Chương 30 - .2: Không Ai Dám Đùa Giỡn Ở Trước Mặt Anh
.2: Không Phải...
Tô Tiểu Đường
2024-08-12 14:58:50
Cô muốn nôn ra ngoài theo bản năng, đầu lưỡi chạm vào thứ mềm mại ấm áp kia, cô khẽ liếm, bất chợt phát hiện không biết Nam Cảnh Thâm đứng trước mặt cô từ lúc nào, mà ngón tay anh, vừa lúc bị cô cắn.
Ý Ý cuống quít há miệng, miệng chứa kẹo bắt đầu có vị ngọt.
Anh cẩn thận như vậy…
Cô không nhịn được liếc trộm anh một cái, gương mặt Nam Cảnh Thâm ở dưới ánh đèn, có thêm một tầng ánh sáng vàng nhạt, nhìn qua không lạnh lùng kiêu ngạo không để ai tới gần như ngày thường.
Cô đang ngây người, bỗng nhiên một cái túi xuất hiện trước mắt cô.
“Cầm, đi vào trong toilet thay.”
“Cái gì thế?” Cô nhẹ giọng than thở, mở túi ra xem, thứ ở bên trong, lập tức khiến sắc mặt cô thay đổi, ngón tay xanh nhạt run rẩy níu miệng túi, xấu hổ tới mức mặt đỏ bừng.
Quần lót và băng vệ sinh…
Lúc Ý Ý hiểu lầm mình mang thai, khóc đến mức ruột đứt từng khúc, anh đã dựa vào phản ứng sinh lý của cô đoán được ra sao.
Hoặc là sớm hơn.
Lúc cô gọi điện thoại cho anh.
Hoặc lúc cô níu chặt quần áo anh khóc nước mắt nước mũi chảy đầy…
Tối nay, mặt mũi đúng là bị mất sạch sẽ rồi.
Cô gần như là chạy vào trong toilet, chạy trốn quá nhanh, nên bả vai đụng vào khung cửa, rầm một tiếng rất mạnh, sau đó đau đớn xuất hiện, cô không quan tâm, hốt hoảng đóng cửa lại.
Trong đôi mắt tối đen của Nam Cảnh Thâm chậm rãi có ý cười.
Càng lúc càng lan rộng.
Một lúc lâu sau, anh mới lấy gói thuốc trong túi quần ra, lấy một điếu thuốc, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc đưa đến bên miệng ngậm, lúc tìm bật lửa, chú ý tới vết màu đỏ trên ga trải giường.
Đôi mắt của anh càng sâu hơn, cất điếu thuốc đi.
Ý Ý thay quần ra, bỏ quần bẩn vào trong túi, cô không dám vứt đi, định mang ra ngoài vứt, ngẩng đầu, thì thấy bóng lưng người đàn ông, anh đang cúi người, hai tay bận rộn.
“Nam Tứ gia.”
Cô khẽ gọi một tiếng, nhắc nhở anh.
“Thay xong rồi à?” Anh nhẹ giọng đáp, không quay đầu lại.
Ý Ý đi tới chỗ anh, tầm mắt nhìn phía dưới vai anh, không nhìn còn tốt, vừa nhìn, xấu hổ lập tức xuất hiện trên mặt cô.
Vậy mà anh đổi ga trải giường, mà ga trải giường đổi ra ném ở chân anh, mơ hồ có thể thấy đỏ thẫm.
Bỗng nhiên đầu cô nóng lên, ánh mắt cũng không biết nhìn chỗ nào.
Nam Cảnh Thâm thì không có một chút lúng túng, đợi đổi ga trải giường xong, thừa dịp anh còn chưa nâng người lên, bỗng nhiên Ý Ý ôm lấy ga trải giường, gương mặt lúng túng nhìn anh, nói khẽ: “Tôi muốn mang thứ này đi, có thể chứ?”
Anh cười khẽ: “Muốn mang về làm kỷ niệm à?”
“Anh đừng đùa giỡn tôi nữa…”
Hôm nay mất mặt đủ rồi, chắc sẽ trở thành vết nhơ lớn nhất trong nhân sinh của cô, da mặt cô vốn mỏng, còn bị đùa giỡn rất nhiều lần, cho dù tâm lý tốt đến mấy cũng không chịu nổi, thậm chí nếu Nam Cảnh Thâm nói thêm hai câu, cô tuyệt đối sẽ bắt đầu nghĩ muốn từ chức.
“Không đùa cũng được, đúng lúc tôi còn chưa ăn cơm tối, cô mời tôi đi.
Ý Ý ngẩng đầu, thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Đây là chuyện nên làm, hôm nay làm phiền anh rồi.”
Nghĩ một lát, cô nhỏ giọng nói: “Nhưng tôi không có tiền, không mời nổi anh tới nơi sa hoa, tạm đồng ý trước đã, được không?”
Ý Ý cuống quít há miệng, miệng chứa kẹo bắt đầu có vị ngọt.
Anh cẩn thận như vậy…
Cô không nhịn được liếc trộm anh một cái, gương mặt Nam Cảnh Thâm ở dưới ánh đèn, có thêm một tầng ánh sáng vàng nhạt, nhìn qua không lạnh lùng kiêu ngạo không để ai tới gần như ngày thường.
Cô đang ngây người, bỗng nhiên một cái túi xuất hiện trước mắt cô.
“Cầm, đi vào trong toilet thay.”
“Cái gì thế?” Cô nhẹ giọng than thở, mở túi ra xem, thứ ở bên trong, lập tức khiến sắc mặt cô thay đổi, ngón tay xanh nhạt run rẩy níu miệng túi, xấu hổ tới mức mặt đỏ bừng.
Quần lót và băng vệ sinh…
Lúc Ý Ý hiểu lầm mình mang thai, khóc đến mức ruột đứt từng khúc, anh đã dựa vào phản ứng sinh lý của cô đoán được ra sao.
Hoặc là sớm hơn.
Lúc cô gọi điện thoại cho anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoặc lúc cô níu chặt quần áo anh khóc nước mắt nước mũi chảy đầy…
Tối nay, mặt mũi đúng là bị mất sạch sẽ rồi.
Cô gần như là chạy vào trong toilet, chạy trốn quá nhanh, nên bả vai đụng vào khung cửa, rầm một tiếng rất mạnh, sau đó đau đớn xuất hiện, cô không quan tâm, hốt hoảng đóng cửa lại.
Trong đôi mắt tối đen của Nam Cảnh Thâm chậm rãi có ý cười.
Càng lúc càng lan rộng.
Một lúc lâu sau, anh mới lấy gói thuốc trong túi quần ra, lấy một điếu thuốc, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc đưa đến bên miệng ngậm, lúc tìm bật lửa, chú ý tới vết màu đỏ trên ga trải giường.
Đôi mắt của anh càng sâu hơn, cất điếu thuốc đi.
Ý Ý thay quần ra, bỏ quần bẩn vào trong túi, cô không dám vứt đi, định mang ra ngoài vứt, ngẩng đầu, thì thấy bóng lưng người đàn ông, anh đang cúi người, hai tay bận rộn.
“Nam Tứ gia.”
Cô khẽ gọi một tiếng, nhắc nhở anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thay xong rồi à?” Anh nhẹ giọng đáp, không quay đầu lại.
Ý Ý đi tới chỗ anh, tầm mắt nhìn phía dưới vai anh, không nhìn còn tốt, vừa nhìn, xấu hổ lập tức xuất hiện trên mặt cô.
Vậy mà anh đổi ga trải giường, mà ga trải giường đổi ra ném ở chân anh, mơ hồ có thể thấy đỏ thẫm.
Bỗng nhiên đầu cô nóng lên, ánh mắt cũng không biết nhìn chỗ nào.
Nam Cảnh Thâm thì không có một chút lúng túng, đợi đổi ga trải giường xong, thừa dịp anh còn chưa nâng người lên, bỗng nhiên Ý Ý ôm lấy ga trải giường, gương mặt lúng túng nhìn anh, nói khẽ: “Tôi muốn mang thứ này đi, có thể chứ?”
Anh cười khẽ: “Muốn mang về làm kỷ niệm à?”
“Anh đừng đùa giỡn tôi nữa…”
Hôm nay mất mặt đủ rồi, chắc sẽ trở thành vết nhơ lớn nhất trong nhân sinh của cô, da mặt cô vốn mỏng, còn bị đùa giỡn rất nhiều lần, cho dù tâm lý tốt đến mấy cũng không chịu nổi, thậm chí nếu Nam Cảnh Thâm nói thêm hai câu, cô tuyệt đối sẽ bắt đầu nghĩ muốn từ chức.
“Không đùa cũng được, đúng lúc tôi còn chưa ăn cơm tối, cô mời tôi đi.
Ý Ý ngẩng đầu, thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Đây là chuyện nên làm, hôm nay làm phiền anh rồi.”
Nghĩ một lát, cô nhỏ giọng nói: “Nhưng tôi không có tiền, không mời nổi anh tới nơi sa hoa, tạm đồng ý trước đã, được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro