Chương 30 - .2: Không Ai Dám Đùa Giỡn Ở Trước Mặt Anh
.1: Làm Thế Thâ...
Tô Tiểu Đường
2024-08-12 14:58:50
Ý Ý rửa tay cũng không được tự nhiên, bởi vì hai cô gái này đứng ở phía sau nhìn cô, ánh mắt phức tạp khó phân biệt, đôi lông mày thanh tú của cô hơi nhíu lại.
Tầm mắt sáng rực như vậy, cô không chắc chắn lắm giơ tay lên, sờ mặt mình, soi gương xem, không có vấn đề gì mà, chỉ có quần áo của cô bị bẩn, mặt vẫn sạch mà, có gì đẹp đâu chứ.
Vừa rồi lúc ở bên trong toilet, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài, giọng nói rất nhỏ, ong ong, dù sao cô không nghe được một câu.
Không phải cô chỉ tới rửa tay thôi sao, sao lại nhìn chằm chằm cô đầy ai oán như vậy.
Chỗ có nhiều phụ nữ là nơi thị phi, quả nhiên những lời này không sai.
Ý Ý rửa tay, không kịp lau tay liền đi luôn, nếu tiếp tục ở đây, e rằng bị người ta nhìn chằm chằm xuyên qua.
Trên đường đi về phòng quảng cáo, trong lòng cô luôn bồn chồn, thực ra ngay cả tên của đồng nghiệp nữ kia cô cũng không biết, xung đột ngày hôm nay, hoàn toàn không cần gay gắt như vậy.
… Nhưng người ra mặt thay cô, là Nam Cảnh Thâm, muốn không trở thành tiêu điểm cũng khó.
Cùng một thời gian, Bạch Sanh Nhi nổi giận đùng đùng mang người đại diện Phương Viên đi từ trong thang máy ra, kính mắt che nửa gương mặt, nhưng không che được lửa giận rõ ràng trên mặt cô ta, sau khi đi một đoạn, bỗng nhiên cô ta dừng lại, ôm ngực, miệng há to để thở, bị tức không nhẹ.
“Tôi không dễ dàng gì mới quay xong một bộ phim, đã sắp nửa năm không gặp anh ấy, hẹn anh ấy ăn một bữa cơm cũng khó như vậy à.”
“Không phải phó tổng giám đốc Nam tạm thời có cuộc họp sao…”
“Cho dù là tạm thời, anh ấy không muốn đi ăn cùng tôi, thì cũng phải sắp xếp thư ký của anh ấy chứ, coi tôi là khách để đối đãi à!”
Phương Viên không dám lên tiếng, nghĩ thầm rằng, nếu thực sự là khách hàng, nói không chừng bữa cơm đột ngột này, phó tổng giám đốc Nam có thể nể mặt tham dự.
“Không ăn cơm thì không ăn cơm, vậy mà anh ấy còn bảo tôi đến phòng quảng cáo chọn người, nói là công ty không chuẩn bị trợ lý cho tôi, bảo tôi chọn lấy hai người đến nơi quay!”
Bạch Sanh Nhi càng nói càng tức, một chân đá mạnh vào tường, đầu ngọn đôi guốc đập vào tường đã tê rần, cô ta không thấy đau, tức muốn chết rồi đâu còn cảm giác đau.
Cô ta níu chặt Phương Viên, tức giận bất bình nói: “Dù gì tôi cũng là ảnh hậu hai lần, mà bị anh ấy đối xử như vậy, có phải hơi quá đáng hay không!”
“Cô nghĩ như vậy à, quan hệ giữa cô và phó tổng giám đốc Nam thân mật, cho nên anh ấy mới đối đãi với cô như vậy, nếu anh ấy đối đãi khách sáo với cô, cô nguyện ý không?”
Phương Viên nói không nhanh không chậm, đúng lúc đâm vào trái tim Bạch Sanh Nhi.
Cô ta hiểu rõ về Bạch Sanh Nhi, dựa vào gia thế bối cảnh, sau khi xuất đạo thì hoành hành ngang ngược ở giới giải trí, tính cách rất xấu, mặc kệ là chuyện gì đều phải nghe theo cô ta.
Phương Viên ở cạnh cô ta mấy năm, chỉ thấy cô ta không có biện pháp với Nam Cảnh Thâm, bị tức tới mức giậm chân nhiều lần, còn không phải trông mong tới gần nữa, hiện giờ nói những lời này, đơn giản là phát tiết, kể khổ, tức xong sẽ không sao.
Quả nhiên Bạch Sanh Nhi rất hưởng thụ với những lời này, hừ hừ hai tiếng, cuối cùng trên mặt cũng xuất hiện tươi cười, “Như vậy mới tốt.”
“Đi thôi, đi chọn người, cô cũng thật là, lúc xem hợp đồng sao không cẩn thận một chút, không thấy cùng ngày viết và ký hợp đồng phải lập tức quay, trong vòng một tuần phải hoàn thành à?”
Bạch Sanh Nhi bị dạy dỗ hơi chột dạ, “Tôi đâu biết chứ.”
“Tôi thấy cô mải nhìn người ta ấy.”
“…” Càng chột dạ, kết quả là cô ta đi tới phòng quảng cáo nhanh gấp đôi.
Lúc ở góc rẽ, bỗng nhiên phía sau góc rẽ có một người đi ra, đâm trúng Bạch Sanh Nhi.
Tầm mắt sáng rực như vậy, cô không chắc chắn lắm giơ tay lên, sờ mặt mình, soi gương xem, không có vấn đề gì mà, chỉ có quần áo của cô bị bẩn, mặt vẫn sạch mà, có gì đẹp đâu chứ.
Vừa rồi lúc ở bên trong toilet, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài, giọng nói rất nhỏ, ong ong, dù sao cô không nghe được một câu.
Không phải cô chỉ tới rửa tay thôi sao, sao lại nhìn chằm chằm cô đầy ai oán như vậy.
Chỗ có nhiều phụ nữ là nơi thị phi, quả nhiên những lời này không sai.
Ý Ý rửa tay, không kịp lau tay liền đi luôn, nếu tiếp tục ở đây, e rằng bị người ta nhìn chằm chằm xuyên qua.
Trên đường đi về phòng quảng cáo, trong lòng cô luôn bồn chồn, thực ra ngay cả tên của đồng nghiệp nữ kia cô cũng không biết, xung đột ngày hôm nay, hoàn toàn không cần gay gắt như vậy.
… Nhưng người ra mặt thay cô, là Nam Cảnh Thâm, muốn không trở thành tiêu điểm cũng khó.
Cùng một thời gian, Bạch Sanh Nhi nổi giận đùng đùng mang người đại diện Phương Viên đi từ trong thang máy ra, kính mắt che nửa gương mặt, nhưng không che được lửa giận rõ ràng trên mặt cô ta, sau khi đi một đoạn, bỗng nhiên cô ta dừng lại, ôm ngực, miệng há to để thở, bị tức không nhẹ.
“Tôi không dễ dàng gì mới quay xong một bộ phim, đã sắp nửa năm không gặp anh ấy, hẹn anh ấy ăn một bữa cơm cũng khó như vậy à.”
“Không phải phó tổng giám đốc Nam tạm thời có cuộc họp sao…”
“Cho dù là tạm thời, anh ấy không muốn đi ăn cùng tôi, thì cũng phải sắp xếp thư ký của anh ấy chứ, coi tôi là khách để đối đãi à!”
Phương Viên không dám lên tiếng, nghĩ thầm rằng, nếu thực sự là khách hàng, nói không chừng bữa cơm đột ngột này, phó tổng giám đốc Nam có thể nể mặt tham dự.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không ăn cơm thì không ăn cơm, vậy mà anh ấy còn bảo tôi đến phòng quảng cáo chọn người, nói là công ty không chuẩn bị trợ lý cho tôi, bảo tôi chọn lấy hai người đến nơi quay!”
Bạch Sanh Nhi càng nói càng tức, một chân đá mạnh vào tường, đầu ngọn đôi guốc đập vào tường đã tê rần, cô ta không thấy đau, tức muốn chết rồi đâu còn cảm giác đau.
Cô ta níu chặt Phương Viên, tức giận bất bình nói: “Dù gì tôi cũng là ảnh hậu hai lần, mà bị anh ấy đối xử như vậy, có phải hơi quá đáng hay không!”
“Cô nghĩ như vậy à, quan hệ giữa cô và phó tổng giám đốc Nam thân mật, cho nên anh ấy mới đối đãi với cô như vậy, nếu anh ấy đối đãi khách sáo với cô, cô nguyện ý không?”
Phương Viên nói không nhanh không chậm, đúng lúc đâm vào trái tim Bạch Sanh Nhi.
Cô ta hiểu rõ về Bạch Sanh Nhi, dựa vào gia thế bối cảnh, sau khi xuất đạo thì hoành hành ngang ngược ở giới giải trí, tính cách rất xấu, mặc kệ là chuyện gì đều phải nghe theo cô ta.
Phương Viên ở cạnh cô ta mấy năm, chỉ thấy cô ta không có biện pháp với Nam Cảnh Thâm, bị tức tới mức giậm chân nhiều lần, còn không phải trông mong tới gần nữa, hiện giờ nói những lời này, đơn giản là phát tiết, kể khổ, tức xong sẽ không sao.
Quả nhiên Bạch Sanh Nhi rất hưởng thụ với những lời này, hừ hừ hai tiếng, cuối cùng trên mặt cũng xuất hiện tươi cười, “Như vậy mới tốt.”
“Đi thôi, đi chọn người, cô cũng thật là, lúc xem hợp đồng sao không cẩn thận một chút, không thấy cùng ngày viết và ký hợp đồng phải lập tức quay, trong vòng một tuần phải hoàn thành à?”
Bạch Sanh Nhi bị dạy dỗ hơi chột dạ, “Tôi đâu biết chứ.”
“Tôi thấy cô mải nhìn người ta ấy.”
“…” Càng chột dạ, kết quả là cô ta đi tới phòng quảng cáo nhanh gấp đôi.
Lúc ở góc rẽ, bỗng nhiên phía sau góc rẽ có một người đi ra, đâm trúng Bạch Sanh Nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro