Vợ Yêu Siêu Sao: Chồng Trước Anh Bị Loại
Ngày Mai, Nhớ D...
Vạn Lý Lý
2024-11-18 23:46:30
Bạch Nguyệt Khiết này là muốn mạng của anh ta mà!
Nhân vật như vậy.... Làm sao anh ta dám trêu chọc?
Nhưng anh ta lại không cam lòng, chẳng lẽ mình cứ bỏ qua cho Thi Mị như vậy sao?
Sắc mặt của Hùng Khai Thạc thay đổi, anh ta nhìn dáng vẻ Thi Mị cúi đầu chơi đùa với phím đàn.
Nếu như đổi lại là Thi Mị trước đây, làm sao có thể có thần thái như vậy, đáng yêu như vậy?
Trước đây Thi Mị này được biết bao nhiêu người quan tâm.
Nhưng cô được Lâm Hoành bảo vệ, căn bản không ai dám động đến.
Bây giờ Lâm Hoành ra nước ngoài, Thi Mị lại leo lên một người còn lợi hại hơn.
Trong lòng Hùng Khai Thạc cực kỳ không cam lòng.
Nhưng anh ta nghĩ đến ông cụ trong video kia thì không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hùng Khai Thạc cầm lấy điện thoại di động của Thi Mị gửi địa chỉ cho ông cụ Thời.
Quả nhiên, bên kia ông cụ Thời rất nhanh phái người đến đón cô.
Lúc Hùng Khai Thạc đưa Thi Mị xuống, anh ta nhìn thấy một chiếc Maybach xa hoa, sợ tới mức trợn mắt cứng họng.
Trong chiếc Maybach đen dài, một người đàn ông tầm tuổi 40, 50 xuất hiện ở ghế điều khiển.
"Chú Dương!" Thi Mị ngọt ngào gọi, sau đó liền chạy về phía ông ấy.
Chú Dương là chồng của dì Trần, cũng là tài xế của ông cụ Thời và bà cụ Thời.
Chú Dương nhìn thấy Thi Mị, ông ấy dịu dàng cười nói: "Ông chủ để tôi đến đón cô, mợ chủ."
Ông chủ?
Mợ chủ?
Cộng thêm chiếc siêu xe này giá trị vài triệu.
Thi Mị này trời sinh là số gì vậy!
Tâm trạng của Hùng Khai Thạc rất phức tạp, lúc anh ta đối mặt với ánh mắt của chú Dương, cũng chỉ có thể cười nói: "Chào chú."
Chú Dương lễ phép nở nụ cười: "Cậu chính là thầy Hùng nhỉ, nghe nói cậu là bạn học của mợ chủ, không biết là giáo viên của trường nào vậy?"
Trường nào. . . . . .
Nụ cười của Hùng Khai Thạc cứng đờ.
Thật ra là Tạ Phương Phương đề cử anh ta đến chỗ của Bạch Nguyệt Khiết phỏng vấn, nghe nói là bạn học của Thi Mị, Bạch Nguyệt Khiết trực tiếp hẹn anh ta.
Trừ tên, cái gì cũng chưa hỏi.
Chú Dương thấy Hùng Khai Thạc không nói lời nào, bèn hỏi: "Là gia sư riêng sao?"
"Vâng. " Hùng Khai Thạc vội vã đồng ý: "Công việc riêng."
"À. " Chú Dương dường như đã quyết định xong, ông ấy nhìn về phía Thi Mị: "Thầy Hùng dạy thế nào?"
Ông cụ Thời nghe nói Thi Mị muốn học dương cầm thì vô cùng vui vẻ.
Nhưng ấn tượng của ông với thầy Hùng này không tốt.
Ý của ông cụ Thời rất đơn giản, muốn đổi giáo viên cho cô.
Dĩ nhiên, ông muốn hỏi qua ý của Thi Mị.
Trong lòng của Thi Mị hiểu rõ.
Cô nghiêng đầu nhìn Hùng Khai Thạc, nói: "Khá tốt!"
"Vui không?"
Thi Mị cười quyến rũ, ngây thơ gật đầu: "Vui, thầy còn muốn dẫn Thi Mị chơi trò chơi!"
Một câu nói khiến trái tim của Hùng Khai Thạc cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống.
Trong nháy mắt, mồ hôi đã ướt đẫm!
Cũng may, Thi Mị không có nhiều lời, chú Dương cũng không hỏi nhiều.
Chú Dương gật đầu: "Được rồi, chúng ta về nhà thôi, mợ chủ."
"Được ạ." Thi Mị vui vẻ trả lời, trên khuôn mặt đều là nụ cười, quay đầu nói với Hùng Khai Thạc: "Gặp lại thầy sau, ngày mai lại đến nha!"
Hùng Khai Thạc duy trì nụ cười có chút khó khăn, anh ta nhìn thấy nụ cười kia của Thi Mị, vẫn cố giữ vững tinh thần, giả vờ bình tĩnh nói: "Thi Mị, gặp lại sau nhé."
Nhưng chớp mắt một cái, Hùng Khai Thạc cũng không biết có phải mình bị ảo giác hay không.
Vậy mà anh ta lại cảm thấy nụ cười của Thi Mị vừa quyến rũ vừa quỷ dị!
Cô nói: "Ngày mai, nhớ dẫn em chơi trò chơi, thầy nhé."
…………
Nhân vật như vậy.... Làm sao anh ta dám trêu chọc?
Nhưng anh ta lại không cam lòng, chẳng lẽ mình cứ bỏ qua cho Thi Mị như vậy sao?
Sắc mặt của Hùng Khai Thạc thay đổi, anh ta nhìn dáng vẻ Thi Mị cúi đầu chơi đùa với phím đàn.
Nếu như đổi lại là Thi Mị trước đây, làm sao có thể có thần thái như vậy, đáng yêu như vậy?
Trước đây Thi Mị này được biết bao nhiêu người quan tâm.
Nhưng cô được Lâm Hoành bảo vệ, căn bản không ai dám động đến.
Bây giờ Lâm Hoành ra nước ngoài, Thi Mị lại leo lên một người còn lợi hại hơn.
Trong lòng Hùng Khai Thạc cực kỳ không cam lòng.
Nhưng anh ta nghĩ đến ông cụ trong video kia thì không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hùng Khai Thạc cầm lấy điện thoại di động của Thi Mị gửi địa chỉ cho ông cụ Thời.
Quả nhiên, bên kia ông cụ Thời rất nhanh phái người đến đón cô.
Lúc Hùng Khai Thạc đưa Thi Mị xuống, anh ta nhìn thấy một chiếc Maybach xa hoa, sợ tới mức trợn mắt cứng họng.
Trong chiếc Maybach đen dài, một người đàn ông tầm tuổi 40, 50 xuất hiện ở ghế điều khiển.
"Chú Dương!" Thi Mị ngọt ngào gọi, sau đó liền chạy về phía ông ấy.
Chú Dương là chồng của dì Trần, cũng là tài xế của ông cụ Thời và bà cụ Thời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chú Dương nhìn thấy Thi Mị, ông ấy dịu dàng cười nói: "Ông chủ để tôi đến đón cô, mợ chủ."
Ông chủ?
Mợ chủ?
Cộng thêm chiếc siêu xe này giá trị vài triệu.
Thi Mị này trời sinh là số gì vậy!
Tâm trạng của Hùng Khai Thạc rất phức tạp, lúc anh ta đối mặt với ánh mắt của chú Dương, cũng chỉ có thể cười nói: "Chào chú."
Chú Dương lễ phép nở nụ cười: "Cậu chính là thầy Hùng nhỉ, nghe nói cậu là bạn học của mợ chủ, không biết là giáo viên của trường nào vậy?"
Trường nào. . . . . .
Nụ cười của Hùng Khai Thạc cứng đờ.
Thật ra là Tạ Phương Phương đề cử anh ta đến chỗ của Bạch Nguyệt Khiết phỏng vấn, nghe nói là bạn học của Thi Mị, Bạch Nguyệt Khiết trực tiếp hẹn anh ta.
Trừ tên, cái gì cũng chưa hỏi.
Chú Dương thấy Hùng Khai Thạc không nói lời nào, bèn hỏi: "Là gia sư riêng sao?"
"Vâng. " Hùng Khai Thạc vội vã đồng ý: "Công việc riêng."
"À. " Chú Dương dường như đã quyết định xong, ông ấy nhìn về phía Thi Mị: "Thầy Hùng dạy thế nào?"
Ông cụ Thời nghe nói Thi Mị muốn học dương cầm thì vô cùng vui vẻ.
Nhưng ấn tượng của ông với thầy Hùng này không tốt.
Ý của ông cụ Thời rất đơn giản, muốn đổi giáo viên cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dĩ nhiên, ông muốn hỏi qua ý của Thi Mị.
Trong lòng của Thi Mị hiểu rõ.
Cô nghiêng đầu nhìn Hùng Khai Thạc, nói: "Khá tốt!"
"Vui không?"
Thi Mị cười quyến rũ, ngây thơ gật đầu: "Vui, thầy còn muốn dẫn Thi Mị chơi trò chơi!"
Một câu nói khiến trái tim của Hùng Khai Thạc cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống.
Trong nháy mắt, mồ hôi đã ướt đẫm!
Cũng may, Thi Mị không có nhiều lời, chú Dương cũng không hỏi nhiều.
Chú Dương gật đầu: "Được rồi, chúng ta về nhà thôi, mợ chủ."
"Được ạ." Thi Mị vui vẻ trả lời, trên khuôn mặt đều là nụ cười, quay đầu nói với Hùng Khai Thạc: "Gặp lại thầy sau, ngày mai lại đến nha!"
Hùng Khai Thạc duy trì nụ cười có chút khó khăn, anh ta nhìn thấy nụ cười kia của Thi Mị, vẫn cố giữ vững tinh thần, giả vờ bình tĩnh nói: "Thi Mị, gặp lại sau nhé."
Nhưng chớp mắt một cái, Hùng Khai Thạc cũng không biết có phải mình bị ảo giác hay không.
Vậy mà anh ta lại cảm thấy nụ cười của Thi Mị vừa quyến rũ vừa quỷ dị!
Cô nói: "Ngày mai, nhớ dẫn em chơi trò chơi, thầy nhé."
…………
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro