Vợ Yêu Siêu Sao: Chồng Trước Anh Bị Loại
Gả Cho Anh Đi
Vạn Lý Lý
2024-11-18 23:46:30
Diệp Điệu nhìn cô chằm chằm: "Cậu ấy thực sự còn sống sao?"
"Phải." Thi Mị thản nhiên.
"Là cô cứu cậu ấy?"
"Phải."
Diệp Điệu nhận được đáp án khẳng định, tâm trạng bình tĩnh hơn nhiều.
Đúng vậy, dù sao cũng ba năm rồi.
Nếu như Đường Vũ có thể trở về tìm cô ấy thì đã sớm trở về.
Nhưng cô vẫn không xuất hiện, cô lại nhờ cậy ân nhân cứu mạng cô ấy.
Đây cũng không phải Đường Vũ ỷ lại và tin tưởng cô ấy sao?
Diệp Điệu ổn định tâm trạng một lát, cô ấy hít sâu một hơi, nói: "Nếu như cô nói chính là sự thật, tôi có thể giúp cô."
"Không thành vấn đề, cho tôi hai tháng, tôi sẽ khiến quán bar của cô bùng nổ một lần nữa."
Diệp Điệu có chút kỳ lạ ngước mắt, cô ấy nở nụ cười khi nhìn thấy kiên định trong đáy mắt của cô.
Giọng điệu rất lớn.
Còn chưa học mà đã nghĩ muốn giương cánh bay cao rồi hả?
Không hổ là người của Đường Vũ, thú vị.
Cô ấy đã sớm muốn đuổi việc những ca sĩ thường trú ở đây, nhưng cô ấy không có tiền để thuê một người giỏi hơn, nên chỉ có thể làm theo như thế.
Bây giờ Diệp Điệu đuổi thẳng người kia xuống, lấy một chiếc đàn ghi ta từ trong túi của mình.
Lúc Thi Mị nhận được chiếc đàn ghi ta này, cảm giác quen thuộc lập tức xuất hiện.
Cô ngồi trên sân khấu, nhìn xung quanh.
"Chào mọi người. " Giọng nói của Thi Mị trong trẻo, truyền đến bốn phương tám hướng: "Tôi là Đại Sư Tỷ, cảm ơn mọi người ghé chơi quán bar Cự Nhân."
Giọng nói khác biệt như vậy, mọi người xung quanh đều nhìn lại theo giọng nói.
Một vài bàn khách thấy thay người, cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ có một người đàn ông mới lại gần cô, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc.
Không phải bạn gái của bà chủ sao?
Còn kiêm cả ca sĩ hả?
"Tôi rất vinh hạnh vì có thể đảm nhiệm vai trò ca sĩ của quán bar Cự Nhân, hơn nữa tôi rất vui vì bà chủ cho tôi mượn chiếc đàn ghi ta Đường Vũ từng vô cùng yêu thích."
Đường Vũ?
Nghe được cái tên này, sự chú ý của mọi người lại bị hấp dẫn một lần nữa.
"Đàn ghi ta của Đường Vũ?"
"Hóa ra quán bar này chính là do Đường Vũ mở, Đường Vũ và bà chủ là bạn tốt, có đàn ghi ta của cô ấy cũng không có gì kỳ lạ."
"Chị gái này quá đáng thế, đánh đàn guitar thì đánh đàn guitar đi, nhắc đến Đường Vũ làm gì chứ!" Giọng nói của một cô gái có chút nghẹn ngào, ánh mắt nhìn về phía đàn ghi ta Thi Mị cầm trong tay: "Đây là chiếc Lowden màu hồng Đường Vũ thường hay biểu diễn."
Thi Mị cũng nghe thấy những gì cô bé kia nói, cô bật cười: "Đúng vậy, Đường Vũ thường hay biểu diễn ‘ quãng đời còn lại’, cô ấy dùng chiếc đàn ghi ta này, đó là buổi biểu diễn cô ấy chuẩn bị hai năm khi còn sống, trong buổi biểu diễn ấy Đường Vũ được cầu hôn."
Lúc ấy, Thời Lệnh Diễn thông đồng với cả hội trường, chỉ lừa một mình Đường Vũ.
Lúc buổi biểu diễn kết thúc, Đường Vũ rưng rưng kính chào, đột nhiên đỉnh đầu nổ tung pháo hoa.
Mọi người reo hò!
Ánh sáng rực rỡ cả thế giới dường như đều vây quanh bóng người kia, anh đi về phía cô cúi người.
Người đàn ông kia chiếm vị trí quan trọng nhất trong cuộc đời cô, từ trên trời giáng xuống ngay trước mặt cô.
Anh dùng đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn cô, từng bước từng bước đi về phía cô.
Cuối cùng, anh quỳ gối xuống đất trước mặt cô, lấy ra chiếc nhẫn sáng chói, sâu nặng nhìn cô, giọng nói từ tính nhấn chìm toàn bộ hội trường.
Anh nói: "Lúc anh 22 tuổi đánh cược với cha em, 23 tuổi em nhất định sẽ gả cho anh, nếu không, anh sẽ làm lính của ông ấy, sau này anh sẽ nhập ngũ."
Toàn bộ hội trường cười to.
"Sau này anh cược với mẹ em, 25 tuổi em nhất định sẽ gả cho anh, nếu không, anh sẽ giúp bà ấy trồng hoa, sau này anh sẽ thành người làm vườn nhà em."
Đường Vũ cũng lén nở nụ cười.
"Lần này, anh đặt cược với chính mình, em nhất định sẽ gả cho anh, nếu không..... "
"Nếu không thì thế nào?" Đường Vũ nhíu mày.
Thời Lệnh Diễn nghĩ rất lâu, cuối cùng anh bất đắc dĩ nở nụ cười: "Anh còn có thể thế nào, anh chỉ có thể lại đi tìm người đánh cược thôi."
Giọng nói bất đắc dĩ, mang theo cưng chiều.
Ánh nhìn ấy, khiến Đường Vũ đỏ vành mắt.
"Gả cho anh ấy!"
"Gả cho anh ấy!"
Phía dưới hô to.
"Gả cho anh đi, Đường Vũ. " Thời Lệnh Diễn nắm chặt tay cô, hai mắt cưng chiều, giọng nói êm dịu như rượu, say mê lòng người: "Để anh thắng một lần, có được không?"
Trong lòng của Đường Vũ như dính mật, đỏ mặt cúi đầu.
Nhưng cuối cùng cô mới phát hiện, hóa ra trả giá thật lòng cũng chỉ có cô.
Mà thôi.
……………..
"Phải." Thi Mị thản nhiên.
"Là cô cứu cậu ấy?"
"Phải."
Diệp Điệu nhận được đáp án khẳng định, tâm trạng bình tĩnh hơn nhiều.
Đúng vậy, dù sao cũng ba năm rồi.
Nếu như Đường Vũ có thể trở về tìm cô ấy thì đã sớm trở về.
Nhưng cô vẫn không xuất hiện, cô lại nhờ cậy ân nhân cứu mạng cô ấy.
Đây cũng không phải Đường Vũ ỷ lại và tin tưởng cô ấy sao?
Diệp Điệu ổn định tâm trạng một lát, cô ấy hít sâu một hơi, nói: "Nếu như cô nói chính là sự thật, tôi có thể giúp cô."
"Không thành vấn đề, cho tôi hai tháng, tôi sẽ khiến quán bar của cô bùng nổ một lần nữa."
Diệp Điệu có chút kỳ lạ ngước mắt, cô ấy nở nụ cười khi nhìn thấy kiên định trong đáy mắt của cô.
Giọng điệu rất lớn.
Còn chưa học mà đã nghĩ muốn giương cánh bay cao rồi hả?
Không hổ là người của Đường Vũ, thú vị.
Cô ấy đã sớm muốn đuổi việc những ca sĩ thường trú ở đây, nhưng cô ấy không có tiền để thuê một người giỏi hơn, nên chỉ có thể làm theo như thế.
Bây giờ Diệp Điệu đuổi thẳng người kia xuống, lấy một chiếc đàn ghi ta từ trong túi của mình.
Lúc Thi Mị nhận được chiếc đàn ghi ta này, cảm giác quen thuộc lập tức xuất hiện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ngồi trên sân khấu, nhìn xung quanh.
"Chào mọi người. " Giọng nói của Thi Mị trong trẻo, truyền đến bốn phương tám hướng: "Tôi là Đại Sư Tỷ, cảm ơn mọi người ghé chơi quán bar Cự Nhân."
Giọng nói khác biệt như vậy, mọi người xung quanh đều nhìn lại theo giọng nói.
Một vài bàn khách thấy thay người, cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ có một người đàn ông mới lại gần cô, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc.
Không phải bạn gái của bà chủ sao?
Còn kiêm cả ca sĩ hả?
"Tôi rất vinh hạnh vì có thể đảm nhiệm vai trò ca sĩ của quán bar Cự Nhân, hơn nữa tôi rất vui vì bà chủ cho tôi mượn chiếc đàn ghi ta Đường Vũ từng vô cùng yêu thích."
Đường Vũ?
Nghe được cái tên này, sự chú ý của mọi người lại bị hấp dẫn một lần nữa.
"Đàn ghi ta của Đường Vũ?"
"Hóa ra quán bar này chính là do Đường Vũ mở, Đường Vũ và bà chủ là bạn tốt, có đàn ghi ta của cô ấy cũng không có gì kỳ lạ."
"Chị gái này quá đáng thế, đánh đàn guitar thì đánh đàn guitar đi, nhắc đến Đường Vũ làm gì chứ!" Giọng nói của một cô gái có chút nghẹn ngào, ánh mắt nhìn về phía đàn ghi ta Thi Mị cầm trong tay: "Đây là chiếc Lowden màu hồng Đường Vũ thường hay biểu diễn."
Thi Mị cũng nghe thấy những gì cô bé kia nói, cô bật cười: "Đúng vậy, Đường Vũ thường hay biểu diễn ‘ quãng đời còn lại’, cô ấy dùng chiếc đàn ghi ta này, đó là buổi biểu diễn cô ấy chuẩn bị hai năm khi còn sống, trong buổi biểu diễn ấy Đường Vũ được cầu hôn."
Lúc ấy, Thời Lệnh Diễn thông đồng với cả hội trường, chỉ lừa một mình Đường Vũ.
Lúc buổi biểu diễn kết thúc, Đường Vũ rưng rưng kính chào, đột nhiên đỉnh đầu nổ tung pháo hoa.
Mọi người reo hò!
Ánh sáng rực rỡ cả thế giới dường như đều vây quanh bóng người kia, anh đi về phía cô cúi người.
Người đàn ông kia chiếm vị trí quan trọng nhất trong cuộc đời cô, từ trên trời giáng xuống ngay trước mặt cô.
Anh dùng đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn cô, từng bước từng bước đi về phía cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng, anh quỳ gối xuống đất trước mặt cô, lấy ra chiếc nhẫn sáng chói, sâu nặng nhìn cô, giọng nói từ tính nhấn chìm toàn bộ hội trường.
Anh nói: "Lúc anh 22 tuổi đánh cược với cha em, 23 tuổi em nhất định sẽ gả cho anh, nếu không, anh sẽ làm lính của ông ấy, sau này anh sẽ nhập ngũ."
Toàn bộ hội trường cười to.
"Sau này anh cược với mẹ em, 25 tuổi em nhất định sẽ gả cho anh, nếu không, anh sẽ giúp bà ấy trồng hoa, sau này anh sẽ thành người làm vườn nhà em."
Đường Vũ cũng lén nở nụ cười.
"Lần này, anh đặt cược với chính mình, em nhất định sẽ gả cho anh, nếu không..... "
"Nếu không thì thế nào?" Đường Vũ nhíu mày.
Thời Lệnh Diễn nghĩ rất lâu, cuối cùng anh bất đắc dĩ nở nụ cười: "Anh còn có thể thế nào, anh chỉ có thể lại đi tìm người đánh cược thôi."
Giọng nói bất đắc dĩ, mang theo cưng chiều.
Ánh nhìn ấy, khiến Đường Vũ đỏ vành mắt.
"Gả cho anh ấy!"
"Gả cho anh ấy!"
Phía dưới hô to.
"Gả cho anh đi, Đường Vũ. " Thời Lệnh Diễn nắm chặt tay cô, hai mắt cưng chiều, giọng nói êm dịu như rượu, say mê lòng người: "Để anh thắng một lần, có được không?"
Trong lòng của Đường Vũ như dính mật, đỏ mặt cúi đầu.
Nhưng cuối cùng cô mới phát hiện, hóa ra trả giá thật lòng cũng chỉ có cô.
Mà thôi.
……………..
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro