Vợ Yêu Siêu Sao: Chồng Trước Anh Bị Loại
Phải Ngủ Cùng T...
Vạn Lý Lý
2024-11-23 00:43:24
Ông Thời là một lão cán bộ điển hình.
Lúc nào cũng duy trì bộ mặt nghiêm túc, không nói không cười, vô cùng có sức uy hiếp.
Thời Lệnh Diễn ít nói, anh từng cho rằng ông nội là trời sinh tính tình nghiêm khắc, bảo thủ như vậy.
Sau đó, khi anh đưa Đường Vũ về nhà.
Đường Vũ rất biết lấy lòng ông nội, dễ dàng làm cho ông vui cười hớn hở.
Nhưng mà Đường Vũ chết rồi.
Nụ cười của ông Thời thậm chí còn ít hơn cả thời điểm trước khi gặp Đường Vũ.
Anh chỉ muốn có thể khiến cho ông nội trở lại vui vẻ.
Nói cho cùng thì trên đời này chỉ có một Đường Vũ.
Thế mà lúc Thời Lệnh Diễn trở về nhà, lại cảm giác không khí không giống bình thường.
Ông Thời một tay bưng một đĩa trái cây, một tay cầm dĩa xiên hoa quả, mặt mày tươi cười nhìn cô gái trắng trẻo trước mặt
Thi Mị trong miệng đầy hoa quả, tay thì bận rộn lắp ráp bản đồ thế giới dành cho trẻ con.
Ngón tay nhỏ nhắn cầm một mảnh ghép, nhìn có chút ngốc, sau khi đặt đúng chỗ thì nụ cười của ông Thời càng tươi, nói: "Thi Mị giỏi lắm!"
Mặt Thi Mị ra vẻ kiêu ngạo, càng chăm chú hơn.
Thời Lệnh Diễn: "..."
Có thể nhìn ra được, ông nội của anh không có xem Thi Mị như cháu dâu.
Ông Thời thấy Thời Lệnh Diễn về thì nụ cười dần dần thu lại, để đĩa trái cây xuống.
Thi Mị cảm giác được điều gì, ngẩng đầu lên nhìn thấy Thời Lệnh Diễn thì ngọt ngào nói: "Chồng ơi!"
Giọng nói mềm mại nhiệt tình làm Thời Lệnh Diễn giật mình.
Còn Thi Mị ném mảnh ghép hình trong tay, nhảy từ ghế sa lôn xuống chạy nhào về phía Thời Lệnh Diễn.
Thời Lệnh Diễn vô thức lùi về phía sau một bước, đưa tay kéo cô ra cách mình nửa mét.
Thi Mị không quan tâm, lập tức ôm lấy cánh tay anh: "Chồng đã về rồi, Thi Mị nhớ anh lắm đó!"'
Lông mày Thời Lệnh Diễn giật giật, không chịu nổi bộ dạng của cô nên đẩy cô ra, cau mày nói: "Những lời này ai dạy em, sau này không được nói như vậy nữa!"
Anh nói có chút nghiêm khắc, nhưng Thi Mị nghe vẫn không hiểu được, trừng mắt nhìn, ngây thơ hỏi: "Tại sao vậy. Chị Bạch bảo, nói như vậy thì chồng sẽ càng thích em hơn!"
Sắc mặt Thời Lệnh Diễn sầm xuống: "Đã bảo không cho thì là không cho."
Thi Mị bĩu môi, nhưng vẫn ôm lấy cánh tay của Thời Lệnh Diễn không buông: "Vậy sau này em không nói, chồng đừng tức giận nữa."
Chồng..
Hai chữ nhạy cảm như vậy, nghe thật sự chói tai!
Thời Lệnh Diễn đang định bảo cô đổi lại thì nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của ông Thời.
Khi nói chuyện với Thi Mị, trên mặt ông Thời vẫn là nụ cười dịu dàng: "Thi Mị ngoan, đi ghép hình tiếp đi, ông nội nói với chồng con mấy câu."
Thi Mị nghiêng đầu: "Vậy chồng có thể ngủ cùng Thi Mị không?"
Thời Lệnh Diễn nghe được lời nói khờ khạo của cô, đầu liền nhưng nhức, lấy tay đẩy cô ra: "Em bỏ tay ra đã."
"Không bỏ." Thi Mị dẩu môi lên, làm bộ muốn khóc, "Bỏ tay ra thì chồng sẽ không ngủ cùng với em. Chị Bạch bảo phải ngủ cùng thì mới có em bé, không ngủ cùng thì không có em bé."
Mặt Thời Lệnh Diễn cuối cùng đen lại: "Bạch Nguyệt Khiết dạy em mấy thứ lung tung gì vậy. Buông ra, nếu không tôi nhốt em ở ngoài cho muỗi đốt!"
Giọng điệu có chút hung ác, Thời Lệnh Diễn rút tay ra, thậm chí còn phủi phủi ống tay áo, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ.
Thi Mị hình như nhận ra anh không thích mình, trong mắt nhanh chóng dâng lên tầng hơi nước, khóe mắt đỏ hoe.
…...
Lúc nào cũng duy trì bộ mặt nghiêm túc, không nói không cười, vô cùng có sức uy hiếp.
Thời Lệnh Diễn ít nói, anh từng cho rằng ông nội là trời sinh tính tình nghiêm khắc, bảo thủ như vậy.
Sau đó, khi anh đưa Đường Vũ về nhà.
Đường Vũ rất biết lấy lòng ông nội, dễ dàng làm cho ông vui cười hớn hở.
Nhưng mà Đường Vũ chết rồi.
Nụ cười của ông Thời thậm chí còn ít hơn cả thời điểm trước khi gặp Đường Vũ.
Anh chỉ muốn có thể khiến cho ông nội trở lại vui vẻ.
Nói cho cùng thì trên đời này chỉ có một Đường Vũ.
Thế mà lúc Thời Lệnh Diễn trở về nhà, lại cảm giác không khí không giống bình thường.
Ông Thời một tay bưng một đĩa trái cây, một tay cầm dĩa xiên hoa quả, mặt mày tươi cười nhìn cô gái trắng trẻo trước mặt
Thi Mị trong miệng đầy hoa quả, tay thì bận rộn lắp ráp bản đồ thế giới dành cho trẻ con.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngón tay nhỏ nhắn cầm một mảnh ghép, nhìn có chút ngốc, sau khi đặt đúng chỗ thì nụ cười của ông Thời càng tươi, nói: "Thi Mị giỏi lắm!"
Mặt Thi Mị ra vẻ kiêu ngạo, càng chăm chú hơn.
Thời Lệnh Diễn: "..."
Có thể nhìn ra được, ông nội của anh không có xem Thi Mị như cháu dâu.
Ông Thời thấy Thời Lệnh Diễn về thì nụ cười dần dần thu lại, để đĩa trái cây xuống.
Thi Mị cảm giác được điều gì, ngẩng đầu lên nhìn thấy Thời Lệnh Diễn thì ngọt ngào nói: "Chồng ơi!"
Giọng nói mềm mại nhiệt tình làm Thời Lệnh Diễn giật mình.
Còn Thi Mị ném mảnh ghép hình trong tay, nhảy từ ghế sa lôn xuống chạy nhào về phía Thời Lệnh Diễn.
Thời Lệnh Diễn vô thức lùi về phía sau một bước, đưa tay kéo cô ra cách mình nửa mét.
Thi Mị không quan tâm, lập tức ôm lấy cánh tay anh: "Chồng đã về rồi, Thi Mị nhớ anh lắm đó!"'
Lông mày Thời Lệnh Diễn giật giật, không chịu nổi bộ dạng của cô nên đẩy cô ra, cau mày nói: "Những lời này ai dạy em, sau này không được nói như vậy nữa!"
Anh nói có chút nghiêm khắc, nhưng Thi Mị nghe vẫn không hiểu được, trừng mắt nhìn, ngây thơ hỏi: "Tại sao vậy. Chị Bạch bảo, nói như vậy thì chồng sẽ càng thích em hơn!"
Sắc mặt Thời Lệnh Diễn sầm xuống: "Đã bảo không cho thì là không cho."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thi Mị bĩu môi, nhưng vẫn ôm lấy cánh tay của Thời Lệnh Diễn không buông: "Vậy sau này em không nói, chồng đừng tức giận nữa."
Chồng..
Hai chữ nhạy cảm như vậy, nghe thật sự chói tai!
Thời Lệnh Diễn đang định bảo cô đổi lại thì nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của ông Thời.
Khi nói chuyện với Thi Mị, trên mặt ông Thời vẫn là nụ cười dịu dàng: "Thi Mị ngoan, đi ghép hình tiếp đi, ông nội nói với chồng con mấy câu."
Thi Mị nghiêng đầu: "Vậy chồng có thể ngủ cùng Thi Mị không?"
Thời Lệnh Diễn nghe được lời nói khờ khạo của cô, đầu liền nhưng nhức, lấy tay đẩy cô ra: "Em bỏ tay ra đã."
"Không bỏ." Thi Mị dẩu môi lên, làm bộ muốn khóc, "Bỏ tay ra thì chồng sẽ không ngủ cùng với em. Chị Bạch bảo phải ngủ cùng thì mới có em bé, không ngủ cùng thì không có em bé."
Mặt Thời Lệnh Diễn cuối cùng đen lại: "Bạch Nguyệt Khiết dạy em mấy thứ lung tung gì vậy. Buông ra, nếu không tôi nhốt em ở ngoài cho muỗi đốt!"
Giọng điệu có chút hung ác, Thời Lệnh Diễn rút tay ra, thậm chí còn phủi phủi ống tay áo, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ.
Thi Mị hình như nhận ra anh không thích mình, trong mắt nhanh chóng dâng lên tầng hơi nước, khóe mắt đỏ hoe.
…...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro