Chương 30 - .2: Không Ai Dám Đùa Giỡn Ở Trước Mặt Anh
.1: Con Thỏ Nhỏ...
Tô Tiểu Đường
2024-08-12 14:58:50
Ý Ý hoàn toàn bị dọa sợ, ngay cả động tác đẩy anh ra cũng không nhớ nổi, đôi mắt mở to, sợ hãi nhìn người đàn ông như ma quỷ.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi…”
Cô gấp tới mức rống to, nhìn thẳng vào mắt anh, trong đôi mắt đen kia là lạnh lùng tới đáng sợ, nhưng toàn thân tràn đầy tức giận rõ ràng như vậy, rõ ràng tới mức ruột thịt cô đều chấn động.
“Nói thử xem, sai ở chỗ nào?”
Nam Cảnh Thâm bóp chặt eo cô, giọng nói trầm thấp hơn, giọng nói khàn khàn phát ra từ trong hầu kết di chuyển trên dưới của anh.
Hô hấp của Ý Ý hỗn loạn, trong đầu rối như bòng bong, trong hốc mắt là chua xót, không dám khóc ra, “Tôi không nên đi lên cầu xin thay giám đốc Tô!”
Người đàn ông bất chợt nhíu mày, trong đôi mắt ẩn nấp ánh sáng lạnh tàn nhẫn.
Chỉ trong chớp mắt, tay đặt lên eo cô đi xuống dưới.
Ý Ý gấp tới mức giơ tay chắn, khẽ đụng vào ngón tay nhiệt độ cơ thể bình thường của anh, bỗng nhiên cô cảm thấy toàn thân mình lạnh lẽo, sức lực của cô không thể lay động được anh, Nam Cảnh Thâm dùng tay đã kéo được tay cô ra.
Anh cười mỉa, hơi thở giữa răng môi đều bí mật mang theo hương vị lạnh thấu xương:
“Tiêu Ý Ý, cô đúng là ngốc thật mà, cô cho rằng tôi muốn nghe những lời này sao?”
“Vậy thì phải nói gì?” Cô sốt ruột, trong đầu nghĩ cái gì thì nói thẳng ra luôn.
Tuy đã kết hôn, nhưng nói một cách nghiêm khắc, cô vẫn còn là thiếu nữ, tuổi thì nhiều nhưng não không nhiều chút nào, nhất là trong tình huống như vậy, cô đâu thể suy nghĩ kỹ càng, càng khó mà đoán được tâm tư của người đàn ông này.
Cô thật sự rất sợ, nhưng cô không dám khóc ra, chỉ dám kìm nén trong cổ họng, nhưng lúc mở miệng thì thành khóc nức nở: “Anh muốn thế nào, anh nói cho tôi biết đi, đừng bảo tôi đoán nữa, tôi thật sự không đoán được, cầu xin anh…”
Bỗng nhiên đôi mắt người đàn ông tối sầm lại, có phẫn nộ, lạnh lùng, còn có một chút thất vọng.
Anh không nói hai lời, trực tiếp kéo áo Ý Ý lên, bàn tay không có thứ ngăn cản dán vào cơ thể sợ run của cô, dã man như vậy, đâu có bóng dáng thương hương tiếc ngọc, sức lực trên tay không nhẹ nhàng chút nào.
Đau đớn rất kỳ lạ, Ý Ý hít vào một hơi, sau đó cảm thấy bị sỉ nhục ôm đầu.
“Nam Tứ gia… Nam Cảnh Thâm! Tôi cầu xin anh, cầu xin anh…”
Cô gấp tới mức kêu to, sau khi kêu to xong, sợ người bên ngoài văn phòng nghe thấy, cô vội vàng cắn môi dưới, toàn thân đều đang run lên, ngay cả răng nanh đều va chạm trên dưới, vang lên rất rõ trong đầu.
Đôi mắt Nam Cảnh Thâm càng ngày càng thâm, phản ứng của cơ thể cũng càng ngày càng mãnh liệt, mấy cúc áo trên cùng của áo sơ mi mở ra, cổ áo rộng mở, có thể thấy mơ hồ hầu kết lên xuống của anh, đường cong bắp thịt rõ ràng mà sắc bén, anh gầm nhẹ một tiếng, nắm lấy eo cô khảm sâu vào trong ngực, môi mỏng đè lên vành tai cô, lớn tiếng trách mắng: “Con thỏ nhỏ, cảm nhận được chưa?”
Tay người đàn ông như kìm sắt nắm lấy tay cô, như gông cùm xiềng xích quấn lấy cơ thể đã sớm tê liệt, dùng lực dán vào chỗ đó của anh, nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay, so với nhiệt độ cơ thể anh, quả thực không đáng nhắc tới.
Ý Ý không ngừng chấn động trong lòng bàn tay anh, đầu ong ong.
“Tôi muốn cô ở nơi này, cô có thể có biện pháp gì sao? Cô có thể giãy dụa được sao? Cô dám nói sau khi cơ thể người đàn ông có phản ứng, sẽ không ham muốn?”
Từng chữ một, từng câu, khiến cô á khẩu không trả lời được, nước mắt ở ngay khóe mắt, nhưng không dám rơi xuống, tầm mắt nhìn chằm chằm trần nhà trở nên mơ hồ, u ám, chỉ có thể thấy rõ mặt anh.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi…”
Cô gấp tới mức rống to, nhìn thẳng vào mắt anh, trong đôi mắt đen kia là lạnh lùng tới đáng sợ, nhưng toàn thân tràn đầy tức giận rõ ràng như vậy, rõ ràng tới mức ruột thịt cô đều chấn động.
“Nói thử xem, sai ở chỗ nào?”
Nam Cảnh Thâm bóp chặt eo cô, giọng nói trầm thấp hơn, giọng nói khàn khàn phát ra từ trong hầu kết di chuyển trên dưới của anh.
Hô hấp của Ý Ý hỗn loạn, trong đầu rối như bòng bong, trong hốc mắt là chua xót, không dám khóc ra, “Tôi không nên đi lên cầu xin thay giám đốc Tô!”
Người đàn ông bất chợt nhíu mày, trong đôi mắt ẩn nấp ánh sáng lạnh tàn nhẫn.
Chỉ trong chớp mắt, tay đặt lên eo cô đi xuống dưới.
Ý Ý gấp tới mức giơ tay chắn, khẽ đụng vào ngón tay nhiệt độ cơ thể bình thường của anh, bỗng nhiên cô cảm thấy toàn thân mình lạnh lẽo, sức lực của cô không thể lay động được anh, Nam Cảnh Thâm dùng tay đã kéo được tay cô ra.
Anh cười mỉa, hơi thở giữa răng môi đều bí mật mang theo hương vị lạnh thấu xương:
“Tiêu Ý Ý, cô đúng là ngốc thật mà, cô cho rằng tôi muốn nghe những lời này sao?”
“Vậy thì phải nói gì?” Cô sốt ruột, trong đầu nghĩ cái gì thì nói thẳng ra luôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy đã kết hôn, nhưng nói một cách nghiêm khắc, cô vẫn còn là thiếu nữ, tuổi thì nhiều nhưng não không nhiều chút nào, nhất là trong tình huống như vậy, cô đâu thể suy nghĩ kỹ càng, càng khó mà đoán được tâm tư của người đàn ông này.
Cô thật sự rất sợ, nhưng cô không dám khóc ra, chỉ dám kìm nén trong cổ họng, nhưng lúc mở miệng thì thành khóc nức nở: “Anh muốn thế nào, anh nói cho tôi biết đi, đừng bảo tôi đoán nữa, tôi thật sự không đoán được, cầu xin anh…”
Bỗng nhiên đôi mắt người đàn ông tối sầm lại, có phẫn nộ, lạnh lùng, còn có một chút thất vọng.
Anh không nói hai lời, trực tiếp kéo áo Ý Ý lên, bàn tay không có thứ ngăn cản dán vào cơ thể sợ run của cô, dã man như vậy, đâu có bóng dáng thương hương tiếc ngọc, sức lực trên tay không nhẹ nhàng chút nào.
Đau đớn rất kỳ lạ, Ý Ý hít vào một hơi, sau đó cảm thấy bị sỉ nhục ôm đầu.
“Nam Tứ gia… Nam Cảnh Thâm! Tôi cầu xin anh, cầu xin anh…”
Cô gấp tới mức kêu to, sau khi kêu to xong, sợ người bên ngoài văn phòng nghe thấy, cô vội vàng cắn môi dưới, toàn thân đều đang run lên, ngay cả răng nanh đều va chạm trên dưới, vang lên rất rõ trong đầu.
Đôi mắt Nam Cảnh Thâm càng ngày càng thâm, phản ứng của cơ thể cũng càng ngày càng mãnh liệt, mấy cúc áo trên cùng của áo sơ mi mở ra, cổ áo rộng mở, có thể thấy mơ hồ hầu kết lên xuống của anh, đường cong bắp thịt rõ ràng mà sắc bén, anh gầm nhẹ một tiếng, nắm lấy eo cô khảm sâu vào trong ngực, môi mỏng đè lên vành tai cô, lớn tiếng trách mắng: “Con thỏ nhỏ, cảm nhận được chưa?”
Tay người đàn ông như kìm sắt nắm lấy tay cô, như gông cùm xiềng xích quấn lấy cơ thể đã sớm tê liệt, dùng lực dán vào chỗ đó của anh, nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay, so với nhiệt độ cơ thể anh, quả thực không đáng nhắc tới.
Ý Ý không ngừng chấn động trong lòng bàn tay anh, đầu ong ong.
“Tôi muốn cô ở nơi này, cô có thể có biện pháp gì sao? Cô có thể giãy dụa được sao? Cô dám nói sau khi cơ thể người đàn ông có phản ứng, sẽ không ham muốn?”
Từng chữ một, từng câu, khiến cô á khẩu không trả lời được, nước mắt ở ngay khóe mắt, nhưng không dám rơi xuống, tầm mắt nhìn chằm chằm trần nhà trở nên mơ hồ, u ám, chỉ có thể thấy rõ mặt anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro