Chương 30 - .2: Không Ai Dám Đùa Giỡn Ở Trước Mặt Anh
.2: Nam Quân Là...
Tô Tiểu Đường
2024-08-12 14:58:50
Rõ ràng là không dùng nhiều sức lực, lại hất ngã Tiêu Tĩnh Đình đến cửa, tay còn nắm chặt tay cô, vừa thu lại lực, Ý Ý còn đang kinh ngạc cô lấy đâu ra sức lực mạnh như thế, trợn mắt nhìn thẳng cô ta.
Cười mỉa xuất hiện trên mặt Tiêu Tĩnh Đình, khiến Ý Ý sửng sốt một phen.
“Em đừng đánh chị mà, chị sai rồi, là lỗi của chị, chị không nên cướp anh Quân của em đi, thứ gì chị cũng nhường em, em muốn thứ gì chị chưa từng đoạt lấy, em còn muốn chị phải làm gì nữa…”
Bỗng nhiên Tiêu Tĩnh Đình khóc to.
Ý Ý giật mình, tay bị động tát vào mặt Tiêu Tĩnh Đình, cái tát này đánh rất mạnh, khiến lòng bàn tay cô đã tê rần.
Bỗng nhiên Tiêu Tĩnh Đình buông cô ra, che mặt hoảng sợ kêu to, “Cầu xin em đừng đánh chị, chị đang mang thai…”
Ý Ý còn chưa phản ứng kịp, bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Một cơn gió mạnh lướt qua mặt, trên vai có một bàn tay ấn xuống, nắm lấy cô, dùng lực hất mạnh về phía tường, cái gáy của Ý Ý bị đập vào đồ cứng, đầu lập tức trống rỗng, trước mắt là bóng đen chồng lên nhau, bỗng nhiên bên tai là giọng nam lạnh lẽo: “Tiêu Ý Ý, cô trở nên ác độc từ khi nào vậy?”
Cô sửng sốt, giơ tay xoa cái gáy, sau đó bỏ tay xuống, nhìn Nam Quân đang tức giận ở phía đối diện, đầu tự nhiên phát đau.
Tiêu Tĩnh Đình thuận thế ngã vào lòng anh ta, cười đắc ý nhìn Ý Ý.
Bỗng nhiên cô hiểu rõ, từ nhỏ đến lớn, cô bị Tiêu Tĩnh Đình hãm hại không ít lần như vậy, cùng một mánh khóe, nhưng cha và anh Quân đều đứng về phía cô ta.
Cũng vì Tiêu Tĩnh Đình sẽ khóc, mà cô sẽ không.
Ý Ý dùng lực véo đùi mình, muốn chảy nước mắt để giả bộ đáng thương, đáng tiếc là không có nước mắt chảy ra.
Nam Quân vội vàng nâng Tiêu Tĩnh Đình dậy, dịu dàng hỏi, “Em có thai rồi à?”
“Hai ngày trước mới nhận được kết quả, đã sáu tuần rồi.” Tiêu Tĩnh Đình cười thẹn thùng, tay đặt lên trên bụng, khi nhìn Ý Ý, cô ta lập tức khẩn trương, giơ tay ôm lấy cổ Nam Quân, dựa sát vào người anh ta như chim nhỏ nép vào người, khẩn cầu: “Anh đừng tức giận, Ý Ý không cố ý đâu, đều do em không cất kỹ, để cho em ấy nhìn thấy, em ấy mới…”
Cô ta cố ý không nói hết, cắn môi, nhìn thoáng qua Ý Ý với vẻ phức tạp, cuối cùng tầm mắt nhìn về phía Nam Quân, khóc đến mức hoa lê đẫm mưa càng chọc người ta thương tiếc.
Nam Quân ôm chặt lấy cô ta, vì tức giận mà má căng lên, dùng ánh mắt chán ghét nhìn Ý Ý, lạnh lùng nói: “Hóa ra là tôi nhìn nhầm cô, nhiều năm giả bộ là con thỏ trắng nhỏ ở trước mặt tôi, hóa ra đây mới là bộ mặt thật của cô?”
“Tôi không có…”
“Đúng là khiến người ta ghê tởm!”
Ý Ý khiếp sợ, trái tim giống như bị người ta bóp chặt, đau đớn tận xương tủy.
Anh ta nói cô ghê tởm?
Những lời giải thích, lập tức bị chặn ở trong cổ họng.
Cô giật mình nhìn Nam Quân cười càng ngày càng lạnh lùng, càng ngày càng châm chọc, những lời nói lạnh nhạt như dao găm đâm tới: “Tôi sớm nên thấy rõ bộ mặt thật của cô, ngoài miệng thì nói yêu tôi, sau lưng lại gả cho người khác, cô đúng là đê tiện!”
Đây là người đàn ông cô yêu gần mười năm… Từ nhỏ tới lớn sao?
Vì sao cô lại kết hôn, cho đến bây giờ Nam Quân chưa từng hỏi, nếu anh ta hỏi một câu, anh ta sẽ thấy cuộc hôn nhân của cô buồn cười cỡ nào, là do mẹ con Tiêu Tĩnh Đình…
Cười mỉa xuất hiện trên mặt Tiêu Tĩnh Đình, khiến Ý Ý sửng sốt một phen.
“Em đừng đánh chị mà, chị sai rồi, là lỗi của chị, chị không nên cướp anh Quân của em đi, thứ gì chị cũng nhường em, em muốn thứ gì chị chưa từng đoạt lấy, em còn muốn chị phải làm gì nữa…”
Bỗng nhiên Tiêu Tĩnh Đình khóc to.
Ý Ý giật mình, tay bị động tát vào mặt Tiêu Tĩnh Đình, cái tát này đánh rất mạnh, khiến lòng bàn tay cô đã tê rần.
Bỗng nhiên Tiêu Tĩnh Đình buông cô ra, che mặt hoảng sợ kêu to, “Cầu xin em đừng đánh chị, chị đang mang thai…”
Ý Ý còn chưa phản ứng kịp, bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Một cơn gió mạnh lướt qua mặt, trên vai có một bàn tay ấn xuống, nắm lấy cô, dùng lực hất mạnh về phía tường, cái gáy của Ý Ý bị đập vào đồ cứng, đầu lập tức trống rỗng, trước mắt là bóng đen chồng lên nhau, bỗng nhiên bên tai là giọng nam lạnh lẽo: “Tiêu Ý Ý, cô trở nên ác độc từ khi nào vậy?”
Cô sửng sốt, giơ tay xoa cái gáy, sau đó bỏ tay xuống, nhìn Nam Quân đang tức giận ở phía đối diện, đầu tự nhiên phát đau.
Tiêu Tĩnh Đình thuận thế ngã vào lòng anh ta, cười đắc ý nhìn Ý Ý.
Bỗng nhiên cô hiểu rõ, từ nhỏ đến lớn, cô bị Tiêu Tĩnh Đình hãm hại không ít lần như vậy, cùng một mánh khóe, nhưng cha và anh Quân đều đứng về phía cô ta.
Cũng vì Tiêu Tĩnh Đình sẽ khóc, mà cô sẽ không.
Ý Ý dùng lực véo đùi mình, muốn chảy nước mắt để giả bộ đáng thương, đáng tiếc là không có nước mắt chảy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Quân vội vàng nâng Tiêu Tĩnh Đình dậy, dịu dàng hỏi, “Em có thai rồi à?”
“Hai ngày trước mới nhận được kết quả, đã sáu tuần rồi.” Tiêu Tĩnh Đình cười thẹn thùng, tay đặt lên trên bụng, khi nhìn Ý Ý, cô ta lập tức khẩn trương, giơ tay ôm lấy cổ Nam Quân, dựa sát vào người anh ta như chim nhỏ nép vào người, khẩn cầu: “Anh đừng tức giận, Ý Ý không cố ý đâu, đều do em không cất kỹ, để cho em ấy nhìn thấy, em ấy mới…”
Cô ta cố ý không nói hết, cắn môi, nhìn thoáng qua Ý Ý với vẻ phức tạp, cuối cùng tầm mắt nhìn về phía Nam Quân, khóc đến mức hoa lê đẫm mưa càng chọc người ta thương tiếc.
Nam Quân ôm chặt lấy cô ta, vì tức giận mà má căng lên, dùng ánh mắt chán ghét nhìn Ý Ý, lạnh lùng nói: “Hóa ra là tôi nhìn nhầm cô, nhiều năm giả bộ là con thỏ trắng nhỏ ở trước mặt tôi, hóa ra đây mới là bộ mặt thật của cô?”
“Tôi không có…”
“Đúng là khiến người ta ghê tởm!”
Ý Ý khiếp sợ, trái tim giống như bị người ta bóp chặt, đau đớn tận xương tủy.
Anh ta nói cô ghê tởm?
Những lời giải thích, lập tức bị chặn ở trong cổ họng.
Cô giật mình nhìn Nam Quân cười càng ngày càng lạnh lùng, càng ngày càng châm chọc, những lời nói lạnh nhạt như dao găm đâm tới: “Tôi sớm nên thấy rõ bộ mặt thật của cô, ngoài miệng thì nói yêu tôi, sau lưng lại gả cho người khác, cô đúng là đê tiện!”
Đây là người đàn ông cô yêu gần mười năm… Từ nhỏ tới lớn sao?
Vì sao cô lại kết hôn, cho đến bây giờ Nam Quân chưa từng hỏi, nếu anh ta hỏi một câu, anh ta sẽ thấy cuộc hôn nhân của cô buồn cười cỡ nào, là do mẹ con Tiêu Tĩnh Đình…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro