Vợ Yêu Siêu Sao: Chồng Trước Anh Bị Loại
Cảm Nhận Được H...
Vạn Lý Lý
2024-11-18 23:46:30
Thi Mị đang nói đã chui vào.
Hành động của cô rất nhanh, mang theo một trận gió nhẹ.
Chóp mũi của Thời Lệnh Diễn tràn ngập hơi thở của cô gái trẻ, anh vốn khó chịu nên lông mày càng nhíu chặt hơn.
Thi Mị không hề hiểu biết, cô duỗi tay nhỏ ra muốn mò vào bụng của anh.
Thời Lệnh Diễn lập tức ngăn cô lại, nói lời tàn khốc: "Cút."
Thi Mị nghe được chữ này, trên khuôn mặt nhỏ của cô như có chút đau khổ, cẩn thận nói: "Em cút, chồng sẽ theo em ngủ sao?"
Một đôi mắt đen nhánh ngập nước, mang theo mười phần chờ mong nhìn anh.
Thời Lệnh Diễn ︰". . . . . ."
Giống như một nắm đấm vào bông, Thời lệnh Diễn phát hiện mình đối diện với một kẻ ngốc, ngay cả tính tình cáu kỉnh cũng không trút ra được.
Ai nói người phụ nữ đầu óc có vấn đề thì bớt lo hơn phụ nữ bình thường?
Bị dạy hư như Thi Mị, có thể còn khó làm hơn nhiều so với người bình thường.
Thời Lệnh Diễn mệt mỏi kiệt sức, giọng nói hơi vô lực: "Không thể."
Thi Mị chu miệng lên, cô mở chăn nằm vào: "Nhưng em muốn ngủ cùng chồng, sinh con!"
Dạ dày của Thời Lệnh Diễn đau đến phát bực, anh không thèm để ý đến cô.
Anh chỉ hơi di chuyển sang bên cạnh, liền nhắm mắt lại.
Thi Mị nhìn dáng vẻ này của anh, trong lòng có chút khó chịu không tên.
Trước kia chưa quen biết Đường Vũ, Thời Lệnh Diễn có bệnh kén ăn nhẹ.
Sau này bị cô mạnh mẽ yêu cầu ăn cơm, một ngày ba bữa đều bị cô nhìn chằm chằm đến lúc ăn xong.
Không tới nửa tháng, bệnh đau dạ dày của Thời Lệnh Diễn tốt hơn rất nhiều.
Mà bây giờ, cô chỉ rời đi ba năm.
Bệnh này của anh đúng là càng nghiêm trọng hơn trước đây rồi.
. . . . . .
Thời Lệnh Diễn mệt mỏi rất nhiều ngày, anh dính lên giường tự giác ngủ ngay.
Lúc anh tỉnh lại, bên ngoài trời đã tờ mờ sáng.
Anh vừa cúi đầu liền phát hiện trong lồng ngực có một người rúc vào không biết từ lúc nào.
Cả người của Thi Mị cuộn lại, thở đều, hai bàn tay ấn một túi chườm nóng không biết từ đâu ra.
Túi chườm nóng vững chắc nằm ở trên bụng anh, còn có độ ấm.
Thời Lệnh Diễn nhíu mày, anh muốn đứng dậy theo bản năng.
Ai biết, cô gái trong lồng ngực cũng nhíu mày, cô bất mãn ấn anh một cái, nói: "Đừng động đậy."
Giọng nói cực kỳ mềm mại, còn mang theo buồn ngủ mông lung.
Nhưng giọng điệu này lại trêu ngươi hơn so với bất cứ lúc nào.
Thời Lệnh Diễn ngẩn ra.
Có lẽ là bởi vì đau đớn khiến người thần trí không rõ, vậy mà anh cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Năm ấy, lúc anh và Đường Vũ vừa mới ở bên nhau, anh thường xuyên bị đau dạ dày.
Đường Vũ rất lười rời giường, nhưng cứ đến lúc cô phát hiện anh không thoải mái, cô vẫn sẽ nhẫn nại đi tìm thuốc đau bụng và túi chườm nóng cho anh.
Trong khoảng thời gian đó, anh thường xuyên sống trong hạnh phúc.
Anh sẽ ngọt ngào trao cho cô một nụ hôn chào buổi sáng, mà Đường Vũ sẽ ôm lấy cổ anh, ở trong ngực anh hỏi anh.......
"Còn đau không?"
Thời Lệnh Diễn bừng tỉnh hoàn hồn.
Thi Mị còn buồn ngủ, mang theo vẻ đẹp ngây thơ hồn nhiên của một cô gái.
Cả người của Thời Lệnh Diễn chấn động.
Một loại cảm giác khó có thể giải thích bao phủ quanh anh.
Trong nháy mắt, lồng ngực trở nên trống không, giống như có gì đó đang biến mất không tiếng động, càng lúc càng xa.
Trong nháy mắt, Thời Lệnh Diễn bị cô đơn bủa vây.
Cực kỳ sâu, cực kỳ nặng.
Sâu nặng đến mức khiến người ta chỉ cần nhìn đã cảm thấy lồng ngực nặng nề.
Thời Lệnh Diễn đẩy Thi Mị ra, không nói một lời đứng dậy.
Thi Mị lại truy hỏi: "Chồng ơi, bụng còn đau không? Thi Mị thổi thổi lâu lắm đó!"
Giọng nói vô cùng ngốc nghếch.
Nhưng có như vậy, trong nháy mắt anh lại cảm nhận được hình bóng của Đường Vũ trên người cô.
Cổ họng của Thời Lệnh Diễn nghẹn lại từng trận, anh quay người đi vào nhà tắm.
Thi Mị nhìn cánh cửa khép lại, vẻ mặt ngây thơ dần lạnh lại.
Anh vừa mới đau lòng sao?
……….
Hành động của cô rất nhanh, mang theo một trận gió nhẹ.
Chóp mũi của Thời Lệnh Diễn tràn ngập hơi thở của cô gái trẻ, anh vốn khó chịu nên lông mày càng nhíu chặt hơn.
Thi Mị không hề hiểu biết, cô duỗi tay nhỏ ra muốn mò vào bụng của anh.
Thời Lệnh Diễn lập tức ngăn cô lại, nói lời tàn khốc: "Cút."
Thi Mị nghe được chữ này, trên khuôn mặt nhỏ của cô như có chút đau khổ, cẩn thận nói: "Em cút, chồng sẽ theo em ngủ sao?"
Một đôi mắt đen nhánh ngập nước, mang theo mười phần chờ mong nhìn anh.
Thời Lệnh Diễn ︰". . . . . ."
Giống như một nắm đấm vào bông, Thời lệnh Diễn phát hiện mình đối diện với một kẻ ngốc, ngay cả tính tình cáu kỉnh cũng không trút ra được.
Ai nói người phụ nữ đầu óc có vấn đề thì bớt lo hơn phụ nữ bình thường?
Bị dạy hư như Thi Mị, có thể còn khó làm hơn nhiều so với người bình thường.
Thời Lệnh Diễn mệt mỏi kiệt sức, giọng nói hơi vô lực: "Không thể."
Thi Mị chu miệng lên, cô mở chăn nằm vào: "Nhưng em muốn ngủ cùng chồng, sinh con!"
Dạ dày của Thời Lệnh Diễn đau đến phát bực, anh không thèm để ý đến cô.
Anh chỉ hơi di chuyển sang bên cạnh, liền nhắm mắt lại.
Thi Mị nhìn dáng vẻ này của anh, trong lòng có chút khó chịu không tên.
Trước kia chưa quen biết Đường Vũ, Thời Lệnh Diễn có bệnh kén ăn nhẹ.
Sau này bị cô mạnh mẽ yêu cầu ăn cơm, một ngày ba bữa đều bị cô nhìn chằm chằm đến lúc ăn xong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không tới nửa tháng, bệnh đau dạ dày của Thời Lệnh Diễn tốt hơn rất nhiều.
Mà bây giờ, cô chỉ rời đi ba năm.
Bệnh này của anh đúng là càng nghiêm trọng hơn trước đây rồi.
. . . . . .
Thời Lệnh Diễn mệt mỏi rất nhiều ngày, anh dính lên giường tự giác ngủ ngay.
Lúc anh tỉnh lại, bên ngoài trời đã tờ mờ sáng.
Anh vừa cúi đầu liền phát hiện trong lồng ngực có một người rúc vào không biết từ lúc nào.
Cả người của Thi Mị cuộn lại, thở đều, hai bàn tay ấn một túi chườm nóng không biết từ đâu ra.
Túi chườm nóng vững chắc nằm ở trên bụng anh, còn có độ ấm.
Thời Lệnh Diễn nhíu mày, anh muốn đứng dậy theo bản năng.
Ai biết, cô gái trong lồng ngực cũng nhíu mày, cô bất mãn ấn anh một cái, nói: "Đừng động đậy."
Giọng nói cực kỳ mềm mại, còn mang theo buồn ngủ mông lung.
Nhưng giọng điệu này lại trêu ngươi hơn so với bất cứ lúc nào.
Thời Lệnh Diễn ngẩn ra.
Có lẽ là bởi vì đau đớn khiến người thần trí không rõ, vậy mà anh cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Năm ấy, lúc anh và Đường Vũ vừa mới ở bên nhau, anh thường xuyên bị đau dạ dày.
Đường Vũ rất lười rời giường, nhưng cứ đến lúc cô phát hiện anh không thoải mái, cô vẫn sẽ nhẫn nại đi tìm thuốc đau bụng và túi chườm nóng cho anh.
Trong khoảng thời gian đó, anh thường xuyên sống trong hạnh phúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh sẽ ngọt ngào trao cho cô một nụ hôn chào buổi sáng, mà Đường Vũ sẽ ôm lấy cổ anh, ở trong ngực anh hỏi anh.......
"Còn đau không?"
Thời Lệnh Diễn bừng tỉnh hoàn hồn.
Thi Mị còn buồn ngủ, mang theo vẻ đẹp ngây thơ hồn nhiên của một cô gái.
Cả người của Thời Lệnh Diễn chấn động.
Một loại cảm giác khó có thể giải thích bao phủ quanh anh.
Trong nháy mắt, lồng ngực trở nên trống không, giống như có gì đó đang biến mất không tiếng động, càng lúc càng xa.
Trong nháy mắt, Thời Lệnh Diễn bị cô đơn bủa vây.
Cực kỳ sâu, cực kỳ nặng.
Sâu nặng đến mức khiến người ta chỉ cần nhìn đã cảm thấy lồng ngực nặng nề.
Thời Lệnh Diễn đẩy Thi Mị ra, không nói một lời đứng dậy.
Thi Mị lại truy hỏi: "Chồng ơi, bụng còn đau không? Thi Mị thổi thổi lâu lắm đó!"
Giọng nói vô cùng ngốc nghếch.
Nhưng có như vậy, trong nháy mắt anh lại cảm nhận được hình bóng của Đường Vũ trên người cô.
Cổ họng của Thời Lệnh Diễn nghẹn lại từng trận, anh quay người đi vào nhà tắm.
Thi Mị nhìn cánh cửa khép lại, vẻ mặt ngây thơ dần lạnh lại.
Anh vừa mới đau lòng sao?
……….
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro