Vợ Yêu Siêu Sao: Chồng Trước Anh Bị Loại
Yểu Điệu Thục N...
Vạn Lý Lý
2024-11-18 23:46:30
(*) Người đàn ông tốt luôn mong tìm kiếm được người con gái dịu dàng, đức hạnh, đoan trang làm vợ, làm người bạn đời, xứng đôi vừa lứa.
Đường Vũ?
Hùng Khai Thạc kinh sợ.
Là thiên hậu toàn dân, Đường Vũ sao?
Năm ấy Đường Vũ bị tai nạn xe mà chết, để lại nhiều chấn động!
Nghe nói sau này trái tim của Đường Vũ được hiến tặng, để lại tiếng thơm là có tình có nghĩa.
Bây giờ, tại sao anh ta lại cảm giác chuyện không chỉ như vậy?
Sau đó, chú Liễu có vẻ như nói gì đó, giọng nói quá thấp, anh ta căn bản không nghe rõ.
Trái lại giọng nói của Bạch Nguyệt Khiết lanh lảnh dịu dàng, lời nói tiếp theo của cô ta lại truyền đến: "Ngược lại cô ta cũng đần độn rồi, sống có ý nghĩa gì đâu?"
Mặc dù giọng nói cực nhẹ, nhưng lại khiến cả người của Hùng Khai Thạc lạnh run.
Bây giờ cô ngốc còn sống!
Cô ta lại dám mơ ước trái tim của cô, chẳng lẽ năm ấy.....
Trong lòng Hùng Khai Thạc đột nhiên có một suy nghĩ đáng sợ.
"Ai!"
Một tiếng quát lớn.
Hùng Khai Thạc bị sợ đến cả người giật mình, theo bản năng trốn đi.
Chú Liễu nhanh chóng mở cửa đi ra, sắc mặt âm trầm khó coi.
Hùng Khai Thạc tự biết là trốn không nổi, anh ta nhìn vẻ mặt của chú Liễu và Bạch Nguyệt Khiết khó coi, cũng không né tránh.
Hùng Khai Thạc sờ cằm, anh ta mở cửa đi vào, nói: "Tôi nghe được, các người muốn trái tim của cô ngốc, các người làm ra chuyện như vậy, không sợ sau này bị trời phạt sao?"
Sắc mặt của Bạch Nguyệt Khiết vốn tái nhợt, càng trở nên khó coi đến cực điểm.
Hùng Khai Thạc thấy vẻ mặt này của họ, trong lòng anh ta hiểu rõ, nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ giúp các người giữ bí mật, chỉ cần các người chịu giúp tôi."
Chú Liễu giữ cửa kín mít, vẻ mặt âm trầm nở nụ cười: "Cậu em, cậu muốn làm gì?"
"Tôi có thể làm gì chứ." Hùng Khai Thạc cười đến sáng lạn, thấp giọng nói: "Tôi chỉ cảm thấy chúng ta có thể thương lượng một chút, tùy theo nhu cầu của mỗi bên."
"Các người muốn trái tim của cô ngốc, tôi muốn thân thể của cô ngốc. " Hùng Khai Thạc liếm liếm môi, sờ cằm ánh mắt nóng bỏng nói: "Nói thật, tôi để ý cô ngốc đã lâu rồi, ngược lại sớm muộn gì cô ấy cũng phải chết, không bằng trước tiên cứ để tôi hưởng thụ, có điều cô ấy là vợ của Thời Lệnh Diễn, tôi thật sự không dám ra tay."
"Anh muốn tôi giúp anh sao?" Giọng nói của Bạch Nguyệt Khiết vẫn dịu dàng, sắc mặt đã giãn ra rất nhiều: "Nếu anh biết quan hệ của cô ta và Thời Lệnh Diễn, còn không chết tâm sao?"
"Ha ha. " Hùng Khai Thạc không biết xấu hổ: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, tôi quen biết Thi Mị rất nhiều năm, nhưng cô ấy là hoa khôi của trường chúng tôi, nữ thần cao ngạo lạnh lùng, nói ra còn bao nhiêu mặt mũi chứ?"
Trên mặt của Bạch Nguyệt Khiết lộ ra ghê tởm.
Bại hoại!
"Có là gì. " Chú Liễu nhẹ nhàng vỗ vai Hùng Khai Thạc, ông ta cười sâu xa: "Tôi cũng là đàn ông, tôi hiểu cậu."
Hùng Khai Thạc cười hì hì.
"Chuyện này đối với chúng tôi mà nói, quá dễ dàng." Chú Liễu ra vẻ anh em vỗ vai của Hùng Khai Thạc: "Nếu cậu có yêu cầu, chúng tôi khẳng định giúp cậu đến cùng, nhưng câu vừa nói rồi nhé, nhất định không thể nói ra một chữ, hiểu không?"
Hùng Khai Thạc nhìn thái độ của chú Liễu như vậy, tim đập nhanh hơn.
Con ngươi xoay chuyển, cười hì hì: "Muốn tôi giữ bí mật, hoàn toàn không thành vấn đề gì, có điều bỏ chuyện này một bên, các người cũng phải lấy thành ý ra?"
Chú Liễu là người thông minh, hỏi: "Cậu muốn gì."
"Tôi muốn công việc. " Hùng Khai Thạc cười đến sáng lạn. "Xí nghiệp Bạch thị các người lớn như vậy, tùy tiện sắp xếp cho tôi vị trí tương đương quản lý là được rồi."
Chú Liễu không nói gì.
Hùng Khai Thạc lại nói: " Chức vị nho nhỏ, đổi lấy trái tim của Bạch Nguyệt Khiết còn cả thanh danh nữa, quá lời đi?"
…………….
Đường Vũ?
Hùng Khai Thạc kinh sợ.
Là thiên hậu toàn dân, Đường Vũ sao?
Năm ấy Đường Vũ bị tai nạn xe mà chết, để lại nhiều chấn động!
Nghe nói sau này trái tim của Đường Vũ được hiến tặng, để lại tiếng thơm là có tình có nghĩa.
Bây giờ, tại sao anh ta lại cảm giác chuyện không chỉ như vậy?
Sau đó, chú Liễu có vẻ như nói gì đó, giọng nói quá thấp, anh ta căn bản không nghe rõ.
Trái lại giọng nói của Bạch Nguyệt Khiết lanh lảnh dịu dàng, lời nói tiếp theo của cô ta lại truyền đến: "Ngược lại cô ta cũng đần độn rồi, sống có ý nghĩa gì đâu?"
Mặc dù giọng nói cực nhẹ, nhưng lại khiến cả người của Hùng Khai Thạc lạnh run.
Bây giờ cô ngốc còn sống!
Cô ta lại dám mơ ước trái tim của cô, chẳng lẽ năm ấy.....
Trong lòng Hùng Khai Thạc đột nhiên có một suy nghĩ đáng sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ai!"
Một tiếng quát lớn.
Hùng Khai Thạc bị sợ đến cả người giật mình, theo bản năng trốn đi.
Chú Liễu nhanh chóng mở cửa đi ra, sắc mặt âm trầm khó coi.
Hùng Khai Thạc tự biết là trốn không nổi, anh ta nhìn vẻ mặt của chú Liễu và Bạch Nguyệt Khiết khó coi, cũng không né tránh.
Hùng Khai Thạc sờ cằm, anh ta mở cửa đi vào, nói: "Tôi nghe được, các người muốn trái tim của cô ngốc, các người làm ra chuyện như vậy, không sợ sau này bị trời phạt sao?"
Sắc mặt của Bạch Nguyệt Khiết vốn tái nhợt, càng trở nên khó coi đến cực điểm.
Hùng Khai Thạc thấy vẻ mặt này của họ, trong lòng anh ta hiểu rõ, nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ giúp các người giữ bí mật, chỉ cần các người chịu giúp tôi."
Chú Liễu giữ cửa kín mít, vẻ mặt âm trầm nở nụ cười: "Cậu em, cậu muốn làm gì?"
"Tôi có thể làm gì chứ." Hùng Khai Thạc cười đến sáng lạn, thấp giọng nói: "Tôi chỉ cảm thấy chúng ta có thể thương lượng một chút, tùy theo nhu cầu của mỗi bên."
"Các người muốn trái tim của cô ngốc, tôi muốn thân thể của cô ngốc. " Hùng Khai Thạc liếm liếm môi, sờ cằm ánh mắt nóng bỏng nói: "Nói thật, tôi để ý cô ngốc đã lâu rồi, ngược lại sớm muộn gì cô ấy cũng phải chết, không bằng trước tiên cứ để tôi hưởng thụ, có điều cô ấy là vợ của Thời Lệnh Diễn, tôi thật sự không dám ra tay."
"Anh muốn tôi giúp anh sao?" Giọng nói của Bạch Nguyệt Khiết vẫn dịu dàng, sắc mặt đã giãn ra rất nhiều: "Nếu anh biết quan hệ của cô ta và Thời Lệnh Diễn, còn không chết tâm sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ha ha. " Hùng Khai Thạc không biết xấu hổ: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, tôi quen biết Thi Mị rất nhiều năm, nhưng cô ấy là hoa khôi của trường chúng tôi, nữ thần cao ngạo lạnh lùng, nói ra còn bao nhiêu mặt mũi chứ?"
Trên mặt của Bạch Nguyệt Khiết lộ ra ghê tởm.
Bại hoại!
"Có là gì. " Chú Liễu nhẹ nhàng vỗ vai Hùng Khai Thạc, ông ta cười sâu xa: "Tôi cũng là đàn ông, tôi hiểu cậu."
Hùng Khai Thạc cười hì hì.
"Chuyện này đối với chúng tôi mà nói, quá dễ dàng." Chú Liễu ra vẻ anh em vỗ vai của Hùng Khai Thạc: "Nếu cậu có yêu cầu, chúng tôi khẳng định giúp cậu đến cùng, nhưng câu vừa nói rồi nhé, nhất định không thể nói ra một chữ, hiểu không?"
Hùng Khai Thạc nhìn thái độ của chú Liễu như vậy, tim đập nhanh hơn.
Con ngươi xoay chuyển, cười hì hì: "Muốn tôi giữ bí mật, hoàn toàn không thành vấn đề gì, có điều bỏ chuyện này một bên, các người cũng phải lấy thành ý ra?"
Chú Liễu là người thông minh, hỏi: "Cậu muốn gì."
"Tôi muốn công việc. " Hùng Khai Thạc cười đến sáng lạn. "Xí nghiệp Bạch thị các người lớn như vậy, tùy tiện sắp xếp cho tôi vị trí tương đương quản lý là được rồi."
Chú Liễu không nói gì.
Hùng Khai Thạc lại nói: " Chức vị nho nhỏ, đổi lấy trái tim của Bạch Nguyệt Khiết còn cả thanh danh nữa, quá lời đi?"
…………….
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro