Chương 30 - .2: Không Ai Dám Đùa Giỡn Ở Trước Mặt Anh
.1: Anh Là Phó...
Tô Tiểu Đường
2024-08-12 14:58:50
Ý Ý ngẩng đầu lên nhìn, con ngươi đen trắng rõ ràng đối diện với một đôi mắt đen thâm thúy.
Cô đột nhiên chấn động mạnh, đôi mắt cô càng lúc càng trợn to, càng ngày càng sợ hãi, người này không phải là…
Ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua những cửa sổ sát mặt đất rồi chiếu vào bên trong, phác họa lên dáng vẻ cương nghị của người đàn ông, gương mặt anh được bao phủ bởi một tầng sáng màu vàng, đôi mắt không một gợn sóng lộ ra vẻ cao thâm khó dò, khiến cho người ta không nhìn thấu.
Ý Ý nghẹn họng nhìn trân trối, đầu ngón tay siết chặt, một loại cảm giác khó chịu từ sâu trong đáy lòng cô chậm rãi trở nên rõ ràng, loại cảm giác này bao vây lây cô, giống như bị ai đó cầm dao nhọn chĩa vào trước mặt.
Hồ Bá đã từng nói qua, cô có thể đi vào Hoa Thụy là dựa vào quan hệ của chồng cô, anh và phó tổng giám đốc của Hoa Thụy là… Bạn tốt.
Bọn họ là bạn tốt…
Người này… Cô mới ở trước mặt anh nói như chém đinh chặt sắt, sau này cô tuyệt đối sẽ không dây dưa với anh nữa, nhưng bây giờ…
Cô quả thật rất rối rắm.
“Trời ạ, tôi muốn rụng trứng, thật sự quá đẹp trai rồi…”
“Người thật còn đẹp trai hơn cả trên tivi, phó tổng giám đốc Nam Vị Dương đứng bên cạnh, thật đúng là không so được.”
“Khó trách nhiều năm như thế, truyền thông rất ít khi có thể chụp được chính diện mặt vị Nam Tứ gia này, gương mặt đẹp trai như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy mình có thể được làm việc ở Hoa Thụy là một chuyện rất hạnh phúc.”
Hạnh phúc sao…
“Nếu có thể đứng ở khoảng cách gần hơn, để cho tôi sờ soạng một cái, hoặc là ngủ một lần, tôi có thể vui vẻ cả đời, không, là hai đời!”
Các cô gái ngu ngốc, ngủ với anh, chưa chắc đã là chuyện tốt.
Cả người Ý Ý đều cảm thấy lạnh lẽo, tất cả những giọng nói xung quanh cô đang dần dần trôi xa, trong tai cô chỉ nghe thấy những tiếng tạp âm ong ong, trước mắt cô giống như có một luồng ánh sáng trắng. Trong tầm mắt tất cả mọi người, hai người đàn ông bắt tay, bọn họ nói chuyện với nhau, bọn họ tiếu lý tàng đao (Bên ngoài cười nói vui vẻ, bên trong cất chứa mưu đồ.)
Ý Ý càng ngày càng cảm thấy không ổn, bả vai trùng xuống, có thể làm giảm cảm giác tồn tại của mình càng nhiều càng tốt, tốt nhất là có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Tiêu Ý Ý!”
Bỗng nhiên một giọng nữ truyền đến bên tai cô, cánh tay cô bị ai đó đẩy nhẹ.
Cô bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cả người hơi chấn động.
Giám đốc bộ phận nhân sự đứng bên cạnh cô, nhíu mày nói:
“Tôi gọi cô mấy lần rồi, làm sao bây giờ cô mới nghe thấy.”
Ánh mắt cô lóe lên: “Có chuyện gì không?”
“Cô là thực tập sinh mới của đợt này, bây giờ cô đi đến trước mặt hai vị phó tổng giám đốc đi.”
“Đến đó làm gì…” Trong đầu cô muốn từ chối.
“Cô hỏi nhiều như thế làm gì, cô nhìn người ở chỗ này đi, ai cũng muốn đến gần phó tổng giám đốc hơn, cô thế mà còn hỏi như vậy, có gì hay để hỏi chứ.”
Bả vai cô bị đẩy, từ trong đám người, cô hoảng hốt đi ra, trên gương mặt nhỏ nhắn của cô vẫn hiện lên sự sợ hãi, cô lau qua mặt, muốn vén tóc ra sau mang tai, nhưng sau khi nghĩ lại liền quyết định không làm thế, có thể che được đến đâu hay tới đó, hơn nữa bây giờ cô đang mặc một bộ đồ công sở, hình tượng khác một trời một vực với hai ngày trước, chưa chắc anh đã nhận ra.
Ý Ý và mấy người thực tập sinh mới đến khác đứng thành một hàng, đầu cúi xuống rất thấp, tầm mắt của cô chỉ có thể nhìn thấy đôi giày da bóng loáng của người đàn ông, ống quần tây màu đen ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, hướng lên trên chính là chiếc khuy măng sét* màu đen có hình tròn được đính ở ống tay áo, phản chiếu ánh nắng khiến cho cô cảm thấy chói mắt, cả người Ý Ý đột nhiên chấn động, nhanh chóng thu hồi lại tầm mắt, dáng vẻ quy củ.
(*Khuy măng sét hoặc măng sét (Cufflinks) là một loại phụ kiện thời trang nam tương tự như cúc áo, được cố định ở cổ tay áo sơ mi có cổ tay gập. Khuy măng sét có hình dáng nhỏ gọn, nhiều hình dạng khác nhau nhưng phổ biến là hình tròn và hình vuông)
Cô đột nhiên chấn động mạnh, đôi mắt cô càng lúc càng trợn to, càng ngày càng sợ hãi, người này không phải là…
Ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua những cửa sổ sát mặt đất rồi chiếu vào bên trong, phác họa lên dáng vẻ cương nghị của người đàn ông, gương mặt anh được bao phủ bởi một tầng sáng màu vàng, đôi mắt không một gợn sóng lộ ra vẻ cao thâm khó dò, khiến cho người ta không nhìn thấu.
Ý Ý nghẹn họng nhìn trân trối, đầu ngón tay siết chặt, một loại cảm giác khó chịu từ sâu trong đáy lòng cô chậm rãi trở nên rõ ràng, loại cảm giác này bao vây lây cô, giống như bị ai đó cầm dao nhọn chĩa vào trước mặt.
Hồ Bá đã từng nói qua, cô có thể đi vào Hoa Thụy là dựa vào quan hệ của chồng cô, anh và phó tổng giám đốc của Hoa Thụy là… Bạn tốt.
Bọn họ là bạn tốt…
Người này… Cô mới ở trước mặt anh nói như chém đinh chặt sắt, sau này cô tuyệt đối sẽ không dây dưa với anh nữa, nhưng bây giờ…
Cô quả thật rất rối rắm.
“Trời ạ, tôi muốn rụng trứng, thật sự quá đẹp trai rồi…”
“Người thật còn đẹp trai hơn cả trên tivi, phó tổng giám đốc Nam Vị Dương đứng bên cạnh, thật đúng là không so được.”
“Khó trách nhiều năm như thế, truyền thông rất ít khi có thể chụp được chính diện mặt vị Nam Tứ gia này, gương mặt đẹp trai như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy mình có thể được làm việc ở Hoa Thụy là một chuyện rất hạnh phúc.”
Hạnh phúc sao…
“Nếu có thể đứng ở khoảng cách gần hơn, để cho tôi sờ soạng một cái, hoặc là ngủ một lần, tôi có thể vui vẻ cả đời, không, là hai đời!”
Các cô gái ngu ngốc, ngủ với anh, chưa chắc đã là chuyện tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả người Ý Ý đều cảm thấy lạnh lẽo, tất cả những giọng nói xung quanh cô đang dần dần trôi xa, trong tai cô chỉ nghe thấy những tiếng tạp âm ong ong, trước mắt cô giống như có một luồng ánh sáng trắng. Trong tầm mắt tất cả mọi người, hai người đàn ông bắt tay, bọn họ nói chuyện với nhau, bọn họ tiếu lý tàng đao (Bên ngoài cười nói vui vẻ, bên trong cất chứa mưu đồ.)
Ý Ý càng ngày càng cảm thấy không ổn, bả vai trùng xuống, có thể làm giảm cảm giác tồn tại của mình càng nhiều càng tốt, tốt nhất là có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Tiêu Ý Ý!”
Bỗng nhiên một giọng nữ truyền đến bên tai cô, cánh tay cô bị ai đó đẩy nhẹ.
Cô bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cả người hơi chấn động.
Giám đốc bộ phận nhân sự đứng bên cạnh cô, nhíu mày nói:
“Tôi gọi cô mấy lần rồi, làm sao bây giờ cô mới nghe thấy.”
Ánh mắt cô lóe lên: “Có chuyện gì không?”
“Cô là thực tập sinh mới của đợt này, bây giờ cô đi đến trước mặt hai vị phó tổng giám đốc đi.”
“Đến đó làm gì…” Trong đầu cô muốn từ chối.
“Cô hỏi nhiều như thế làm gì, cô nhìn người ở chỗ này đi, ai cũng muốn đến gần phó tổng giám đốc hơn, cô thế mà còn hỏi như vậy, có gì hay để hỏi chứ.”
Bả vai cô bị đẩy, từ trong đám người, cô hoảng hốt đi ra, trên gương mặt nhỏ nhắn của cô vẫn hiện lên sự sợ hãi, cô lau qua mặt, muốn vén tóc ra sau mang tai, nhưng sau khi nghĩ lại liền quyết định không làm thế, có thể che được đến đâu hay tới đó, hơn nữa bây giờ cô đang mặc một bộ đồ công sở, hình tượng khác một trời một vực với hai ngày trước, chưa chắc anh đã nhận ra.
Ý Ý và mấy người thực tập sinh mới đến khác đứng thành một hàng, đầu cúi xuống rất thấp, tầm mắt của cô chỉ có thể nhìn thấy đôi giày da bóng loáng của người đàn ông, ống quần tây màu đen ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, hướng lên trên chính là chiếc khuy măng sét* màu đen có hình tròn được đính ở ống tay áo, phản chiếu ánh nắng khiến cho cô cảm thấy chói mắt, cả người Ý Ý đột nhiên chấn động, nhanh chóng thu hồi lại tầm mắt, dáng vẻ quy củ.
(*Khuy măng sét hoặc măng sét (Cufflinks) là một loại phụ kiện thời trang nam tương tự như cúc áo, được cố định ở cổ tay áo sơ mi có cổ tay gập. Khuy măng sét có hình dáng nhỏ gọn, nhiều hình dạng khác nhau nhưng phổ biến là hình tròn và hình vuông)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro