Sợ Hãi, Tuyệt V...
Tề Thành Côn
2024-11-19 02:52:47
Vừa nghĩ chân vừa bước theo, cô vừa đuổi ra khỏi cửa thì phát hiện Dục Thành trong tay còn đang bú sữa, liền nhanh chóng lùi lại. Mẹ xin lỗi con trai, mẹ có việc quan trọng phải làm nên không thể cho con bú được.
Khó khăn kéo áo xuống, cô lao ra khỏi phòng, chỉ hai bước đã đuổi kịp người đàn ông, túm lấy cánh tay anh ta.
Bước chân của người đàn ông dừng lại, anh ta chậm rãi quay đầu lại, khóe miệng vẫn mang nụ cười tà ác: "Cô gái, không phải cô muốn thu phí của tôi đấy chứ?"
Anh ta không phải nghĩ mình là một cô gái bán hoa đó chứ? Ngay cả một người ngu ngốc cũng có thể nhìn ra mình đang cho con bú mà? Thực lòng mà nói, người đến xin lỗi là Khả Nghiên, nhưng lại bị câu hỏi đột ngột của người đàn ông này làm cho choáng váng.
Đúng lúc này...
“Chuyện gì xảy ra vậy?” - Giọng nói lãnh đạm của Hình Thiên Nham phát ra sau lưng cô.
Tim thắt lại, còn chưa đợi cô quay đầu lại, Hình Thiên Nham đã bước đến bên cạnh cô.
“Anh?” - Nụ cười tà ác trên mặt người đàn ông dần dần biến mất, thay vào đó là dáng vẻ kiêu ngạo. Lúc này, khí tức tỏa ra từ hai người đàn ông đứng ở hành lang luôn có một vẻ quái dị khó tả, khiến cho sống lưng Khả Nghiên lạnh lẽo.
Nhưng chỉ trong chốc lát, hừ một tiếng lạnh lùng, người đàn ông tóc vàng có đôi con ngươi xanh lam dường như đã hiểu ra mọi chuyện, nụ cười tà ác nơi khóe miệng trở lại trên khuôn mặt: “Thưa ngài, người hầu của ngài thật sự rất cởi mở.” - Nói xong, đồng tử xanh biếc nhìn lướt qua Khả Nghiên, sau đó xoay người nhàn nhã rời đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phút chốc đỏ bừng, vừa thẹn vừa tức giận, thật sự không hiểu nổi, tên yêu quái chết tiệt kia là đang cố ý hại mình hay là ngốc thật? Sao lại nói mình là ... thật đáng ghét.
Nắm chặt tay thành nắm đấm, Khả Nghiên cong miệng tức giận, ngước mắt lên liếc nhìn Hình Thiên Nham bên cạnh, nhưng ánh mắt của anh lúc này lại khiến cô một lần nữa như rơi vào băng lạnh.
Ánh mắt của anh... Ánh mắt của anh tràn đầy chán ghét. Nó giống hệt ánh mắt anh lần trước khi mình bị cô quản gia ám hại đưa cho lão gia ăn thứ không nên ăn. Anh sẽ không thực sự tin những gì người đàn ông tóc vàng đó nói chứ?
Không thể nói chuyện cũng có nghĩa là Khả Nghiên không thể giao tiếp với Hình Thiên Nham, điều đó cũng có nghĩa là sự hiểu lầm của họ chỉ có thể ngày càng sâu hơn.
Không nói lời nào, anh liếc nhìn Khả Nghiên với ánh mắt ghê tởm như vậy rồi bỏ đi.
"Người đàn ông tóc vàng đó..." - Vào thang máy, Hình Thiên Nham không khỏi nhớ tới nụ cười và ánh mắt của người đàn ông tóc vàng vừa rồi: "Chỉ nhìn thoáng qua, anh ta đã nhìn ra quan hệ của tôi với người phụ nữ đó sao?"
Trong thế giới của Hình Thiên Nham, có rất ít người được gọi là người mà anh ta đặc biệt quan tâm, ngoại trừ sự nghiệp, tuy nhiên, người đàn ông tóc vàng xuất hiện một cách khó hiểu này phải nói rằng đã đi guốc trong bụng anh. Trong số những người mà anh đã gặp, từ giám đốc điều hành đến doanh nhân giàu có, thực sự không có ai có khí chất mạnh mẽ hoặc cái nhìn sâu sắc như vậy.
Nếu người đàn ông này chỉ là một người qua đường thì còn tốt, nếu anh ta là đối thủ thì…
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Hình Thiên Nham bất ngờ nở một nụ cười phấn khích.
Cũng đúng, đối thủ càng mạnh càng có thể kích thích sức chiến đấu của anh, hiện tại, anh rất hy vọng tương lai có thể gặp người đàn ông tóc vàng đó trên thương trường.
Trên tầng cao nhất của khách sạn, một chiếc trực thăng từ từ hạ cánh, vài người đàn ông mặc đồ đen từ trên đó bước xuống. Họ chạy nhanh đến lối ra sân thượng và ý thức đứng thành hai hàng cúi đầu xuống, có vẻ như đang chào đón một nhân vật lớn nào đó.
Một lúc lâu sau, chỉ thấy người đàn ông tóc vàng mắt xanh hung ác đó bước ra từ lối lên sân thượng.
“Chủ nhân.” - Hai hàng người đồng thanh mở miệng, sau khi một người áo đen nhanh chóng cầm một chiếc áo đen khoác lên lưng anh ta, bọn họ cũng đồng thời bước đến trực thăng.
"Chủ nhân, xin mời."
Bước đi, lúc người đàn ông tóc vàng chuẩn bị lên trực thăng, anh ta đột nhiên dừng lại, đồng thời khóe miệng từ từ nhếch lên một nụ cười xấu xa: "Ha, thật là một người phụ nữ ngu ngốc."
Mấy người đi theo anh ta nhìn nhau thất thần khi thấy chủ nhân của họ bỗng nhiên đứng đó tự nói với mình. Nhưng ngay lập tức, người đàn ông dường như đã định thần lại, bước lên trực thăng và bỏ đi.
Khó khăn kéo áo xuống, cô lao ra khỏi phòng, chỉ hai bước đã đuổi kịp người đàn ông, túm lấy cánh tay anh ta.
Bước chân của người đàn ông dừng lại, anh ta chậm rãi quay đầu lại, khóe miệng vẫn mang nụ cười tà ác: "Cô gái, không phải cô muốn thu phí của tôi đấy chứ?"
Anh ta không phải nghĩ mình là một cô gái bán hoa đó chứ? Ngay cả một người ngu ngốc cũng có thể nhìn ra mình đang cho con bú mà? Thực lòng mà nói, người đến xin lỗi là Khả Nghiên, nhưng lại bị câu hỏi đột ngột của người đàn ông này làm cho choáng váng.
Đúng lúc này...
“Chuyện gì xảy ra vậy?” - Giọng nói lãnh đạm của Hình Thiên Nham phát ra sau lưng cô.
Tim thắt lại, còn chưa đợi cô quay đầu lại, Hình Thiên Nham đã bước đến bên cạnh cô.
“Anh?” - Nụ cười tà ác trên mặt người đàn ông dần dần biến mất, thay vào đó là dáng vẻ kiêu ngạo. Lúc này, khí tức tỏa ra từ hai người đàn ông đứng ở hành lang luôn có một vẻ quái dị khó tả, khiến cho sống lưng Khả Nghiên lạnh lẽo.
Nhưng chỉ trong chốc lát, hừ một tiếng lạnh lùng, người đàn ông tóc vàng có đôi con ngươi xanh lam dường như đã hiểu ra mọi chuyện, nụ cười tà ác nơi khóe miệng trở lại trên khuôn mặt: “Thưa ngài, người hầu của ngài thật sự rất cởi mở.” - Nói xong, đồng tử xanh biếc nhìn lướt qua Khả Nghiên, sau đó xoay người nhàn nhã rời đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phút chốc đỏ bừng, vừa thẹn vừa tức giận, thật sự không hiểu nổi, tên yêu quái chết tiệt kia là đang cố ý hại mình hay là ngốc thật? Sao lại nói mình là ... thật đáng ghét.
Nắm chặt tay thành nắm đấm, Khả Nghiên cong miệng tức giận, ngước mắt lên liếc nhìn Hình Thiên Nham bên cạnh, nhưng ánh mắt của anh lúc này lại khiến cô một lần nữa như rơi vào băng lạnh.
Ánh mắt của anh... Ánh mắt của anh tràn đầy chán ghét. Nó giống hệt ánh mắt anh lần trước khi mình bị cô quản gia ám hại đưa cho lão gia ăn thứ không nên ăn. Anh sẽ không thực sự tin những gì người đàn ông tóc vàng đó nói chứ?
Không thể nói chuyện cũng có nghĩa là Khả Nghiên không thể giao tiếp với Hình Thiên Nham, điều đó cũng có nghĩa là sự hiểu lầm của họ chỉ có thể ngày càng sâu hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không nói lời nào, anh liếc nhìn Khả Nghiên với ánh mắt ghê tởm như vậy rồi bỏ đi.
"Người đàn ông tóc vàng đó..." - Vào thang máy, Hình Thiên Nham không khỏi nhớ tới nụ cười và ánh mắt của người đàn ông tóc vàng vừa rồi: "Chỉ nhìn thoáng qua, anh ta đã nhìn ra quan hệ của tôi với người phụ nữ đó sao?"
Trong thế giới của Hình Thiên Nham, có rất ít người được gọi là người mà anh ta đặc biệt quan tâm, ngoại trừ sự nghiệp, tuy nhiên, người đàn ông tóc vàng xuất hiện một cách khó hiểu này phải nói rằng đã đi guốc trong bụng anh. Trong số những người mà anh đã gặp, từ giám đốc điều hành đến doanh nhân giàu có, thực sự không có ai có khí chất mạnh mẽ hoặc cái nhìn sâu sắc như vậy.
Nếu người đàn ông này chỉ là một người qua đường thì còn tốt, nếu anh ta là đối thủ thì…
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Hình Thiên Nham bất ngờ nở một nụ cười phấn khích.
Cũng đúng, đối thủ càng mạnh càng có thể kích thích sức chiến đấu của anh, hiện tại, anh rất hy vọng tương lai có thể gặp người đàn ông tóc vàng đó trên thương trường.
Trên tầng cao nhất của khách sạn, một chiếc trực thăng từ từ hạ cánh, vài người đàn ông mặc đồ đen từ trên đó bước xuống. Họ chạy nhanh đến lối ra sân thượng và ý thức đứng thành hai hàng cúi đầu xuống, có vẻ như đang chào đón một nhân vật lớn nào đó.
Một lúc lâu sau, chỉ thấy người đàn ông tóc vàng mắt xanh hung ác đó bước ra từ lối lên sân thượng.
“Chủ nhân.” - Hai hàng người đồng thanh mở miệng, sau khi một người áo đen nhanh chóng cầm một chiếc áo đen khoác lên lưng anh ta, bọn họ cũng đồng thời bước đến trực thăng.
"Chủ nhân, xin mời."
Bước đi, lúc người đàn ông tóc vàng chuẩn bị lên trực thăng, anh ta đột nhiên dừng lại, đồng thời khóe miệng từ từ nhếch lên một nụ cười xấu xa: "Ha, thật là một người phụ nữ ngu ngốc."
Mấy người đi theo anh ta nhìn nhau thất thần khi thấy chủ nhân của họ bỗng nhiên đứng đó tự nói với mình. Nhưng ngay lập tức, người đàn ông dường như đã định thần lại, bước lên trực thăng và bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro