Chương 30 - .2: Không Ai Dám Đùa Giỡn Ở Trước Mặt Anh
.1: Điểm Mấu Ch...
Tô Tiểu Đường
2024-08-12 14:58:50
Toàn thân Ý Ý cảnh giác hơn, “Giám đốc Tô, ông nói những lời này là có ý gì.”
“Đừng khẩn trương, Tiểu Tiêu, tôi chỉ quan tâm cấp dưới mà thôi, cô vào công ty cũng một thời gian rồi, làm ở trong công ty quen chưa?”
Giám đốc Tô cười lấy lòng, khóe mắt đều lộ rõ nếp nhăn, ông ta nâng tay đặt lên vai Ý Ý, vỗ vai nói những lời thấm thía.
Hô hấp của Ý Ý căng thẳng, trên vai giống như vô duyên vô cớ có thêm rất nhiều sức nặng, cô nghiêng người né tránh tay của giám đốc Tô, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Không tồi, có thể thích ứng.”
“Có thể thích ứng là được, nếu không hiểu gì có thể hỏi tôi, chỉ sợ cô làm không quen.”
Giám đốc Tô ngượng ngùng thu tay, ở nửa đường thì nắm chặt tay lại, nắm tay kia của mình, đôi môi ông ta mím chặt, hai chân luân phiên giẫm lên đất, bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Giám đốc Tô, ông còn việc gì không, nếu không còn thì tôi đi ra ngoài trước.”
Ý Ý hỏi tượng trưng, muốn chạy về phía cửa.
Bỗng nhiên phía sau vang lên âm thanh rất to, giám đốc Tô đột nhiên quỳ xuống, nắm lấy cổ tay cô, cầu xin: “Tiểu Tiêu, chuyện tối hôm trước, thật sự không liên quan gì tới tôi, tôi mang cô ra ngoài xã giao, chỉ muốn cô có thêm chút kinh nghiệm, tôi không biết giám đốc Lưu lại có tâm tư đó với cô, đều do tôi không tốt, không cứu cô đúng lúc, ngày hôm qua giám đốc Nam đến tìm tôi, yêu cầu tôi chủ động từ chức, tôi không thể không có công việc này, cầu xin cô, cô có thể cầu xin giám đốc Nam giúp tôi được không, ngày đó cậu ấy cứu cô, vậy nói lên cô ở trong lòng cậu ấy, có thể nói được…”
Ý Ý ngẩn ra, ngày hôm qua không tới công ty, không ngờ rằng lại có loại biến cố này.
Nếu cô nhớ không nhầm, lúc ấy ở cửa phòng VIP của Nam Cảnh Thâm, giám đốc Tô ném giám đốc Lưu ở đó, tự mình chạy, từ đầu đã không lộ mặt trước mặt Nam Cảnh Thâm, nhưng vẫn bị điều tra ra, bây giờ còn đến chỗ cô cầu xin, không thể không nói hành động rất đê tiện.
Cô hất tay giám đốc Tô ra, “Ông đánh giá cao tôi rồi, tôi không có mặt mũi lớn như vậy.”
Giám đốc Tô nắm tay cô không buông, khóc nức nở: “Cô phải giúp tôi, tôi trên có già, dưới có trẻ, năm trước vợ kiểm tra ra bị ung thư, hiện giờ còn ở bệnh viện cần dùng tiền gấp, trong nhà chỉ có mình tôi làm việc, tôi sắp thất nghiệp, tương đương cái nhà này sẽ bị hủy.”
Mặt Ý Ý dần căng lên, bỗng nhiên sinh ra chút mờ mịt, động lòng trắc ẩn.
Giám đốc Tô luôn cầu xin mãi, nếu cô không đồng ý ông ta sẽ quấn tới chết, không có biện pháp, cô đành phải thỏa hiệp, chỉ nói sẽ thử, nhưng không thể chắc chắn sẽ được hay không.
Đầu còn chưa tỉnh táo, người đã đi từ trong thang máy ra, đứng trước cửa văn phòng phó giám đốc, khi muốn gõ cửa, bỗng nhiên cô cảm thấy gió lạnh bao phủ cả người, trong chớp mắt tỉnh táo hơn.
Do dự một lúc lâu, cô xoay người rời đi, đi được hai bước lại dừng lại, thở dài, vẫn gõ cửa.
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông, ngăn cách hai cánh cửa gỗ dày truyền tới: “Vào đi.”
Cô hơi lùi bước theo bản năng, quay đầu nhìn trái nhìn phải, tầng này là tầng chuyên thuộc của phó tổng giám đốc, ngoại trừ anh ra, thư ký đều không chú ý bên này, hiện giờ rời đi còn kịp.
Đi sao? Cuối cùng cô vẫn đẩy cửa vào.
“Phó tổng giám đốc.”
Cô khẽ gọi một tiếng, sau khi vào cửa thì đóng cửa lại, trong văn phòng được trải một tầng thảm màu trắng, cô cởi giày, không tìm được chỗ để dép lê, cho nên đi chân trần như vậy tới trước mặt anh.
“Đừng khẩn trương, Tiểu Tiêu, tôi chỉ quan tâm cấp dưới mà thôi, cô vào công ty cũng một thời gian rồi, làm ở trong công ty quen chưa?”
Giám đốc Tô cười lấy lòng, khóe mắt đều lộ rõ nếp nhăn, ông ta nâng tay đặt lên vai Ý Ý, vỗ vai nói những lời thấm thía.
Hô hấp của Ý Ý căng thẳng, trên vai giống như vô duyên vô cớ có thêm rất nhiều sức nặng, cô nghiêng người né tránh tay của giám đốc Tô, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Không tồi, có thể thích ứng.”
“Có thể thích ứng là được, nếu không hiểu gì có thể hỏi tôi, chỉ sợ cô làm không quen.”
Giám đốc Tô ngượng ngùng thu tay, ở nửa đường thì nắm chặt tay lại, nắm tay kia của mình, đôi môi ông ta mím chặt, hai chân luân phiên giẫm lên đất, bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Giám đốc Tô, ông còn việc gì không, nếu không còn thì tôi đi ra ngoài trước.”
Ý Ý hỏi tượng trưng, muốn chạy về phía cửa.
Bỗng nhiên phía sau vang lên âm thanh rất to, giám đốc Tô đột nhiên quỳ xuống, nắm lấy cổ tay cô, cầu xin: “Tiểu Tiêu, chuyện tối hôm trước, thật sự không liên quan gì tới tôi, tôi mang cô ra ngoài xã giao, chỉ muốn cô có thêm chút kinh nghiệm, tôi không biết giám đốc Lưu lại có tâm tư đó với cô, đều do tôi không tốt, không cứu cô đúng lúc, ngày hôm qua giám đốc Nam đến tìm tôi, yêu cầu tôi chủ động từ chức, tôi không thể không có công việc này, cầu xin cô, cô có thể cầu xin giám đốc Nam giúp tôi được không, ngày đó cậu ấy cứu cô, vậy nói lên cô ở trong lòng cậu ấy, có thể nói được…”
Ý Ý ngẩn ra, ngày hôm qua không tới công ty, không ngờ rằng lại có loại biến cố này.
Nếu cô nhớ không nhầm, lúc ấy ở cửa phòng VIP của Nam Cảnh Thâm, giám đốc Tô ném giám đốc Lưu ở đó, tự mình chạy, từ đầu đã không lộ mặt trước mặt Nam Cảnh Thâm, nhưng vẫn bị điều tra ra, bây giờ còn đến chỗ cô cầu xin, không thể không nói hành động rất đê tiện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô hất tay giám đốc Tô ra, “Ông đánh giá cao tôi rồi, tôi không có mặt mũi lớn như vậy.”
Giám đốc Tô nắm tay cô không buông, khóc nức nở: “Cô phải giúp tôi, tôi trên có già, dưới có trẻ, năm trước vợ kiểm tra ra bị ung thư, hiện giờ còn ở bệnh viện cần dùng tiền gấp, trong nhà chỉ có mình tôi làm việc, tôi sắp thất nghiệp, tương đương cái nhà này sẽ bị hủy.”
Mặt Ý Ý dần căng lên, bỗng nhiên sinh ra chút mờ mịt, động lòng trắc ẩn.
Giám đốc Tô luôn cầu xin mãi, nếu cô không đồng ý ông ta sẽ quấn tới chết, không có biện pháp, cô đành phải thỏa hiệp, chỉ nói sẽ thử, nhưng không thể chắc chắn sẽ được hay không.
Đầu còn chưa tỉnh táo, người đã đi từ trong thang máy ra, đứng trước cửa văn phòng phó giám đốc, khi muốn gõ cửa, bỗng nhiên cô cảm thấy gió lạnh bao phủ cả người, trong chớp mắt tỉnh táo hơn.
Do dự một lúc lâu, cô xoay người rời đi, đi được hai bước lại dừng lại, thở dài, vẫn gõ cửa.
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông, ngăn cách hai cánh cửa gỗ dày truyền tới: “Vào đi.”
Cô hơi lùi bước theo bản năng, quay đầu nhìn trái nhìn phải, tầng này là tầng chuyên thuộc của phó tổng giám đốc, ngoại trừ anh ra, thư ký đều không chú ý bên này, hiện giờ rời đi còn kịp.
Đi sao? Cuối cùng cô vẫn đẩy cửa vào.
“Phó tổng giám đốc.”
Cô khẽ gọi một tiếng, sau khi vào cửa thì đóng cửa lại, trong văn phòng được trải một tầng thảm màu trắng, cô cởi giày, không tìm được chỗ để dép lê, cho nên đi chân trần như vậy tới trước mặt anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro