Vợ Yêu Siêu Sao: Chồng Trước Anh Bị Loại
Thăm Dò? (1)
Vạn Lý Lý
2024-11-18 23:46:30
Trong khi Thi Mị đang thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt của Bạch Nguyệt Khiết từ xa đã nhìn sang bên này.
Lúc thấy Thi Mị, trên mặt tỏ vẻ ngạc nhiên, "Thi Mị?"
Làn da trắng nõn không chút huyết sắc, nhìn qua càng có vẻ yếu ớt hơn những người bình thường.
Nhưng cũng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cô ta.
Bạch Nguyệt Khiết, người cũng như tên, xinh đẹp như ánh trăng.
Không chỉ là vẻ ngoài, khí chất càng là như thế.
Lúc này, cho dù đang đi về phía Thi Mị, nhưng vẫn đi thong thả như cũ, không nhanh không chậm.
Ánh sáng trong mắt Thi Mị hơi thu lại, giả vờ như nghe thấy tiếng gọi mà nhìn lại, trên mặt vẫn ngây thơ trước sau như một.
Đội trưởng đội bảo vệ cũng chú ý tới Bạch Nguyệt Khiết.
Thấy cô ta gọi tên Thi Mị, quay đầu hỏi Thi Mị: "Cô có biết cô ấy không?"
Thi Mị không trả lời anh ta, mà khẽ gọi Bạch Nguyệt Khiết: "Chị Bạch Nguyệt!"
Người bảo vệ rốt cuộc như trút được gánh nặng.
Như vậy thì tốt rồi.
Vừa mở miệng đã gọi một tiếng chị, chắc là cũng khá thân thiết.
Giao người cho cô ta, nhất định đáng tin.
Dù sao, nhìn qua người phụ nữ này, cũng biết không phải là người xấu.
Bạch Nguyệt Khiết nhanh chóng đứng trước mặt họ, trên mặt nở nụ cười.
Trên khuôn mặt nhợt nhạt dường như lộ ra sự dung túng và bất đắc dĩ, đưa tay xoa xoa đầu của cô: "Sao em lại ở đây? Đi một mình đến đây à?"
Thi Mị nghiêng đầu, "Có người dẫn em tới."
"Vậy người đó đâu rồi?"
"Đi rồi." Thi Mị trừng mắt, cong môi.
Bạch Nguyệt Khiết bất đắc dĩ, hỏi đội trưởng đội bảo vệ, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Đội trưởng đội bảo vệ hỏi: "Xin hỏi cô là?"
"Tôi là bạn của cô ấy, coi như một người chị đi." Bạch Nguyệt Khiết nở nụ cười dịu dàng, nhưng khuôn mặt ốm yếu, nhìn qua khiến người khác đau lòng.
Đội trưởng đội bảo vệ cảm thấy cô ta nhất định không phải là người xấu, huống hồ, hai người họ còn quen biết nhau.
Vì vậy, nói rõ đầu đuôi mọi chuyện một lần.
Bạch Nguyệt Khiết nghe xong, như có điều suy nghĩ, như là lẩm bẩm: "Bình thường, nếu không phải là người quen sẽ không vào được nhà cô ấy, chứ đừng nói đến việc dẫn cô ấy ra ngoài."
Người bảo vệ khẽ giật mình, "Ý của cô là, thật ra cô ấy có biết cô gái vừa rồi?"
Nhưng mà, hành vi, cử chỉ của cô ta quả thật là có động cơ không trong sáng.
Căn cứ theo lời kể của nhân viên trông quầy, không thể nghi ngờ cô gái kia chính là kẻ lừa đảo!
Bạch Nguyệt Khiết cười, "Việc này cũng không rõ ràng, nhưng mà đầu óc Thi Mị quả thật hơi có chút vấn đề, hôm nay cũng vất vả cho anh rồi, để tôi dẫn cô ấy về nhà là được rồi."
Đội trưởng đội bảo vệ cầu còn không được, "Vậy phải làm phiền cô rồi."
Bạch Nguyệt Khiết tiến lên, dắt tay Thi Mị, bỗng nhiên như nhớ tới điều gì, hỏi người bảo vệ, "Cửa hàng bán đồ ngọc ở tầng mấy của trung tâm thương mại này vậy?"
"Ở tầng 13", người bảo vệ vô cùng nhiệt tình, "Cô muốn mua ngọc, là để tặng cho người khác sao?"
Bạch Nguyệt Khiết mỉm cười, "Tháng sau là đại thọ bảy mươi tuổi của bà cụ nhà họ Thời."
Bảo vệ hiểu rõ, nhiệt tình đề cử cho cô ta mấy cửa hàng, sau khi Bạch Nguyệt Khiết cảm ơn, liền dẫn theo Thi Mị rời đi.
Thi Mị được dắt đi, nhưng trong lòng lại nghĩ đến đại thọ của bà cụ nhà họ Thời.
Cô có quan hệ khá tốt với bà cụ nhà họ Thời, trước kia, khi cô còn sống, bà cụ nhà họ Thời luôn đối xử với cô như cháu dâu.
Tính toán thời gian, đúng là sắp đến ngày đại thọ rồi.
…...
Lúc thấy Thi Mị, trên mặt tỏ vẻ ngạc nhiên, "Thi Mị?"
Làn da trắng nõn không chút huyết sắc, nhìn qua càng có vẻ yếu ớt hơn những người bình thường.
Nhưng cũng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cô ta.
Bạch Nguyệt Khiết, người cũng như tên, xinh đẹp như ánh trăng.
Không chỉ là vẻ ngoài, khí chất càng là như thế.
Lúc này, cho dù đang đi về phía Thi Mị, nhưng vẫn đi thong thả như cũ, không nhanh không chậm.
Ánh sáng trong mắt Thi Mị hơi thu lại, giả vờ như nghe thấy tiếng gọi mà nhìn lại, trên mặt vẫn ngây thơ trước sau như một.
Đội trưởng đội bảo vệ cũng chú ý tới Bạch Nguyệt Khiết.
Thấy cô ta gọi tên Thi Mị, quay đầu hỏi Thi Mị: "Cô có biết cô ấy không?"
Thi Mị không trả lời anh ta, mà khẽ gọi Bạch Nguyệt Khiết: "Chị Bạch Nguyệt!"
Người bảo vệ rốt cuộc như trút được gánh nặng.
Như vậy thì tốt rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa mở miệng đã gọi một tiếng chị, chắc là cũng khá thân thiết.
Giao người cho cô ta, nhất định đáng tin.
Dù sao, nhìn qua người phụ nữ này, cũng biết không phải là người xấu.
Bạch Nguyệt Khiết nhanh chóng đứng trước mặt họ, trên mặt nở nụ cười.
Trên khuôn mặt nhợt nhạt dường như lộ ra sự dung túng và bất đắc dĩ, đưa tay xoa xoa đầu của cô: "Sao em lại ở đây? Đi một mình đến đây à?"
Thi Mị nghiêng đầu, "Có người dẫn em tới."
"Vậy người đó đâu rồi?"
"Đi rồi." Thi Mị trừng mắt, cong môi.
Bạch Nguyệt Khiết bất đắc dĩ, hỏi đội trưởng đội bảo vệ, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Đội trưởng đội bảo vệ hỏi: "Xin hỏi cô là?"
"Tôi là bạn của cô ấy, coi như một người chị đi." Bạch Nguyệt Khiết nở nụ cười dịu dàng, nhưng khuôn mặt ốm yếu, nhìn qua khiến người khác đau lòng.
Đội trưởng đội bảo vệ cảm thấy cô ta nhất định không phải là người xấu, huống hồ, hai người họ còn quen biết nhau.
Vì vậy, nói rõ đầu đuôi mọi chuyện một lần.
Bạch Nguyệt Khiết nghe xong, như có điều suy nghĩ, như là lẩm bẩm: "Bình thường, nếu không phải là người quen sẽ không vào được nhà cô ấy, chứ đừng nói đến việc dẫn cô ấy ra ngoài."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người bảo vệ khẽ giật mình, "Ý của cô là, thật ra cô ấy có biết cô gái vừa rồi?"
Nhưng mà, hành vi, cử chỉ của cô ta quả thật là có động cơ không trong sáng.
Căn cứ theo lời kể của nhân viên trông quầy, không thể nghi ngờ cô gái kia chính là kẻ lừa đảo!
Bạch Nguyệt Khiết cười, "Việc này cũng không rõ ràng, nhưng mà đầu óc Thi Mị quả thật hơi có chút vấn đề, hôm nay cũng vất vả cho anh rồi, để tôi dẫn cô ấy về nhà là được rồi."
Đội trưởng đội bảo vệ cầu còn không được, "Vậy phải làm phiền cô rồi."
Bạch Nguyệt Khiết tiến lên, dắt tay Thi Mị, bỗng nhiên như nhớ tới điều gì, hỏi người bảo vệ, "Cửa hàng bán đồ ngọc ở tầng mấy của trung tâm thương mại này vậy?"
"Ở tầng 13", người bảo vệ vô cùng nhiệt tình, "Cô muốn mua ngọc, là để tặng cho người khác sao?"
Bạch Nguyệt Khiết mỉm cười, "Tháng sau là đại thọ bảy mươi tuổi của bà cụ nhà họ Thời."
Bảo vệ hiểu rõ, nhiệt tình đề cử cho cô ta mấy cửa hàng, sau khi Bạch Nguyệt Khiết cảm ơn, liền dẫn theo Thi Mị rời đi.
Thi Mị được dắt đi, nhưng trong lòng lại nghĩ đến đại thọ của bà cụ nhà họ Thời.
Cô có quan hệ khá tốt với bà cụ nhà họ Thời, trước kia, khi cô còn sống, bà cụ nhà họ Thời luôn đối xử với cô như cháu dâu.
Tính toán thời gian, đúng là sắp đến ngày đại thọ rồi.
…...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro