Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

Tốt Nhất Không...

Tề Thành Côn

2024-11-19 02:52:47

“Người thứ hai, chính là quản gia Ngô.”

Quản gia Ngô? Có phải là ông chú đã đưa bảng số hiệu cho mình lúc phỏng vấn không? Ông ấy chắc hẳn đã ở trong nhà này rất lâu rồi? Có điều, nhìn dáng vẻ của ông ấy mặc dù rất nghiêm túc, nhưng chắc không phải là người xấu? Dừng công việc lại, cô tò mò nhìn Bạch Hoa Hoa.

“Quản gia Ngô luôn là người hầu riêng của lão gia. Trở thành quản gia vì trong nhà có thêm người hầu. Người này lúc bình thường tuy có dáng vẻ nghiêm túc, nhưng nếu ông ấy đã nhìn trúng người nào thì sẽ ăn thịt người đó không nhả xương.”

Ôi chao. Cô bé này sao so sánh quản gia Ngô như quỷ vương vậy, có cần phải đáng sợ như vậy không? Ngay cả khi Quản gia Ngô thực sự là một quỷ vương thì cô ấy thật sự cũng sẽ không chọc tức ông ta đúng không? Nở một nụ cười nhạt, cô đưa tay ra và khẽ gõ lên trên trán của Bạch Hoa Hoa.

Giao tình của hai người này dường như đã sớm nhen nhóm.

“Cái người… mới đến kia, tiểu thiếu gia khóc rồi, cô đến xem nhanh đi.”

Vừa nghe được tin này, Khả Nghiên lập tức ngừng nói chuyện với Bạch Hoa Hoa, sắc mặt có chút sốt ruột, dừng tay lại chạy như bay lên lầu hai.

Có tiếng bước chân vọng tới, cô cứ cúi đầu chạy, hoàn toàn không thấy người nào từ lầu hai đi xuống.

“Ôi trời.” - Đúng lúc xảy ra va chạm với người đang đi tới.

Lúc va chạm, người kia và Khả Nghiên cùng bị văng ra ngoài, có điều vẫn ổn, Khả Nghiên chỉ là ngồi ở trên mặt đất, còn người kia…

Ngẩng đầu lên mới thấy hóa ra là mình đụng trúng Hình lão gia. Mà Hình Thiên Nham cùng với Tiêu Lâm Na cũng đang ở bên cạnh ông ấy.

“Ba?”“Ba?”

“Ôi trời ơi…” – Hình lão gia ngã xuống cầu thang kêu lên tiếng rên rỉ. Khả Nghiên lập tức phủi phủi mông đứng dậy chạy đến bên ông, ánh mắt thể hiện đầy ý tứ xin lỗi, nhưng lại bị hành vi không có cách nào nói chuyện cản trở. Cô muốn biểu đạt sự quan tâm của mình, cũng chỉ có thể lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiêu Lâm Na liếc mắt nhìn Khả Nghiên, nếu như bình thường, vì muốn thể hiện mình, cô ta sẽ chửi như tát nước. Có điều, cô ta nghĩ không nên mở miệng vào lúc này thì sẽ càng “thu hút người” hơn.

“Ba? Ba đừng cử động, con đi gọi bác sĩ đến cho ba.” - Nói với vẻ mặt biểu lộ sự lo lắng, cô ta kêu người đi gọi bác sĩ đến.

“Đến đây. Mấy người các cô cẩn thận đưa lão gia quay về phòng.” - Sau khi Hình Thiên Nham bình tĩnh nói xong thì mấy người làm cẩn thận đỡ lão gia quay về trong phòng, đa số người làm đều đi qua đó, chỉ có một số người thì ở lại với tiểu thiếu gia và phu nhân.

Không khí càng lúc càng trở nên kỳ lạ, trong lòng Khả Nghiên vừa lo lắng vừa cảm thấy áy náy, lo lắng cho con trai của mình, cảm thấy áy náy đối với Hình lão gia. Cô ngẩng đầu lên thì lập tức bắt gặp ngay ánh mắt của Hình Thiên Nham, liền cúi đầu xuống. Ánh mắt của anh vừa lạnh lùng xen lẫn sự phẫn nộ, mặc dù lời nói của anh rất điềm tĩnh, nhưng ánh mắt ấy đang nói với mình là trong lúc này anh nhất định rất tức giận?

“Bắt đầu từ hôm nay, ngoài việc cho Dục Thành ăn ra thì tốt nhất cô không cần đến gần nó.”

Cái gì? Làm sao có thể như vậy? Cô ngẩng đầu lên nhìn với vẻ kinh ngạc, hai tay của cô nắm lấy tay của Hình Thiên Nham, trong ánh mắt thể hiện sự cầu xin. Đừng mà. Đừng tước đi quyền làm mẹ cuối cùng của tôi, cầu xin anh, cầu xin anh, tôi không muốn chỉ cho Dục Thành bú sữa mẹ, tôi còn muốn cùng chơi với nó. Cầu xin anh, xin anh đừng tước đi quyền hạn khác của tôi.

“Cô yên tâm, tiền lương của cô tôi sẽ không giảm. Chỉ là tôi lo lắng cô quá hấp tấp, làm tổn thương đến Dục Thành.” - Trong lời nói của Hình Thiên Nham, ngữ khí rất là điềm tĩnh, nhưng nó lại mang tính sát thương rất lớn.

Mình không quan tâm đến tiền. không quan tâm đến bất cứ gì, sau này tôi sẽ cực kỳ cẩn thận, làm ơn đừng từ chối tôi nhanh như vậy. Không ngừng lắc đầu, hai tay của Khả Nghiên nắm lấy tay anh, nước mắt dần dần tuôn trào ra.

Lúc này, tự nhiên Hình Thiên Nham sững người, mình không trừ tiền lương của cô này, cũng không có tức giận với cô ta, chỉ là giảm lượng công việc của cô ta ít đi, điều này dĩ nhiên đối với cô ta sẽ thoải mái hơn, tại sao cô lại khóc một cách đáng thương như vậy?

Tiêu Lâm Na đứng bên cạnh xem kịch hay, nhìn thấy biểu cảm của Hình Thiên Nham dần dần thay đổi, cô ta cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhanh chóng bước qua, tách rời Khả Nghiên đang nắm lấy tay anh ấy.

“Ôi thôi, cô không cần khóc, thiếu gia không có tức giận với cô. Cô nhanh nhanh đi làm việc của cô đi.”

Cô nuốt nước mắt cầu xin vào trong, ngước lên nhìn ánh mắt của Hình Thiên Nham, nhanh chóng gật đầu với Tiêu Lâm Na rồi bước vội vào phòng của em bé.

Chuyện là sao đây? Một lúc lâu sau, Hình Thiên Nham cũng không có cách nào nhìn ra đáp án trong ánh mắt của người con gái này, anh chỉ cảm thấy trong ánh mắt của cô ấy rất thê lương, rất thê lương. Quay đầu nhìn về hướng căn phòng mà Tiêu Khả Nghiên vừa bước vào, anh mới chợt nhận ra là vừa rồi cô ấy lao vào ba mình hóa ra là cô ấy vội vàng lo lắng cho Dục Thành. Ba của mình từ trước đến nay không có quan tâm đến cháu trai đến thế, còn cô ta chỉ vừa mới đến đây làm bảo mẫu có hai ngày lại vội vàng như vậy, tại sao lại như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

Số ký tự: 0