Gây Ra Hoài Ngh...
Tề Thành Côn
2024-11-19 02:52:47
Đối với cảnh tượng như vậy, Hình Thiên Nham không có bất kỳ sự né tránh nào, lúc này Khả Nghiêm không kịp nhìn ra người nào vừa bước vào, cô chỉ nhanh chóng quay người đi.
“Cô rất thích Dục Thành sao?” - Câu hỏi của Hình Thiên Nham phát ra từ phía sau lưng, bởi vì đang cho cho đứa trẻ bú sữa nên cô chỉ có thể ngồi yên tại chỗ bình thản gật đầu.
“Nhưng cô chưa từng gặp bé lần nào trước đó đúng không?” - Biết được người phụ nữ này không nói chuyện được, anh đứng yên tại chỗ, hít sâu một hơi rồi nói thêm: “Tôi biết cô không thể nói chuyện, cô chỉ cần gật đầu hoặc là lắc đầu là được. Tôi hỏi cô, cô cũng rất yêu thích những đứa trẻ khác hả?”
Những đứa trẻ khác? Cô có quá ít sự tiếp xúc, nên không thể nói là yêu thích hay không yêu thích, nhưng mà nếu như trong lúc này nói chỉ yêu thích Dục Thành thì có thể gây ra sự nghi ngờ không? Cô vội gật đầu.
“Lẽ nào, chỉ vì cô yêu thích trẻ con cho nên mới vội vàng tới như vậy?”
Có điều gì đó không ổn. Hình Thiên Nham không giống như một người đàn ông thích lo chuyện không đâu. Vì vậy, những câu hỏi được đặt ra ngày hôm nay là… bắt đầu nghi ngờ mình rồi sao?
“Tôi nói cho cô biết, em gái chết tiệt, nếu như sau này cô còn thể hiện loại ánh mắt bi ai của một người mẹ, tôi nhất định sẽ đuổi cô ra khỏi nhà họ Hình.”
Đột nhiên nhớ lại những lời nói của Tiêu Lâm Na, nghĩ rằng bản thân mình vừa mới thể hiện những cảm xúc đã bị Hình Thiên Nham bắt gặp. Không ngờ năng lực quan sát của người đàn ông này lại nhạy bén như vậy.
Không được. Không thể thuận theo dòng suy nghĩ của anh ấy như vậy, nếu không sẽ còn bị nghi ngờ hơn.
Vừa đúng lúc này, Dục Thành bú sữa xong. Khả Nghiên kéo áo xuống, quay đầu lại, mang theo gương mặt mỉm cười, cô không trả lời câu hỏi của Hình Thiên Nham mà ôm đứa trẻ bước tới trước mặt anh.
Với một nụ cười nhẹ nhàng, cô đưa Dục Thành từ trong vòng tay của mình đến trước mặt Hình Thiên Nham.
“Cô? Là muốn nói với tôi bế Dục Thành?”
Gật đầu. Phải khen khả năng hiểu biết của Hình Thiên Nham rất lợi hại. Nhưng thần sắc của anh ấy…
Lúc này, khuôn mặt lạnh như băng của anh có chút cứng ngắc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dục Thành càng thêm xúc động. Thành thật mà nói, từ khi Dục Thành đến đây, anh chỉ quan sát đứa nhỏ này từ xa xa, chỉ có một lần khi anh đang muốn sờ vào mặt nó thì bị người chen ngang, chứ đừng nói đến việc là ôm lấy tiểu tử này.
“Ô ô…”, đột nhiên Dục Thành mỉm cười hạnh phúc khi nhìn thấy Hình Thiên Nham. Nụ cười này khiến Khả Nghiên có chút khó tin, cô tin rằng Dục Thành rất thích ba mình, đúng không? Nhưng tại sao cô không thể cảm nhận được tình yêu của ba bé dành cho bé?
Trong lúc Tiêu Khả Nghiên đang nghi ngờ, thì Hình Thiên Nham sững sờ ôm lấy đứa trẻ, lúc này thời gian và không gian như giao nhau, anh dường như thay đổi từ một người lạnh lùng trở thành một người cha yêu thương con.
Mỉm cười. "Hi hi... hi hi ...", những tràng cười vang lên theo nhịp thở của anh, và Dục Thành cũng rất vui vẻ trong vòng tay của anh, cố gắng đưa tay ra để chạm vào khuôn mặt đẹp trai của ba mình vài lần.
A, cô hiểu rồi, hóa ra là như vậy. Nhìn hình ảnh vui vẻ hạnh phúc của hai cha con, Khả Nghiên cuối cùng cũng hiểu ra tình cảm của Hình Thiên Nham đối với con trai mình.
Anh không phải là không yêu thích Dục Thành, chỉ là người đàn ông này chưa chuẩn bị tâm lý làm một người ba, anh muốn tiếp nhận đứa trẻ này, nhưng lại sợ đứa trẻ này làm thay đổi thế giới của mình, cho nên tâm trí mới thiếu quyết đoán. Có điều, vào thời điểm mấu chốt thì sẽ phát hiện đứa trẻ không thể thay đổi thế giới của người lớn, mà là người lớn tự nguyện vì đứa trẻ mà thay đổi toàn bộ thế giới của mình.
Cô lặng lẽ rời khỏi căn phòng đầy ắp tiếng cười này, vốn dĩ cô chỉ lo lắng không biết Hình gia có đối xử tốt với Dục Thành không, nhưng sau hai ngày ở cùng nhau, cô thấy rằng Dục Thành đến nhà họ Hình là đúng, bởi vì người quan tâm đến Dục Thành trên thế giới này dù có ít đi một người, nhưng lại có thêm hai người.
Cô thở phào nhẹ nhõm, lúc quay đầu lại thì cô tình cờ nhìn thấy Tiêu Lâm Na đang đứng trên hành lang với vẻ mặt u ám nhìn mình. Lúc này, tất cả nụ cười trên khuôn mặt cô đều biến mất.
Càng sợ cái gì thì cái đó càng đến nhanh. Tiêu Lâm Na đã tính kế cho em gái mình thành người câm, và cô ta cũng đang tính kế lừa dối để em gái mình là người xấu, nhưng vì Hình Thiên Nham đang chú ý đến Tiêu Khả Nghiên nên việc này chưa thực hiện được. Nhưng kể từ khi em gái đến đây, cô ta đã vô tình nhìn thấy Hình Thiên Nham tiếp cận cô em gái rẻ tiền này không biết bao nhiêu lần, nghĩ đến là lập tức thấy tức giận.
Quay về phòng mình, Tiêu Lâm Na yên lặng ngồi trên đầu giường: “Không được. không thể để việc này diễn ra như vậy, nếu không địa vị của mình càng ngày càng không an toàn. Nhất định phải nghĩ cách làm cho Hình Thiên Nham có cảm tình với mình, còn phải làm cho Hình Thiên Nham ghét bỏ con rẻ tiền này.”
“Cô rất thích Dục Thành sao?” - Câu hỏi của Hình Thiên Nham phát ra từ phía sau lưng, bởi vì đang cho cho đứa trẻ bú sữa nên cô chỉ có thể ngồi yên tại chỗ bình thản gật đầu.
“Nhưng cô chưa từng gặp bé lần nào trước đó đúng không?” - Biết được người phụ nữ này không nói chuyện được, anh đứng yên tại chỗ, hít sâu một hơi rồi nói thêm: “Tôi biết cô không thể nói chuyện, cô chỉ cần gật đầu hoặc là lắc đầu là được. Tôi hỏi cô, cô cũng rất yêu thích những đứa trẻ khác hả?”
Những đứa trẻ khác? Cô có quá ít sự tiếp xúc, nên không thể nói là yêu thích hay không yêu thích, nhưng mà nếu như trong lúc này nói chỉ yêu thích Dục Thành thì có thể gây ra sự nghi ngờ không? Cô vội gật đầu.
“Lẽ nào, chỉ vì cô yêu thích trẻ con cho nên mới vội vàng tới như vậy?”
Có điều gì đó không ổn. Hình Thiên Nham không giống như một người đàn ông thích lo chuyện không đâu. Vì vậy, những câu hỏi được đặt ra ngày hôm nay là… bắt đầu nghi ngờ mình rồi sao?
“Tôi nói cho cô biết, em gái chết tiệt, nếu như sau này cô còn thể hiện loại ánh mắt bi ai của một người mẹ, tôi nhất định sẽ đuổi cô ra khỏi nhà họ Hình.”
Đột nhiên nhớ lại những lời nói của Tiêu Lâm Na, nghĩ rằng bản thân mình vừa mới thể hiện những cảm xúc đã bị Hình Thiên Nham bắt gặp. Không ngờ năng lực quan sát của người đàn ông này lại nhạy bén như vậy.
Không được. Không thể thuận theo dòng suy nghĩ của anh ấy như vậy, nếu không sẽ còn bị nghi ngờ hơn.
Vừa đúng lúc này, Dục Thành bú sữa xong. Khả Nghiên kéo áo xuống, quay đầu lại, mang theo gương mặt mỉm cười, cô không trả lời câu hỏi của Hình Thiên Nham mà ôm đứa trẻ bước tới trước mặt anh.
Với một nụ cười nhẹ nhàng, cô đưa Dục Thành từ trong vòng tay của mình đến trước mặt Hình Thiên Nham.
“Cô? Là muốn nói với tôi bế Dục Thành?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gật đầu. Phải khen khả năng hiểu biết của Hình Thiên Nham rất lợi hại. Nhưng thần sắc của anh ấy…
Lúc này, khuôn mặt lạnh như băng của anh có chút cứng ngắc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dục Thành càng thêm xúc động. Thành thật mà nói, từ khi Dục Thành đến đây, anh chỉ quan sát đứa nhỏ này từ xa xa, chỉ có một lần khi anh đang muốn sờ vào mặt nó thì bị người chen ngang, chứ đừng nói đến việc là ôm lấy tiểu tử này.
“Ô ô…”, đột nhiên Dục Thành mỉm cười hạnh phúc khi nhìn thấy Hình Thiên Nham. Nụ cười này khiến Khả Nghiên có chút khó tin, cô tin rằng Dục Thành rất thích ba mình, đúng không? Nhưng tại sao cô không thể cảm nhận được tình yêu của ba bé dành cho bé?
Trong lúc Tiêu Khả Nghiên đang nghi ngờ, thì Hình Thiên Nham sững sờ ôm lấy đứa trẻ, lúc này thời gian và không gian như giao nhau, anh dường như thay đổi từ một người lạnh lùng trở thành một người cha yêu thương con.
Mỉm cười. "Hi hi... hi hi ...", những tràng cười vang lên theo nhịp thở của anh, và Dục Thành cũng rất vui vẻ trong vòng tay của anh, cố gắng đưa tay ra để chạm vào khuôn mặt đẹp trai của ba mình vài lần.
A, cô hiểu rồi, hóa ra là như vậy. Nhìn hình ảnh vui vẻ hạnh phúc của hai cha con, Khả Nghiên cuối cùng cũng hiểu ra tình cảm của Hình Thiên Nham đối với con trai mình.
Anh không phải là không yêu thích Dục Thành, chỉ là người đàn ông này chưa chuẩn bị tâm lý làm một người ba, anh muốn tiếp nhận đứa trẻ này, nhưng lại sợ đứa trẻ này làm thay đổi thế giới của mình, cho nên tâm trí mới thiếu quyết đoán. Có điều, vào thời điểm mấu chốt thì sẽ phát hiện đứa trẻ không thể thay đổi thế giới của người lớn, mà là người lớn tự nguyện vì đứa trẻ mà thay đổi toàn bộ thế giới của mình.
Cô lặng lẽ rời khỏi căn phòng đầy ắp tiếng cười này, vốn dĩ cô chỉ lo lắng không biết Hình gia có đối xử tốt với Dục Thành không, nhưng sau hai ngày ở cùng nhau, cô thấy rằng Dục Thành đến nhà họ Hình là đúng, bởi vì người quan tâm đến Dục Thành trên thế giới này dù có ít đi một người, nhưng lại có thêm hai người.
Cô thở phào nhẹ nhõm, lúc quay đầu lại thì cô tình cờ nhìn thấy Tiêu Lâm Na đang đứng trên hành lang với vẻ mặt u ám nhìn mình. Lúc này, tất cả nụ cười trên khuôn mặt cô đều biến mất.
Càng sợ cái gì thì cái đó càng đến nhanh. Tiêu Lâm Na đã tính kế cho em gái mình thành người câm, và cô ta cũng đang tính kế lừa dối để em gái mình là người xấu, nhưng vì Hình Thiên Nham đang chú ý đến Tiêu Khả Nghiên nên việc này chưa thực hiện được. Nhưng kể từ khi em gái đến đây, cô ta đã vô tình nhìn thấy Hình Thiên Nham tiếp cận cô em gái rẻ tiền này không biết bao nhiêu lần, nghĩ đến là lập tức thấy tức giận.
Quay về phòng mình, Tiêu Lâm Na yên lặng ngồi trên đầu giường: “Không được. không thể để việc này diễn ra như vậy, nếu không địa vị của mình càng ngày càng không an toàn. Nhất định phải nghĩ cách làm cho Hình Thiên Nham có cảm tình với mình, còn phải làm cho Hình Thiên Nham ghét bỏ con rẻ tiền này.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro