Chương 30 - .2: Không Ai Dám Đùa Giỡn Ở Trước Mặt Anh

.2: Giao Người...

Tô Tiểu Đường

2024-08-12 14:58:50

Bạc Tư chấn động mạnh, vẻ mặt không thay đổi là giả, “Tứ gia, anh…”

Nam Cảnh Thâm đến gần hai bước, giơ tay vỗ vai anh ta, “Bảo vệ cô ấy thật tốt, không lâu sau, anh có thể trở về bên cạnh tôi rồi.”

“Tôi chỉ hỏi một câu, Tiêu Ý Ý đối với anh mà nói, rốt cuộc có địa vị gì?”

“Quan trọng hơn tính mạng.”

Nhìn gương mặt tuấn tú của anh, trong chớp mắt Bạc Tư hoảng hốt, sau khi trưởng thành, anh ta tự nhận chưa từng vắng mặt trong nhân sinh của Nam Cảnh Thâm, trước giờ anh ta không biết, Tiêu Ý Ý người vợ cưới bí mật vào hai năm trước, vậy mà có ý nghĩa lớn với Nam Cảnh Thâm như vậy.

Đôi môi Bạc Tư hơi chạm nhau, giật mình đều xuất hiện trên mặt, hiện lên vài giây, vẻ mặt anh ta mới khôi phục như thường, môi mỏng mím chặt lại, khi mở miệng lần nữa, giống như hạ quyết tâm rất lớn, “Được rồi, tôi sẽ bảo vệ cô ấy, không vì chuyện gì khác, chỉ vì anh.”

Nam Cảnh Thâm cười khẽ, “Đừng nghiêm túc như vậy, Tứ gia không phải người chặt chẽ như vậy.”

Bạc Tư cũng nở nụ cười, ánh mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, “Bên ngoài mưa rồi, có cần tôi lấy cho anh cái ô không?”

Anh ta không hỏi Nam Cảnh Thâm có qua đêm ở đây hay không, hỏi cũng như không hỏi.

“Cũng được.”

Hai người đàn ông sóng vai đi tới cửa, Bạc Tư lấy một chiếc ô màu đen trong thùng ô ra đưa cho Nam Cảnh Thâm, mở cửa ra, gió lạnh thổi vào bên trong, một ít mưa rải rác bắn vào vai Nam Cảnh Thâm, lông mày anh không nhăn một cái, “Đi đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Tôi đưa anh đi.”

Bạc Tư không tiễn xa, bởi vì xe Nam Cảnh Thâm đỗ ở trong sân, dưới ô anh mặc áo sơ mi quần tây màu đen, gió ngược chiều chui vào trong cổ áo anh, áo sơ mi của anh bị gió thổi phồng lên, giống như con thuyền cô đơn đi trên mặt biển trong đêm khuya, trong lúc giơ tay nhấc chân, đều lộ ra mị lực của người đàn ông trưởng thành, nhất là đôi chân dài, vẽ bề ngoài hình dáng cơ thể giống góc cạnh hình lập thể.

Người đàn ông như vậy, chỉ cần hơi mỉm cười, sẽ dễ dàng lấy được trái tim người ta.

Cũng cam nguyện để anh lấy đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});




Lúc Ý Ý tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau.

Cô mới tỉnh lại, đôi mắt mở ra một khe hở nhỏ, nhưng đóng lại rất nhanh, bức mành được kéo ra khá nhiều, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt, cô nhắm chặt mắt lại, trên mí mắt đều là nếp nhăn, một lúc lâu sau mới mở mắt ra.

Đúng lúc này hai tiếng gõ cửa vang lên.

Ý Ý ồm ồm nói: “Vào đi.”

Tiểu Quỳ đẩy cửa đi vào, thuận tay đóng cửa lại, trong tay cô ấy là một bát giải rượu, cô ấy vừa đặt lên tủ cạnh giường vừa nói: “Còn ngủ à, Hồ Bá bảo tôi đến xem vài lần, không tỉnh lại, bát canh giải rượu này sẽ phải đun nóng thêm lần nữa rồi.”

Ý Ý híp mắt, cười hì hì nâng cằm cô ấy nói, “Sáng sớm tinh mơ đã oán giận với chủ nhân, ỷ vào tôi sủng ái cô, lá gan càng lúc càng to rồi.”

“Mợ chủ, cô càng ngày càng không nghiêm chỉnh!”

Tiểu Quỳ hất tay cô ra, xoay người kéo rèm cửa sổ.

“Đóng lại đi, chói mắt.”

Tiểu Quỳ dừng một lát, kết quả là mở hết bức mành ra, quay đầu nhìn cô: “Không được ngủ nữa, cô chỉ biết bắt nạt tôi, cứ ngủ tiếp nữa, Hồ Bá sẽ dạy bảo tôi mất.”

“Được rồi được rồi, tôi dậy là được chứ gì.”

Ý Ý bĩu môi, tuy mở miệng nói như vậy, nhưng chỉ xoay người ở trong chăn, nằm sấp dịch về phía đầu giường, nắm lấy thìa khuấy bát nước thuốc màu nâu.

Trong lòng cô cảm thấy sợ hãi, rụt rè, lập tức ngồi bật dậy, mở to mắt đầy khiếp sợ, “Tiểu Quỳ, tối qua…”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - .2: Không Ai Dám Đùa Giỡn Ở Trước Mặt Anh

Số ký tự: 0