngồi lại trên sô pha, cúi đầu nhìn móng tay của mình rồi nói: “Ý của cô chính là tôi đây rất hẹp hòi?”
“Không. Không phải. Tôi không có ý tứ này.”
“Sao lại không phải là cô có ý này? Ý tứ đơn giản của cô chính là đang nói tôi đang cố ý làm khó dễ cô, trả thù cô đúng không. Thật là….” - Cô ta thu tay lại, mỉm cười nhìn người nhân viên kia: “Nói thật, so đo cùng loại người không cùng đẳng cấp, tôi thật ra cũng không đáng làm như vậy.”
“Vâng. Vâng. Vâng” - Sắc mặc nhân viên cửa hàng càng thêm sa sầm, hai tay nắm chặt thành nắm tay: “Tôi là người hạ đẳng. Hạ đẳng.” - Đôi mắt ngấn nước, đột nhiên ngẩng đầu, gầm nhẹ: “Cô là người thượng lưu sao? Tưởng có tiền là ghê gớm lắm sao? Có thể tùy ý gây khó dễ nhục mạ người khác sao? Vì sự việc lần trước tôi đã xin lỗi cô rồi, cô còn muốn thế nào nữa?”
Người nhân viên này bùng nổ tức giận, Khả Nghiên đứng một bên nhưng sắc mặt cũng trầm xuống. Không xong rồi. Người nhân viên này trúng kế rồi. Ánh mắt cô nhìn về phía Tiêu Lâm Na, giờ phút này khóe miệng cô ta treo lên một nụ cười quỷ dị. Xem ra người nhân viên này đã trúng kế kích tướng của cô ta rồi.
Không quá vài phút, người quản lý đang đi kiểm tra trong trung tâm bị cuộc cãi vã này lôi kéo đến cửa hàng, vừa tiến vào liền mắng người nhân viên này một trận: “Sao cô có thể đối xử với khách hàng bằng thái độ này chứ? Cô sẽ làm ảnh hưởng đến thành tích của cao ốc chúng ta.”
“Không phải, quản lý.”
“Không cần giải thích. Tôi đã thấy chính cô hét lên vào mặt khách hàng, mặc kệ thế nào, loại hành vi vô phép đối với khách hàng này, còn làm ảnh hưởng đến các khách hàng khác mua sắm, còn hiểu sao nữa?”
“Quản lý, tôi…”
Nói thật, nếu Khả Nghiêng nói được, cô thật sự muốn nói vài lời giúp người nhân viên này, chiêu này của chị ta thật đủ âm hiểm. Căn bản dù là cô ta sai, thế nhưng có thể khiến cho đối phương trở thành đối tượng bị chỉ trích. A, cũng đúng. Nghĩ lại chính mình cũng đã rơi vào cục diện này còn gì? Lợi hại. Chiêu này của chị ta quá lợi hại.
Đang lúc cục diện trong cửa hàng đang hỗn loạn, một giọng nói thình lình phát ra đánh gãy đối thoại của bọn họ: “Xảy ra chuyện gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro