Chương 30 - .2: Không Ai Dám Đùa Giỡn Ở Trước Mặt Anh
.2: Chồng Tôi S...
Tô Tiểu Đường
2024-08-12 14:58:50
Phó Dật Bạch bị một cuộc điện thoại của Nam Cảnh Thâm gọi dậy từ trong chăn, anh ta vừa đến bệnh viện, còn chưa khoác áo dài trắng lên, cửa văn phòng đã bị người ta đá ra.
Người có lá gan dám làm càn ở chỗ anh ta, ngoại trừ Nam bá đạo, sẽ không có người thứ hai.
“Làm sao vậy, lão tứ, cậu làm gì người ta thế, giày vò tới mức khiến người ta mất nước rồi.”
Nam Cảnh Thâm cúi người, đặt Ý Ý lên trên giường, anh nghiêng người mở miệng với Phó Dật Bạch đang ló đầu nhìn: “Cậu ra ngoài đi, nấu chút nước đường đỏ lại đây.”
Phó Dật Bạch nháy mắt một cái, tay nâng cằm dưới, làm động tác khoa trương khép cằm lại, cười nói: “Nơi này là địa bàn của tôi, cậu đuổi tôi đi ra ngoài, ai tới khám bệnh cho tâm can bảo bối của cậu.”
Nam Cảnh Thâm liếc mắt nhìn anh ta một cái, nếu không nhìn nhầm, vẻ mặt anh giống như có một chút - - không kiên nhẫn?
Phó Dật Bạch trợn tròn mắt, đang định mở miệng nói, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ĩ: “Là phòng này đúng không? Được đàn ông ôm vào đúng không? Mấy người ngăn cản tôi làm gì, nên ngăn cản người đàn ông kia chứ, anh ta là tên tội phạm cưỡng gian!”
Tống Khải Nhân nổi giận đùng đùng đẩy cửa ra, hùng hùng hổ hổ nói, cô ấy biết người ở bên trong, kìm nén định mắng chửi người trên đường tới, kết quả là vừa thấy mặt Nam Cảnh Thâm, miệng mở ra, ngay cả một chữ anh cũng không nói được.
Cô ấy si ngốc nhìn ngũ quan đẹp trai của người đàn ông, cơ thể cao to, đứng ở chỗ nào, người ta không dám xem nhẹ hơi thở chấn nhiếp người khác ở chỗ đó.
Gương mặt này… Bộ dạng quả thực quá đẹp rồi.
Một lúc lâu sau, cô ho nhẹ một tiếng, “Ngại quá, tôi hỏi anh trước một chút, anh có phải là người khiến Ý Ý mang thai hay không?”
“Là tôi.”
Tống Khải Nhân hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn Nam Cảnh Thâm, “Nhường một chút.”
Tính tình của anh rất tốt, quả thật tránh sang một bên.
Tống Khải Nhân đi đến trước giường bệnh, vốn là bị gương mặt trắng như sứ của Ý Ý làm cho hoảng sợ, mở miệng lại nói: “Ý Ý, sao không hiểu chuyện như vậy, không phải là người ta không chịu trách nhiệm, đứa bé cứ để vậy đi, chúng ta sinh.”
Ý Ý trợn tròn mắt, “Cậu nói linh tinh gì thế?”
“Tớ nói thật mà.” Tống Khải Nhân dán sát vào Ý Ý, nhỏ giọng nói: “Bộ dạng người đàn ông này đẹp trai như vậy, cậu không thiệt đâu, dù sao cậu chưa từng gặp chồng mình, là cao hay thấp, béo hay lùn đều không biết, để anh ta là cha đứa bé đi.”
Ý Ý thật sự tức muốn chết.
Tống Khải Nhân mặc kệ cô có tức hay không, ánh mắt lấp lánh nhìn Nam Cảnh Thâm vài lần, lúc tới là gương mặt thúi, lúc đi, tâm tình bay lên cao, không biết còn tưởng là nhặt được bảo bối rồi.
Phó Dật Bạch nhìn một lát, nhìn ra được chút thú vị, chế nhạo ẩn giấu trong đáy mắt không che giấu được.
Vẻ mặt Nam Cảnh Thâm hơi kỳ lạ, anh nhỏ giọng nói hai câu, thì thấy Phó Dật Bạch lộ ra biểu cảm hiểu ra, cười hì hì đi ra ngoài.
Trong phòng, chỉ còn lại hai người.
Sau khi Ý Ý nằm thẳng, cảm thấy thoải mái hơn, cô chống người muốn ngồi dậy, Nam Cảnh Thâm thấy vậy tới đỡ cô.
“Sao thế, còn đau à?”
Ý Ý sợ hãi nâng mắt, ánh mắt nhìn lướt qua gương mặt phóng đại của anh, không đau là không có khả năng, dọc đường đi cô kêu đau nhiều lần lắm, cô không muốn nói nữa, cố nén chua xót trong lòng, cô nhỏ giọng mở miệng: “Nam Tứ gia, đứa nhỏ này, tôi tuyệt đối sẽ không giữ lại, tôi không biết sẽ mang thai, nếu sớm biết rằng…”
“Cô sẽ thế nào?”
“Tôi…” Trong đầu cô vẫn rối một nùi, cúi đầu, chóp mũi hơi căng lên, đang kìm nén không khóc, “Tôi không biết, dù sao chuyện đã xảy ra…”
Người có lá gan dám làm càn ở chỗ anh ta, ngoại trừ Nam bá đạo, sẽ không có người thứ hai.
“Làm sao vậy, lão tứ, cậu làm gì người ta thế, giày vò tới mức khiến người ta mất nước rồi.”
Nam Cảnh Thâm cúi người, đặt Ý Ý lên trên giường, anh nghiêng người mở miệng với Phó Dật Bạch đang ló đầu nhìn: “Cậu ra ngoài đi, nấu chút nước đường đỏ lại đây.”
Phó Dật Bạch nháy mắt một cái, tay nâng cằm dưới, làm động tác khoa trương khép cằm lại, cười nói: “Nơi này là địa bàn của tôi, cậu đuổi tôi đi ra ngoài, ai tới khám bệnh cho tâm can bảo bối của cậu.”
Nam Cảnh Thâm liếc mắt nhìn anh ta một cái, nếu không nhìn nhầm, vẻ mặt anh giống như có một chút - - không kiên nhẫn?
Phó Dật Bạch trợn tròn mắt, đang định mở miệng nói, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ĩ: “Là phòng này đúng không? Được đàn ông ôm vào đúng không? Mấy người ngăn cản tôi làm gì, nên ngăn cản người đàn ông kia chứ, anh ta là tên tội phạm cưỡng gian!”
Tống Khải Nhân nổi giận đùng đùng đẩy cửa ra, hùng hùng hổ hổ nói, cô ấy biết người ở bên trong, kìm nén định mắng chửi người trên đường tới, kết quả là vừa thấy mặt Nam Cảnh Thâm, miệng mở ra, ngay cả một chữ anh cũng không nói được.
Cô ấy si ngốc nhìn ngũ quan đẹp trai của người đàn ông, cơ thể cao to, đứng ở chỗ nào, người ta không dám xem nhẹ hơi thở chấn nhiếp người khác ở chỗ đó.
Gương mặt này… Bộ dạng quả thực quá đẹp rồi.
Một lúc lâu sau, cô ho nhẹ một tiếng, “Ngại quá, tôi hỏi anh trước một chút, anh có phải là người khiến Ý Ý mang thai hay không?”
“Là tôi.”
Tống Khải Nhân hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn Nam Cảnh Thâm, “Nhường một chút.”
Tính tình của anh rất tốt, quả thật tránh sang một bên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Khải Nhân đi đến trước giường bệnh, vốn là bị gương mặt trắng như sứ của Ý Ý làm cho hoảng sợ, mở miệng lại nói: “Ý Ý, sao không hiểu chuyện như vậy, không phải là người ta không chịu trách nhiệm, đứa bé cứ để vậy đi, chúng ta sinh.”
Ý Ý trợn tròn mắt, “Cậu nói linh tinh gì thế?”
“Tớ nói thật mà.” Tống Khải Nhân dán sát vào Ý Ý, nhỏ giọng nói: “Bộ dạng người đàn ông này đẹp trai như vậy, cậu không thiệt đâu, dù sao cậu chưa từng gặp chồng mình, là cao hay thấp, béo hay lùn đều không biết, để anh ta là cha đứa bé đi.”
Ý Ý thật sự tức muốn chết.
Tống Khải Nhân mặc kệ cô có tức hay không, ánh mắt lấp lánh nhìn Nam Cảnh Thâm vài lần, lúc tới là gương mặt thúi, lúc đi, tâm tình bay lên cao, không biết còn tưởng là nhặt được bảo bối rồi.
Phó Dật Bạch nhìn một lát, nhìn ra được chút thú vị, chế nhạo ẩn giấu trong đáy mắt không che giấu được.
Vẻ mặt Nam Cảnh Thâm hơi kỳ lạ, anh nhỏ giọng nói hai câu, thì thấy Phó Dật Bạch lộ ra biểu cảm hiểu ra, cười hì hì đi ra ngoài.
Trong phòng, chỉ còn lại hai người.
Sau khi Ý Ý nằm thẳng, cảm thấy thoải mái hơn, cô chống người muốn ngồi dậy, Nam Cảnh Thâm thấy vậy tới đỡ cô.
“Sao thế, còn đau à?”
Ý Ý sợ hãi nâng mắt, ánh mắt nhìn lướt qua gương mặt phóng đại của anh, không đau là không có khả năng, dọc đường đi cô kêu đau nhiều lần lắm, cô không muốn nói nữa, cố nén chua xót trong lòng, cô nhỏ giọng mở miệng: “Nam Tứ gia, đứa nhỏ này, tôi tuyệt đối sẽ không giữ lại, tôi không biết sẽ mang thai, nếu sớm biết rằng…”
“Cô sẽ thế nào?”
“Tôi…” Trong đầu cô vẫn rối một nùi, cúi đầu, chóp mũi hơi căng lên, đang kìm nén không khóc, “Tôi không biết, dù sao chuyện đã xảy ra…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro