Chương 30 - .2: Không Ai Dám Đùa Giỡn Ở Trước Mặt Anh
.2: Cầu Xin Anh...
Tô Tiểu Đường
2024-08-12 14:58:50
Khóe miệng anh hơi nhếch lên: “Lần sau không được viện cớ này nữa.”
Nhận được câu trả lời của anh, Ý Ý vô cùng vui vẻ, nhảy nhót đi vào.
Nam Cảnh Thâm đi sau cô, cơ thể cao to vừa đứng ở trong tiệm, quần áo đắt tiền khiến lối đi nhỏ càng thêm nhỏ hơn.
Ý Ý không gặp trở ngại đi tới góc trong cùng, tìm một bàn nhỏ hai người ngồi, cô vui vẻ vẫy tay với anh: “Nam Tứ gia, chỗ này có vị trí.”
Nam Cảnh Thâm đi qua, dọc đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt, anh hoàn toàn không thèm để ý, cất bước đi về phía cô, vừa thấy cái bàn dơ dáy bẩn thỉu, sắc mặt anh lập tức khó coi, khăn trong tay người phục vụ đã đen xì, ở vị trí góc miễn cưỡng có thể thấy màu trắng.
Hô hấp của anh trầm trọng, cảm xúc không được tốt.
Ý Ý không cảm thấy không tốt chỗ nào, đặt mông ngồi xuống, cầm lấy khăn trên bàn lau sạch, giấy trắng lau nhiều lần, vẫn có thể lau ra đống mỡ.
Sắc mặt Nam Cảnh Thâm đã rất khó coi, anh lấy một hộp thuốc lá ra, lấy một điếu thuốc ra bật lửa tách một tiếng đốt, ở trong hoàn cảnh này, lần đầu tiên anh tới đây, ấn tượng duy nhất là bẩn.
Anh khẽ hít một hơi, sương màu xám trắng lượn vòng quanh mặt anh, khiến gương mặt anh trở nên mơ hồ, không thể nhận ra là đang vui hay buồn.
“Thường xuyên tới đây à?” Anh không chút để ý hỏi một câu.
Ý Ý đang cầm bút, gạch những món gọi trên thực đơn, không ngẩng đầu hỏi anh: “Tới với bạn hai lần, tiệm lẩu này không tệ, lát nữa anh nếm thử sẽ biết.”
Biết cái quái gì.
Anh biết mình sắp tức điên rồi.
Trái lại xem nhẹ cô, người trong nhà nhìn cô chằm chằm như vậy, vẫn để cô ăn những thức ăn không có chút dinh dưỡng này, xem ra Bạc Tư còn giấu rất nhiều chuyện không báo cáo cho anh.
Bữa cơm này, Nam Cảnh Thâm gần như không động, chỉ ăn hai cái sủi cảo, Ý Ý gọi rất nhiều đồ ăn, không ngờ anh không ăn, cô lại ăn rất ít, cuối cùng là ăn không hết đồ ăn, cố gắng ăn thêm hai miếng nữa, lúc tính tiền, nhân viên phục vụ cầm muôi khuấy đáy nồi, trực tiếp phạt cô 50 đồng.
Ra khỏi quán lẩu, Ý Ý nổi giận đùng đùng, buồn bực tới mức muốn phát tiết.
Vốn chỉ cần hơn 100 đồng là xong bữa tối, lại vô duyên vô cớ thêm 50 đồng, loại tư bản như anh, sao có thể hiểu loại người vùng vẫy trong ăn no mặc ấm như cô.
Lúc về nhà, là Nam Cảnh Thâm đưa cô về, Ý Ý không từ chối, chỉ nói với anh để cô xuống cách biệt thự 100 mét.
Sau đó nghiêng người, quay lưng về phía anh, dựa vào ghế liền buồn ngủ rất nhanh, cô cố gắng chống đỡ, cuối cùng mí mắt hạ xuống chậm rãi ngủ say.
Người đàn ông im lặng lái xe, khi dừng đèn đỏ, xe đúng lúc đỗ dưới đèn đường, ánh sáng màu vàng chiếu lên trên cửa xe, chiếu lên gương mặt đang ngủ say của cô.
Trên mũi cô giống như tỏa ra ánh sáng, đôi má trắng nõn giống như búp bê sứ, khi hít thở, hơi thở đều phả vào cổ áo dựng thẳng, hơi thở ấm áp quay trở lại mặt cô, gương mặt cô đỏ bừng, vô cùng… Mê người.
Nhận được câu trả lời của anh, Ý Ý vô cùng vui vẻ, nhảy nhót đi vào.
Nam Cảnh Thâm đi sau cô, cơ thể cao to vừa đứng ở trong tiệm, quần áo đắt tiền khiến lối đi nhỏ càng thêm nhỏ hơn.
Ý Ý không gặp trở ngại đi tới góc trong cùng, tìm một bàn nhỏ hai người ngồi, cô vui vẻ vẫy tay với anh: “Nam Tứ gia, chỗ này có vị trí.”
Nam Cảnh Thâm đi qua, dọc đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt, anh hoàn toàn không thèm để ý, cất bước đi về phía cô, vừa thấy cái bàn dơ dáy bẩn thỉu, sắc mặt anh lập tức khó coi, khăn trong tay người phục vụ đã đen xì, ở vị trí góc miễn cưỡng có thể thấy màu trắng.
Hô hấp của anh trầm trọng, cảm xúc không được tốt.
Ý Ý không cảm thấy không tốt chỗ nào, đặt mông ngồi xuống, cầm lấy khăn trên bàn lau sạch, giấy trắng lau nhiều lần, vẫn có thể lau ra đống mỡ.
Sắc mặt Nam Cảnh Thâm đã rất khó coi, anh lấy một hộp thuốc lá ra, lấy một điếu thuốc ra bật lửa tách một tiếng đốt, ở trong hoàn cảnh này, lần đầu tiên anh tới đây, ấn tượng duy nhất là bẩn.
Anh khẽ hít một hơi, sương màu xám trắng lượn vòng quanh mặt anh, khiến gương mặt anh trở nên mơ hồ, không thể nhận ra là đang vui hay buồn.
“Thường xuyên tới đây à?” Anh không chút để ý hỏi một câu.
Ý Ý đang cầm bút, gạch những món gọi trên thực đơn, không ngẩng đầu hỏi anh: “Tới với bạn hai lần, tiệm lẩu này không tệ, lát nữa anh nếm thử sẽ biết.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biết cái quái gì.
Anh biết mình sắp tức điên rồi.
Trái lại xem nhẹ cô, người trong nhà nhìn cô chằm chằm như vậy, vẫn để cô ăn những thức ăn không có chút dinh dưỡng này, xem ra Bạc Tư còn giấu rất nhiều chuyện không báo cáo cho anh.
Bữa cơm này, Nam Cảnh Thâm gần như không động, chỉ ăn hai cái sủi cảo, Ý Ý gọi rất nhiều đồ ăn, không ngờ anh không ăn, cô lại ăn rất ít, cuối cùng là ăn không hết đồ ăn, cố gắng ăn thêm hai miếng nữa, lúc tính tiền, nhân viên phục vụ cầm muôi khuấy đáy nồi, trực tiếp phạt cô 50 đồng.
Ra khỏi quán lẩu, Ý Ý nổi giận đùng đùng, buồn bực tới mức muốn phát tiết.
Vốn chỉ cần hơn 100 đồng là xong bữa tối, lại vô duyên vô cớ thêm 50 đồng, loại tư bản như anh, sao có thể hiểu loại người vùng vẫy trong ăn no mặc ấm như cô.
Lúc về nhà, là Nam Cảnh Thâm đưa cô về, Ý Ý không từ chối, chỉ nói với anh để cô xuống cách biệt thự 100 mét.
Sau đó nghiêng người, quay lưng về phía anh, dựa vào ghế liền buồn ngủ rất nhanh, cô cố gắng chống đỡ, cuối cùng mí mắt hạ xuống chậm rãi ngủ say.
Người đàn ông im lặng lái xe, khi dừng đèn đỏ, xe đúng lúc đỗ dưới đèn đường, ánh sáng màu vàng chiếu lên trên cửa xe, chiếu lên gương mặt đang ngủ say của cô.
Trên mũi cô giống như tỏa ra ánh sáng, đôi má trắng nõn giống như búp bê sứ, khi hít thở, hơi thở đều phả vào cổ áo dựng thẳng, hơi thở ấm áp quay trở lại mặt cô, gương mặt cô đỏ bừng, vô cùng… Mê người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro