Vợ Yêu Siêu Sao: Chồng Trước Anh Bị Loại
Bồi Thường
Vạn Lý Lý
2024-11-23 00:43:24
Đây là câu nói thứ hai Thời Lệnh Diễn nói từ đầu đến giờ.
Rõ ràng cực ngắn gọn, thậm chí không có nội dung gì đáng nói.
Nhưng loại cảm giác cao quý của kẻ bề trên lại lặng yên không tiếng động lan tràn, bễ nghễ chúng sinh.
Thi Vân Thường tự nhiên sinh ra cảm giác khuất nhục, bàn tay lại vô thức nắm chặt, trong lòng đều là không cam lòng, anh ta tiến lên một bước, giọng điệu hàm chứa ý cảnh cáo, "Nếu làm lớn chuyện này, đối với ai cũng đều không có lợi."
"Ừm, " Thời Lệnh Diễn khua khói, lười biếng ngước mắt, "Cho nên?"
Thi Vân Thường bị thái độ của anh chọc giận, sắc mặt xanh mét, tay nắm chặt đang muốn tiến lên lý luận thì lại bị chú ba giữ chặt lại.
Trên mặt chú ba là nụ cười làm lành, ông ta nói ︰"Tất cả mọi người là đàn ông, cậu ấy cũng chỉ phạm phải lỗi lầm mà người đàn ông nào cũng phạm phải thôi!"
Uông Thuyên Hà nghe không nổi nữa, túm Thi Mị tiến lên, nói ︰ "Gì mà phạm phải lỗi người đàn ông nào cũng phạm phải, vậy Thi Mị phải làm sao đây?"
Động tác có phần thô bạo, Thi Mị bĩu môi, đỏ mắt rất nhanh liền muốn khóc, cô hu hu hai tiếng, hất tay bà ta ra, đôi mắt to trắng đen rõ ràng bị phủ một tầng hơi nước vô cùng tủi thân, nhỏ giọng lên án ︰"Đau…”
Thím ba vội vàng hoà giải, giả vờ an ủi Uông Thuyên Hà, nói ︰ "Được rồi, tình huống của Thi Mị ra sao chị cũng biết mà, hiện tại chuyện cũng đã rồi, cũng không thể nói thật cho ông cụ biết đi? Cậu Thời sẽ gặp phiền phức đó…”
Uông Thuyên Hà nghe vậy, giây tiếp theo liền che mặt khóc︰ "Ôi đứa con gái đáng thương của mẹ, nếu trước đó không xảy ra chuyện gì thì tốt biết mấy, chẳng những là sinh viên tài cao của trường y, còn được đạo diễn lớn nhìn trúng muốn mời đóng phim, ai cũng nói con bé tiền đồ vô lượng, ai biết chỉ vì cứu một con sói mắt trắng mà thiếu chút nữa kéo luôn cả mạng mình vào, hiện tại biến thành cô ngốc, lại còn bị người ta đội nón xanh, sống thế này thì còn có ý nghĩa gì nữa!"
Thi Học Bạch cũng bày ra vẻ mặt đau lòng, nghẹn ngào nói ︰ "Em yên tâm, chuyện cũng đã rồi, cậu Thời là người có trách nhiệm, nếu cậu ấy thật lòng biết mình có lỗi với Thi Mị thì nhất định sẽ bồi thường cho con bé."
Đến rồi.
Đây mới là mục đích mà bọn họ đến đây!
Trên mặt Bạch Nguyệt Khiết là vẻ giận dữ, nhìn bọn họ, nói ︰ "Cái miệng cũng lớn quá nhỉ, sáng sớm đã đến đòi vơ vét tài sản?"
"Cô quản cái đếch gì!" Uông Thuyên Hà hoàn toàn không còn vẻ đau lòng như vừa rồi, vẻ mặt hung ác nói ︰ "Chúng tôi và cậu thời là người một nhà, để cậu ấy bồi thường con gái tôi là chuyện nên làm, cô thì tính là cái thá gì, đồ tiểu tam vô liêm sỉ!"
Thi Mị khẽ cúi đầu, khóe môi yên lặng giật ... một cái.
Uông Thuyên Hà chính là người đàn bà chanh chua, loại hoa nuôi trong nhà kính như Bạch Nguyệt Khiết sao có thể là đối thủ của bà ta?
Bạch Nguyệt Khiết tức giận đến sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, tức đến mức bệnh tim cũng sắp phát tác luôn, thân thể run lẩy bẩy, đang muốn nói gì gì thì bả vai đã bị người đè lại.
Thời Lệnh Diễn không biết đã đến sau lưng cô ta từ lúc nào, mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng hương vị mát lành sạch sẽ truyền vào trong mũi.
Bạch Nguyệt Khiết ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt cười như không cười của Thời Lệnh Diễn.
Trái tim thoáng đập nhanh hơn.
Đôi má của Bạch Nguyệt Khiết nóng lên, nhịn không được dịu dàng gọi︰ "Anh Lệnh Diễn."
Bạch Nguyệt Khiết chỉ cao tầm 1m6, mà Thời Lệnh Diễn thân cao gần 1m9, chiều cao này đủ để anh quan sát hết thảy mọi người.
Anh lạnh nhạt nhìn lướt qua một lượt, thuận miệng hỏi ︰ "Muốn bồi thường gì?"
Một câu, liền khiến cho bầu không khí giương cung bạt kiếm biến mất không thấy tăm hơi.
Đám người nhà họ Thi vừa rồi còn như nhím bị dẫm đuôi, lúc này trên mặt đều lộ ra vui mừng.
………….
Rõ ràng cực ngắn gọn, thậm chí không có nội dung gì đáng nói.
Nhưng loại cảm giác cao quý của kẻ bề trên lại lặng yên không tiếng động lan tràn, bễ nghễ chúng sinh.
Thi Vân Thường tự nhiên sinh ra cảm giác khuất nhục, bàn tay lại vô thức nắm chặt, trong lòng đều là không cam lòng, anh ta tiến lên một bước, giọng điệu hàm chứa ý cảnh cáo, "Nếu làm lớn chuyện này, đối với ai cũng đều không có lợi."
"Ừm, " Thời Lệnh Diễn khua khói, lười biếng ngước mắt, "Cho nên?"
Thi Vân Thường bị thái độ của anh chọc giận, sắc mặt xanh mét, tay nắm chặt đang muốn tiến lên lý luận thì lại bị chú ba giữ chặt lại.
Trên mặt chú ba là nụ cười làm lành, ông ta nói ︰"Tất cả mọi người là đàn ông, cậu ấy cũng chỉ phạm phải lỗi lầm mà người đàn ông nào cũng phạm phải thôi!"
Uông Thuyên Hà nghe không nổi nữa, túm Thi Mị tiến lên, nói ︰ "Gì mà phạm phải lỗi người đàn ông nào cũng phạm phải, vậy Thi Mị phải làm sao đây?"
Động tác có phần thô bạo, Thi Mị bĩu môi, đỏ mắt rất nhanh liền muốn khóc, cô hu hu hai tiếng, hất tay bà ta ra, đôi mắt to trắng đen rõ ràng bị phủ một tầng hơi nước vô cùng tủi thân, nhỏ giọng lên án ︰"Đau…”
Thím ba vội vàng hoà giải, giả vờ an ủi Uông Thuyên Hà, nói ︰ "Được rồi, tình huống của Thi Mị ra sao chị cũng biết mà, hiện tại chuyện cũng đã rồi, cũng không thể nói thật cho ông cụ biết đi? Cậu Thời sẽ gặp phiền phức đó…”
Uông Thuyên Hà nghe vậy, giây tiếp theo liền che mặt khóc︰ "Ôi đứa con gái đáng thương của mẹ, nếu trước đó không xảy ra chuyện gì thì tốt biết mấy, chẳng những là sinh viên tài cao của trường y, còn được đạo diễn lớn nhìn trúng muốn mời đóng phim, ai cũng nói con bé tiền đồ vô lượng, ai biết chỉ vì cứu một con sói mắt trắng mà thiếu chút nữa kéo luôn cả mạng mình vào, hiện tại biến thành cô ngốc, lại còn bị người ta đội nón xanh, sống thế này thì còn có ý nghĩa gì nữa!"
Thi Học Bạch cũng bày ra vẻ mặt đau lòng, nghẹn ngào nói ︰ "Em yên tâm, chuyện cũng đã rồi, cậu Thời là người có trách nhiệm, nếu cậu ấy thật lòng biết mình có lỗi với Thi Mị thì nhất định sẽ bồi thường cho con bé."
Đến rồi.
Đây mới là mục đích mà bọn họ đến đây!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên mặt Bạch Nguyệt Khiết là vẻ giận dữ, nhìn bọn họ, nói ︰ "Cái miệng cũng lớn quá nhỉ, sáng sớm đã đến đòi vơ vét tài sản?"
"Cô quản cái đếch gì!" Uông Thuyên Hà hoàn toàn không còn vẻ đau lòng như vừa rồi, vẻ mặt hung ác nói ︰ "Chúng tôi và cậu thời là người một nhà, để cậu ấy bồi thường con gái tôi là chuyện nên làm, cô thì tính là cái thá gì, đồ tiểu tam vô liêm sỉ!"
Thi Mị khẽ cúi đầu, khóe môi yên lặng giật ... một cái.
Uông Thuyên Hà chính là người đàn bà chanh chua, loại hoa nuôi trong nhà kính như Bạch Nguyệt Khiết sao có thể là đối thủ của bà ta?
Bạch Nguyệt Khiết tức giận đến sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, tức đến mức bệnh tim cũng sắp phát tác luôn, thân thể run lẩy bẩy, đang muốn nói gì gì thì bả vai đã bị người đè lại.
Thời Lệnh Diễn không biết đã đến sau lưng cô ta từ lúc nào, mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng hương vị mát lành sạch sẽ truyền vào trong mũi.
Bạch Nguyệt Khiết ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt cười như không cười của Thời Lệnh Diễn.
Trái tim thoáng đập nhanh hơn.
Đôi má của Bạch Nguyệt Khiết nóng lên, nhịn không được dịu dàng gọi︰ "Anh Lệnh Diễn."
Bạch Nguyệt Khiết chỉ cao tầm 1m6, mà Thời Lệnh Diễn thân cao gần 1m9, chiều cao này đủ để anh quan sát hết thảy mọi người.
Anh lạnh nhạt nhìn lướt qua một lượt, thuận miệng hỏi ︰ "Muốn bồi thường gì?"
Một câu, liền khiến cho bầu không khí giương cung bạt kiếm biến mất không thấy tăm hơi.
Đám người nhà họ Thi vừa rồi còn như nhím bị dẫm đuôi, lúc này trên mặt đều lộ ra vui mừng.
………….
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro