Vốn Phải Cưa Nam Thần Tôi Lại Ngủ Cùng Bạn Tốt Của Anh Ấy
Mùa Đông Rét Bu...
A Sấu A
2024-09-18 08:21:51
Trong kỳ nghỉ mùa đông, Khương Thủy Lê được Cố Thanh Châu hẹn đi ra ngoài, nói rằng anh em của anh đã tổ chức một trò chơi, yêu cầu phải đưa bạn gái của mình đến, và để cô đi theo cùng.
Đây là lần đầu tiên Khương Thủy Lê mang danh là đi cùng với Cố Thanh Châu để ra ngoài gặp các anh em, cho nên đương nhiên là cô sẽ đồng ý rồi.
Cô nghĩ rằng mình có thể đến gần Tưởng Khanh, nhưng suy nghĩ của cô lúc đó quá đơn giản.
Đang ngày mùa đông nhưng Khương Thủy Lê vẫn đặc biệt trang điểm, ăn diện một phen, cô khoác chiếc không có lông vũ, vì để mình đẹp hơn, Khương Thủy Lê còn mặc một chiếc váy len, phối với quần ôm sát, đi giày boot, nhìn qua cực kỳ mát mẻ thoải mái, Khương Thủy Lê không kiềm lòng được.
Cố Thanh Châu đã nói là anh sẽ đến nhà đón cô, Khương Thủy Lê liền ngồi đợi, cô nghĩ rằng anh sẽ đi siêu xe đến đón mình, loại xe sang trọng như thế chắc là không có điều hòa đâu.
Nhưng khi cô đi xuống lầu, Khương Thủy Lê mới phát hiện Cố Thanh Châu đang mặc áo lông vũ ở bên ngoài, đứng đợi cô ở dưới lầu, nhìn thấy cô chỉ mặc áo khoác, vẻ mặt anh đầy sự khiếp sợ:
“Không muốn sống nữa à?”
Khương Thủy Lê: “… Đẹp mà.”
Cố Thanh Châu: "Lúc già nua bị bệnh thấp khớp thì em phải làm sao bây giờ?"
Khương Thủy Lê: "..."
Đây có phải là sự trưởng thành ở tuổi của anh không vậy? Đây có phải là điều anh nên nói ở độ tuổi của mình không? Dù sao cô cũng là bạn gái Cố Thanh Châu cơ mà, chẳng lẽ anh không nên nói một câu là cô quá xinh đẹp à, thật sự là cô đừng nên trông đợi gì vào cái miệng của anh mới phải.
Khương Thủy Lê: “Con gái bọn em đều thích mặc như thế này!”
Cố Thanh Châu cảm thấy cô thật giỏi, đây là phương bắc, gió thổi mạnh mẽ điên cuồng, chỉ cần một cái áo khoác cũng chống chọi được với rét buốt.
Khương Thủy Lê vốn cho rằng anh sẽ lái xe đến đón cô, cho nên mới ăn mặc mát mẻ phóng khoáng như vậy, chủ yếu là vì Khương Thủy Lê cảm thấy bản thân không cần phải tự đi, cô còn muốn trải qua cảm giác làm người có tiền của nhà giàu. Nhưng cô phát hiện Cố Thanh Châu chỉ đến có một mình, phía sau cũng không có chiếc xe nào cả.
"Không phải anh sẽ lái xe đến đón em sao?"
Cố Thanh Châu: "Làm sao có khả năng đó được? Bố mẹ anh không cho anh lái xe, không phải lần trước anh đã gây ra tai nạn xe cộ sao? Ngay cả người lái xe cũng bị cắt luôn, cho nên anh không lái xe, chỉ gọi xe đến đây thôi."
Khương Thủy Lê cảm thấy không sao cả, dù sao thì hai người họ cũng có thể đi đến nơi bằng xe taxi, nhưng cũng không biết có phải là do trời quá lạnh hay không, nên vào thời gian này, căn bản là không bắt được một cái xe nào cả. Hai người đợi rất lâu cũng không bắt được taxi, mắt thấy sắp đến giờ rồi, không còn cách nào khác, Khương Thủy Lê nói:
"Hình như chỗ này cũng cách đó không xa lắm, nếu không thì hai chúng ta lái xe máy điện để đến đó đi? Em có một cái xe máy điện.”
Cậu chủ Cố liếc mắt, cực kỳ ghét bỏ nhìn cái xe máy điện màu hồng ở bên cạnh, tuy rằng rất không thích nó nhưng cũng không thể làm gì được. Bây giờ bọn họ không thể bắt được taxi, nên anh chỉ có thể nói đồng ý, nhưng Cố Thanh Châu vẫn không nhúc nhích tí nào.
Khương Thủy Lê: "... Cậu chủ à, ngài còn ngơ ngẩn ở đó làm gì nữa, mau lên xe đi, anh phải đưa em đến đó chứ."
Cố Thanh Châu lắc đầu: "Khương Thủy Lê, là em phải đưa cậu chủ đi đến đấy, anh không có biết lái xe máy điện đâu."
Cô đã đánh giá thấp sự giàu có của cậu chủ này rồi, vì vậy Khương Thủy Lê chỉ có thể lái chiếc xe máy điện để đưa anh đi sang đó, Cố Thanh Châu quá cao, có hơi nặng, Khương Thủy Lê chở anh đến nỗi xiêu vẹo dập dụi.
Trên con đường có gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua, việc lái một chiếc xe máy điện ở đây thực sự không phải là điều quá khó tiếp thu, nếu như ngay từ đầu cô đã biết rằng mình sẽ đi xe máy điện, chắc chắn là Khương Thủy Lê sẽ mặc áo khoác lông vũ vào. Nếu thế thì cô đã không cần mặc một chiếc áo khoác như vậy rồi.
Khương Thủy Lê tức giận muốn chết, cô có cảm giác nước mũi chảy ra ngoài sắp bị đông cứng luôn, rốt cuộc là cô đã tạo nghiệt gì vậy?
Cố Thanh Châu khá sợ hãi khi ngồi phía sau xe máy điện của Khương Thủy Lê, nó cứ vặn vẹo nghiêng ngả. Anh cũng cảm thấy rất lạnh. Trên đường phố không có xe cộ nào cả, run rẩy không chịu nổi, Cố Thanh Châu ôm lấy Khương Thủy Lê hỏi:
“Có rét không?”
Cái mũi của Khương Thủy Lê hít vào:
“Anh nói xem?”
Cố Thanh Châu: “Quá lạnh luôn, cũng may là anh mặc áo lông vũ, nhưng em không mặc."
Khương Thủy Lê: "..."
... Năm phút sau, Khương Thủy Lê dừng xe lại bên đường và mặc chiếc áo khoác lông vũ của Cố Thanh Châu vào.
Chiếc áo khoác lông vũ anh mua dùng rất tốt, đặc biệt để tránh lạnh, sau khi mặc xong sẽ không bị rét nữa. Nhưng Cố Thanh Châu mặc áo khoác của cô vào, anh bị đông lạnh đến nỗi run bần bật, không nhịn được mắng mỏ:
"Khương Thủy Lê, em mẹ nó có phải là bị bệnh rồi không, nhiệt độ giảm xuống âm rồi, em còn để cho anh mặc cái áo khoác này? Còn muốn xinh đẹp nữa chứ. Lần sau nếu mà em vẫn mặc cái áo khoác này đi ra ngoài gặp anh, anh sẽ đánh gãy chân của em.”
Nhìn thấy anh nói như vậy, Khương Thủy Lê liền lái cái xe máy điện đi mất, bỏ anh lại chỗ này.
Cố Thanh Châu: "... Khương Thủy Lê."
Khương Thủy Lê chỉ đang muốn trêu chọc anh một chút thôi, cô cũng không dám để cho cậu chủ này ở lại đây thật, sau khi dạo một vòng trước mặt của anh, cô để Cố Thanh Châu lên xe và đưa anh đi, nhưng mà lúc đi trên đường Cố Thanh Châu đã bị đông cứng thành đồ ngốc rồi, may mà đoạn đường cũng không xa lắm, chỉ một lát sau đã đi tới quán bar rồi.
Đây là quán bar nằm trong một hội quán cao cấp, không hề giống với loại quán bar sôi động bình thường, chỗ này có một khu vực yên tĩnh, khi mọi người nhìn thấy hai người bọn họ đi vào, nhìn Cố Thanh Châu ăn mặc nữ tính như vậy, bọn họ bị chọc cười, không nhẫn nhịn nổi:
“Quần áo của phụ nữ trên người Cố Thanh Châu khá đẹp đấy, hai người các cậu còn có đam mê của các cặp đôi đến mức này à.”
Khương Thủy Lê nghĩ đến chuyện bây giờ cô đang mặc áo khoác lông vũ của Cố Thanh Châu, bản thân cô quá lùn, còn cái áo khoác dạ của Cố Thanh Châu lại đang lau sàn quét đất, cô nhanh chóng lấy nó xuống và trả lại cho Cố Thanh Châu.
Bên trong có máy sưởi, đương nhiên không cần mặc nó nữa.
Khương Thủy Lê cảm thấy như mình sắp khóc khi nhìn thấy những gì các cô gái đang mặc.
Giản Mính mặc áo lửng... Mấy cô còn lại cũng mặc váy liền thân, nhưng chỉ có cô sợ lạnh nên mặc váy len, quá mũm mĩm, so sánh với người ta thật sự là xấu muốn chết.
Nếu sớm biết là như thế này, cô cũng mặc áo lửng, những người có tiền thật là, bọn họ không cần phải cảm thấy lạnh.
Đây là lần đầu tiên Khương Thủy Lê đến đây. Tất cả những người ở chỗ này đều có chúng ám ảnh về mặt xã hội và không ai trong số họ cảm thấy xấu hổ, chỉ nhiệt tình mời hai người vào trong, nói:
“Tôi đã thuê một phòng ở trên lầu cho hai người rồi, chút nữa nếu có uống say thì hai người cũng không cần quay về, trực tiếp đi lên lầu là được rồi.”
Khương Thủy Lê ngồi ở bên cạnh Cố Thanh Châu, hai người ngồi sát vào nhau, cô không biết uống rượu, nghe được lời này liền nhìn Cố Thanh Châu, nhỏ giọng lặp lại một câu nhiều lần:
"Em không biết uống rượu, làm sao bây giờ? Chút nữa có bị xấu hổ không?"
Cố Thanh Châu liếc cô một cái, đứng dậy đi tới quầy tiếp tân, hỏi một chai sữa Vượng Tử cho cô:
"Uống cái này đi."
Khương Thủy Lê: "..."
Khương Thủy Lê rõ ràng cảm thấy những người khác đang cười nhạo mình, đúng là sẽ không có ai đến quán bar mà lại không uống rượu.
Khương Thủy Lê căng da đầu nói rằng mình có thể uống một ly cocktail.
Bọn họ chơi trò chơi và đánh bài poker, Khương Thủy Lê gặp vận xui, bài lần nào cũng không tốt, sắp thua chết luôn rồi, cô liếc mắt nhìn về phía Cố Thanh Châu, Cố Thanh Châu ở bên cạnh Khương Thủy Lê, đánh trước cô một lượt, nhìn thấy ánh mắt ai oán của Khương Thủy Lê, anh liền nói là cho qua, không đánh.
Nhưng thật ra Khương Thủy Lê lại có bài, cô trực tiếp đánh ra.
Tình trạng này thường xuyên lặp lại, các anh em đều tức giận:
"Cố Thanh Châu, cậu bị bệnh rồi phải không? Cứ bảo cho qua cái gì hả? Cậu đã gian lận đến trình độ như thế này, trong tay có bao nhiêu bài cậu đều không đánh, chỉ để cho bạn gái của mình đánh à."
Cố Thanh Châu nói cực kỳ đứng đắn: "Tuổi của tôi còn nhỏ nên mắt hơi mù mờ một chút, không thấy rõ được chưa?"
Các anh em: “...”
……
Tui bị sự dễ thương này đánh gục rồi!
Đây là lần đầu tiên Khương Thủy Lê mang danh là đi cùng với Cố Thanh Châu để ra ngoài gặp các anh em, cho nên đương nhiên là cô sẽ đồng ý rồi.
Cô nghĩ rằng mình có thể đến gần Tưởng Khanh, nhưng suy nghĩ của cô lúc đó quá đơn giản.
Đang ngày mùa đông nhưng Khương Thủy Lê vẫn đặc biệt trang điểm, ăn diện một phen, cô khoác chiếc không có lông vũ, vì để mình đẹp hơn, Khương Thủy Lê còn mặc một chiếc váy len, phối với quần ôm sát, đi giày boot, nhìn qua cực kỳ mát mẻ thoải mái, Khương Thủy Lê không kiềm lòng được.
Cố Thanh Châu đã nói là anh sẽ đến nhà đón cô, Khương Thủy Lê liền ngồi đợi, cô nghĩ rằng anh sẽ đi siêu xe đến đón mình, loại xe sang trọng như thế chắc là không có điều hòa đâu.
Nhưng khi cô đi xuống lầu, Khương Thủy Lê mới phát hiện Cố Thanh Châu đang mặc áo lông vũ ở bên ngoài, đứng đợi cô ở dưới lầu, nhìn thấy cô chỉ mặc áo khoác, vẻ mặt anh đầy sự khiếp sợ:
“Không muốn sống nữa à?”
Khương Thủy Lê: “… Đẹp mà.”
Cố Thanh Châu: "Lúc già nua bị bệnh thấp khớp thì em phải làm sao bây giờ?"
Khương Thủy Lê: "..."
Đây có phải là sự trưởng thành ở tuổi của anh không vậy? Đây có phải là điều anh nên nói ở độ tuổi của mình không? Dù sao cô cũng là bạn gái Cố Thanh Châu cơ mà, chẳng lẽ anh không nên nói một câu là cô quá xinh đẹp à, thật sự là cô đừng nên trông đợi gì vào cái miệng của anh mới phải.
Khương Thủy Lê: “Con gái bọn em đều thích mặc như thế này!”
Cố Thanh Châu cảm thấy cô thật giỏi, đây là phương bắc, gió thổi mạnh mẽ điên cuồng, chỉ cần một cái áo khoác cũng chống chọi được với rét buốt.
Khương Thủy Lê vốn cho rằng anh sẽ lái xe đến đón cô, cho nên mới ăn mặc mát mẻ phóng khoáng như vậy, chủ yếu là vì Khương Thủy Lê cảm thấy bản thân không cần phải tự đi, cô còn muốn trải qua cảm giác làm người có tiền của nhà giàu. Nhưng cô phát hiện Cố Thanh Châu chỉ đến có một mình, phía sau cũng không có chiếc xe nào cả.
"Không phải anh sẽ lái xe đến đón em sao?"
Cố Thanh Châu: "Làm sao có khả năng đó được? Bố mẹ anh không cho anh lái xe, không phải lần trước anh đã gây ra tai nạn xe cộ sao? Ngay cả người lái xe cũng bị cắt luôn, cho nên anh không lái xe, chỉ gọi xe đến đây thôi."
Khương Thủy Lê cảm thấy không sao cả, dù sao thì hai người họ cũng có thể đi đến nơi bằng xe taxi, nhưng cũng không biết có phải là do trời quá lạnh hay không, nên vào thời gian này, căn bản là không bắt được một cái xe nào cả. Hai người đợi rất lâu cũng không bắt được taxi, mắt thấy sắp đến giờ rồi, không còn cách nào khác, Khương Thủy Lê nói:
"Hình như chỗ này cũng cách đó không xa lắm, nếu không thì hai chúng ta lái xe máy điện để đến đó đi? Em có một cái xe máy điện.”
Cậu chủ Cố liếc mắt, cực kỳ ghét bỏ nhìn cái xe máy điện màu hồng ở bên cạnh, tuy rằng rất không thích nó nhưng cũng không thể làm gì được. Bây giờ bọn họ không thể bắt được taxi, nên anh chỉ có thể nói đồng ý, nhưng Cố Thanh Châu vẫn không nhúc nhích tí nào.
Khương Thủy Lê: "... Cậu chủ à, ngài còn ngơ ngẩn ở đó làm gì nữa, mau lên xe đi, anh phải đưa em đến đó chứ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thanh Châu lắc đầu: "Khương Thủy Lê, là em phải đưa cậu chủ đi đến đấy, anh không có biết lái xe máy điện đâu."
Cô đã đánh giá thấp sự giàu có của cậu chủ này rồi, vì vậy Khương Thủy Lê chỉ có thể lái chiếc xe máy điện để đưa anh đi sang đó, Cố Thanh Châu quá cao, có hơi nặng, Khương Thủy Lê chở anh đến nỗi xiêu vẹo dập dụi.
Trên con đường có gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua, việc lái một chiếc xe máy điện ở đây thực sự không phải là điều quá khó tiếp thu, nếu như ngay từ đầu cô đã biết rằng mình sẽ đi xe máy điện, chắc chắn là Khương Thủy Lê sẽ mặc áo khoác lông vũ vào. Nếu thế thì cô đã không cần mặc một chiếc áo khoác như vậy rồi.
Khương Thủy Lê tức giận muốn chết, cô có cảm giác nước mũi chảy ra ngoài sắp bị đông cứng luôn, rốt cuộc là cô đã tạo nghiệt gì vậy?
Cố Thanh Châu khá sợ hãi khi ngồi phía sau xe máy điện của Khương Thủy Lê, nó cứ vặn vẹo nghiêng ngả. Anh cũng cảm thấy rất lạnh. Trên đường phố không có xe cộ nào cả, run rẩy không chịu nổi, Cố Thanh Châu ôm lấy Khương Thủy Lê hỏi:
“Có rét không?”
Cái mũi của Khương Thủy Lê hít vào:
“Anh nói xem?”
Cố Thanh Châu: “Quá lạnh luôn, cũng may là anh mặc áo lông vũ, nhưng em không mặc."
Khương Thủy Lê: "..."
... Năm phút sau, Khương Thủy Lê dừng xe lại bên đường và mặc chiếc áo khoác lông vũ của Cố Thanh Châu vào.
Chiếc áo khoác lông vũ anh mua dùng rất tốt, đặc biệt để tránh lạnh, sau khi mặc xong sẽ không bị rét nữa. Nhưng Cố Thanh Châu mặc áo khoác của cô vào, anh bị đông lạnh đến nỗi run bần bật, không nhịn được mắng mỏ:
"Khương Thủy Lê, em mẹ nó có phải là bị bệnh rồi không, nhiệt độ giảm xuống âm rồi, em còn để cho anh mặc cái áo khoác này? Còn muốn xinh đẹp nữa chứ. Lần sau nếu mà em vẫn mặc cái áo khoác này đi ra ngoài gặp anh, anh sẽ đánh gãy chân của em.”
Nhìn thấy anh nói như vậy, Khương Thủy Lê liền lái cái xe máy điện đi mất, bỏ anh lại chỗ này.
Cố Thanh Châu: "... Khương Thủy Lê."
Khương Thủy Lê chỉ đang muốn trêu chọc anh một chút thôi, cô cũng không dám để cho cậu chủ này ở lại đây thật, sau khi dạo một vòng trước mặt của anh, cô để Cố Thanh Châu lên xe và đưa anh đi, nhưng mà lúc đi trên đường Cố Thanh Châu đã bị đông cứng thành đồ ngốc rồi, may mà đoạn đường cũng không xa lắm, chỉ một lát sau đã đi tới quán bar rồi.
Đây là quán bar nằm trong một hội quán cao cấp, không hề giống với loại quán bar sôi động bình thường, chỗ này có một khu vực yên tĩnh, khi mọi người nhìn thấy hai người bọn họ đi vào, nhìn Cố Thanh Châu ăn mặc nữ tính như vậy, bọn họ bị chọc cười, không nhẫn nhịn nổi:
“Quần áo của phụ nữ trên người Cố Thanh Châu khá đẹp đấy, hai người các cậu còn có đam mê của các cặp đôi đến mức này à.”
Khương Thủy Lê nghĩ đến chuyện bây giờ cô đang mặc áo khoác lông vũ của Cố Thanh Châu, bản thân cô quá lùn, còn cái áo khoác dạ của Cố Thanh Châu lại đang lau sàn quét đất, cô nhanh chóng lấy nó xuống và trả lại cho Cố Thanh Châu.
Bên trong có máy sưởi, đương nhiên không cần mặc nó nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Thủy Lê cảm thấy như mình sắp khóc khi nhìn thấy những gì các cô gái đang mặc.
Giản Mính mặc áo lửng... Mấy cô còn lại cũng mặc váy liền thân, nhưng chỉ có cô sợ lạnh nên mặc váy len, quá mũm mĩm, so sánh với người ta thật sự là xấu muốn chết.
Nếu sớm biết là như thế này, cô cũng mặc áo lửng, những người có tiền thật là, bọn họ không cần phải cảm thấy lạnh.
Đây là lần đầu tiên Khương Thủy Lê đến đây. Tất cả những người ở chỗ này đều có chúng ám ảnh về mặt xã hội và không ai trong số họ cảm thấy xấu hổ, chỉ nhiệt tình mời hai người vào trong, nói:
“Tôi đã thuê một phòng ở trên lầu cho hai người rồi, chút nữa nếu có uống say thì hai người cũng không cần quay về, trực tiếp đi lên lầu là được rồi.”
Khương Thủy Lê ngồi ở bên cạnh Cố Thanh Châu, hai người ngồi sát vào nhau, cô không biết uống rượu, nghe được lời này liền nhìn Cố Thanh Châu, nhỏ giọng lặp lại một câu nhiều lần:
"Em không biết uống rượu, làm sao bây giờ? Chút nữa có bị xấu hổ không?"
Cố Thanh Châu liếc cô một cái, đứng dậy đi tới quầy tiếp tân, hỏi một chai sữa Vượng Tử cho cô:
"Uống cái này đi."
Khương Thủy Lê: "..."
Khương Thủy Lê rõ ràng cảm thấy những người khác đang cười nhạo mình, đúng là sẽ không có ai đến quán bar mà lại không uống rượu.
Khương Thủy Lê căng da đầu nói rằng mình có thể uống một ly cocktail.
Bọn họ chơi trò chơi và đánh bài poker, Khương Thủy Lê gặp vận xui, bài lần nào cũng không tốt, sắp thua chết luôn rồi, cô liếc mắt nhìn về phía Cố Thanh Châu, Cố Thanh Châu ở bên cạnh Khương Thủy Lê, đánh trước cô một lượt, nhìn thấy ánh mắt ai oán của Khương Thủy Lê, anh liền nói là cho qua, không đánh.
Nhưng thật ra Khương Thủy Lê lại có bài, cô trực tiếp đánh ra.
Tình trạng này thường xuyên lặp lại, các anh em đều tức giận:
"Cố Thanh Châu, cậu bị bệnh rồi phải không? Cứ bảo cho qua cái gì hả? Cậu đã gian lận đến trình độ như thế này, trong tay có bao nhiêu bài cậu đều không đánh, chỉ để cho bạn gái của mình đánh à."
Cố Thanh Châu nói cực kỳ đứng đắn: "Tuổi của tôi còn nhỏ nên mắt hơi mù mờ một chút, không thấy rõ được chưa?"
Các anh em: “...”
……
Tui bị sự dễ thương này đánh gục rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro