Vợ Yêu Siêu Sao: Chồng Trước Anh Bị Loại
Cô Và Đường Vũ...
Vạn Lý Lý
2024-11-18 23:46:30
Nụ cười trên mặt người đàn ông không thể duy trì, khóe mắt giật giật.
Khó khăn lắm anh ta mới nhìn thấy một người đẹp, lại là người đồng tính?
Diệp Điệu thả chân xuống, làm trò trước mặt người đàn ông kia, cô ấy dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn trước mặt anh ta, xoay người nói: "Đi thôi."
Từ đầu đến cuối Thi Mị không nói một chữ, cô đứng dậy theo Diệp Diệu, đi vào văn phòng của cô ấy.
Quán bar rất lớn.
Ngoại trừ đại sảnh ở ngoài, còn có mấy chục căn phòng riêng trang trí xa hoa tinh xảo.
Trước đây, chỗ ngồi ở đây hoàn toàn không đủ ngồi.
Nhưng bây giờ không thể so với ngày xưa.
Nhưng những căn phòng tinh xảo này trông vô cùng trống vắng, lộ ta hơi thở vài phần đáng thương.
Thi Mị đi vào phòng làm việc, cô nhìn thấy đầu tiên là tủ bày cúp vàng sau bàn làm việc.
Ba năm qua, cúp vàng vẫn mới nguyên như lúc ban đầu.
Diệp Điệu phát hiện ánh mắt của cô, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Đó là lần đầu tiên Đường Vũ đóng phim, bởi vì kỹ thuật diễn quá kém bị chế giễu, fans của cậu ấy sợ cậu ấy mất tự tin, bỏ ra rất nhiều tiền làm cúp vàng cho cậu ấy."
Cô ấy nói như vậy, nhưng trên mặt không hề có ý cười nhạo.
Thi Mị cong cong môi, trong lòng ấm áp, tuy nhiên cô muốn giả dáng vẻ không biết, hỏi: "Cái này tại sao lại ở chỗ cô?"
Đây là câu nói đầu tiên Thi Mị nói từ lúc tiến quán bar tới nay.
Diệp Điệu ngừng một chút, không nhịn được nhìn hai mắt của cô thêm mấy lần.
Giọng nói mềm mại, giọng điệu rõ ràng mà thẳng thắm, âm sắc cực kì dễ nhận biết.
Trong mắt mang theo ý cười còn có ánh mắt kia, cô ấy mới nhìn thậm chí còn nhìn ra bóng dáng của Đường Vũ.
Diệp Điệu chỉ nhìn rồi chuyển ánh mắt, cười nhạt: "Cậu ấy ngại để ở nhà quá mất thể diện, nên mới chuyển nó tới đây."
"Kìa. " Cô ấy chỉ một loạt chữ trên mặt: "Nhìn thấy không, mấy chữ viết phía sau."
Diệp Điệu vừa nói, vừa cởi ra áo da lộ ra làn da tuyết trắng.
Trước đây hai tay mềm mại, bây giờ đường cong cơ bắp lại rõ ràng, sức mạnh bộc phát, nhìn lại vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng. . . . . . Ngực càng ngày càng thêm bằng phẳng.
Đặc biệt sau lớp áo da đó, nếu như không phải Thi Mị biết cô ấy là tomboy, chỉ sợ sẽ đối xử với cô ấy như đàn ông luôn.
Diệp Điệu hất tóc ngắn của mình, hoa tai hình chữ thập cũng đung đưa theo: "Cô và Đường Vũ có quan hệ gì?"
"Bạn bè." Thi Mị trả lời rất ngắn gạn: "Cô ấy nói cô có thể giúp tôi, cô ấy rất tin tưởng cô."
"Vậy cậu ấy đâu?" Diệp Điệu lấy bao thuốc ra, rút một điếu vứt về phía cô.
Thi Mị đưa tay ra theo bản năng, vững vàng đón được.
Động tác trơn tru, không có một chút lay động.
Giống như những năm tháng trước đã làm qua hàng trăm ngàn lần.
Ánh mắt của Diệp Điệu sâu thẳm, cô ấy móc ra hộp quẹt châm thuốc cho cô.
Sau khi Thi Mị nhận lấy, cô mới đột nhiên phản ứng lại.
Cô đây là bị thăm dò rồi!
Thi Mị nâng lên cảnh giác, lắc lắc đầu: "Tôi không hút thuốc."
"Đường Vũ chính là người nghiện thuốc. " Diệp Điệu cười nhạt: "Cô theo cậu ấy, lại không hút thuốc ư?"
Thi Mị vẫn lắc đầu, vô cùng ngoan ngoãn đặt thuốc ở trên bàn.
Diệp Điệu châm cho mình một điếu thuốc, cô híp mắt đánh giá Thi Mị: "Cô tên là gì?"
"Không phải cô đặt tiên cho tôi sao?" Thi Mị hỏi ngược lại: "Cô đặt tên gì cho tôi, tôi lấy cái tên đó."
"Vậy tên ban đầu của cô đâu?"
"Không có tên ban đầu."
Diệp Điệu nghe cô trả lời như vậy, không đoán ra được, đánh giá trong mắt không hề che giấu, hỏi: "Cô bao nhiêu tuổi?"
"23."
"Từng có bạn trai chưa?"
Dưới lớp mặt nạ, Thi Mị nhíu mày: "Sao vậy, cô thật sự muốn lừa tôi sao?"
………...
Khó khăn lắm anh ta mới nhìn thấy một người đẹp, lại là người đồng tính?
Diệp Điệu thả chân xuống, làm trò trước mặt người đàn ông kia, cô ấy dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn trước mặt anh ta, xoay người nói: "Đi thôi."
Từ đầu đến cuối Thi Mị không nói một chữ, cô đứng dậy theo Diệp Diệu, đi vào văn phòng của cô ấy.
Quán bar rất lớn.
Ngoại trừ đại sảnh ở ngoài, còn có mấy chục căn phòng riêng trang trí xa hoa tinh xảo.
Trước đây, chỗ ngồi ở đây hoàn toàn không đủ ngồi.
Nhưng bây giờ không thể so với ngày xưa.
Nhưng những căn phòng tinh xảo này trông vô cùng trống vắng, lộ ta hơi thở vài phần đáng thương.
Thi Mị đi vào phòng làm việc, cô nhìn thấy đầu tiên là tủ bày cúp vàng sau bàn làm việc.
Ba năm qua, cúp vàng vẫn mới nguyên như lúc ban đầu.
Diệp Điệu phát hiện ánh mắt của cô, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Đó là lần đầu tiên Đường Vũ đóng phim, bởi vì kỹ thuật diễn quá kém bị chế giễu, fans của cậu ấy sợ cậu ấy mất tự tin, bỏ ra rất nhiều tiền làm cúp vàng cho cậu ấy."
Cô ấy nói như vậy, nhưng trên mặt không hề có ý cười nhạo.
Thi Mị cong cong môi, trong lòng ấm áp, tuy nhiên cô muốn giả dáng vẻ không biết, hỏi: "Cái này tại sao lại ở chỗ cô?"
Đây là câu nói đầu tiên Thi Mị nói từ lúc tiến quán bar tới nay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Điệu ngừng một chút, không nhịn được nhìn hai mắt của cô thêm mấy lần.
Giọng nói mềm mại, giọng điệu rõ ràng mà thẳng thắm, âm sắc cực kì dễ nhận biết.
Trong mắt mang theo ý cười còn có ánh mắt kia, cô ấy mới nhìn thậm chí còn nhìn ra bóng dáng của Đường Vũ.
Diệp Điệu chỉ nhìn rồi chuyển ánh mắt, cười nhạt: "Cậu ấy ngại để ở nhà quá mất thể diện, nên mới chuyển nó tới đây."
"Kìa. " Cô ấy chỉ một loạt chữ trên mặt: "Nhìn thấy không, mấy chữ viết phía sau."
Diệp Điệu vừa nói, vừa cởi ra áo da lộ ra làn da tuyết trắng.
Trước đây hai tay mềm mại, bây giờ đường cong cơ bắp lại rõ ràng, sức mạnh bộc phát, nhìn lại vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng. . . . . . Ngực càng ngày càng thêm bằng phẳng.
Đặc biệt sau lớp áo da đó, nếu như không phải Thi Mị biết cô ấy là tomboy, chỉ sợ sẽ đối xử với cô ấy như đàn ông luôn.
Diệp Điệu hất tóc ngắn của mình, hoa tai hình chữ thập cũng đung đưa theo: "Cô và Đường Vũ có quan hệ gì?"
"Bạn bè." Thi Mị trả lời rất ngắn gạn: "Cô ấy nói cô có thể giúp tôi, cô ấy rất tin tưởng cô."
"Vậy cậu ấy đâu?" Diệp Điệu lấy bao thuốc ra, rút một điếu vứt về phía cô.
Thi Mị đưa tay ra theo bản năng, vững vàng đón được.
Động tác trơn tru, không có một chút lay động.
Giống như những năm tháng trước đã làm qua hàng trăm ngàn lần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt của Diệp Điệu sâu thẳm, cô ấy móc ra hộp quẹt châm thuốc cho cô.
Sau khi Thi Mị nhận lấy, cô mới đột nhiên phản ứng lại.
Cô đây là bị thăm dò rồi!
Thi Mị nâng lên cảnh giác, lắc lắc đầu: "Tôi không hút thuốc."
"Đường Vũ chính là người nghiện thuốc. " Diệp Điệu cười nhạt: "Cô theo cậu ấy, lại không hút thuốc ư?"
Thi Mị vẫn lắc đầu, vô cùng ngoan ngoãn đặt thuốc ở trên bàn.
Diệp Điệu châm cho mình một điếu thuốc, cô híp mắt đánh giá Thi Mị: "Cô tên là gì?"
"Không phải cô đặt tiên cho tôi sao?" Thi Mị hỏi ngược lại: "Cô đặt tên gì cho tôi, tôi lấy cái tên đó."
"Vậy tên ban đầu của cô đâu?"
"Không có tên ban đầu."
Diệp Điệu nghe cô trả lời như vậy, không đoán ra được, đánh giá trong mắt không hề che giấu, hỏi: "Cô bao nhiêu tuổi?"
"23."
"Từng có bạn trai chưa?"
Dưới lớp mặt nạ, Thi Mị nhíu mày: "Sao vậy, cô thật sự muốn lừa tôi sao?"
………...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro