Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ

Giang Khải Kia...

2024-10-02 20:05:41

“Khụ khụ khụ.” Giang Lan đột nhiên ho khan vài tiếng, lúc mở tay ra đã thấy vết máu trong lòng bàn tay.

Hắn ta vội vàng lau sạch vết máu trong tay.

“Xem ra không chống đỡ được bao lâu nữa…” Giang Lan bất đắc dĩ cười lắc đầu.

“Đúng rồi, không biết kết quả thí luyện của lão nhị thế nào, chắc không thể thành công được, dù sao đối với người có gia cảnh như chúng ta, trên cơ bản không có khả năng thông qua thí luyện người mới.”

Câu nói này cũng là suy nghĩ thật sự của Giang Lan, chỉ là hắn ta chưa từng nhắc đến với Giang Khải, thậm chí còn cùng Anh Tử kiếm tiền mua cho hắn một chiếc đồng hồ số liệu.

“Ta đang nói cái gì!” Giang Lan lắc đầu, “Điều đáng sợ nhất là một người từ bỏ hy vọng, cho nên lão nhị vĩnh viễn đừng tử bỏ hy vọng mới đúng!”



Trong nhà Viên Trụ, mẫu thân Viên Trụ bưng một bát cháo nóng đặt trước mặt khách, nàng xoa tay ngượng ngùng nói, “Thật xin lỗi, trong nhà chỉ có những món này.”

Vị khách chống người ngồi dậy, hắn ta cố nặn ra một nụ cười với Viên mẫu, “Không sao. Chờ ta di chuyển được, ta sẽ rời đi. Trong khoảng thời gian này đã làm phiền rồi.”

Viên mẫu nói, “So sánh với thứ mà ngài cho Trụ Tử, ta thật sự rất xấu hổ.”

Người kia mỉm cười, “Ngài nói tài liệu chuyển chức Võ đồ sao? Đó là một cuộc giao dịch cũng không phải tặng cho, hắn đồng ý với ta sẽ thông qua thí luyện người mới.”

“Thế nhưng… Đứa bé Trụ Tử kia, đừng thấy hắn cao lớn to con nhưng lá gan lại rất nhỏ.” Viên mẫu hiểu rõ nhi tử của mình, nàng có vẻ rất lo lắng.

Vị khách kia không trả lời, ánh mắt nhìn về phía bầu trời đêm ngoài cửa sổ.

“Thật sao? Đúng vậy, trên thế giới này không có người hoàn mỹ! Nhưng trên thế giới này cũng có một vài điều gì đó khiến người ta có can đảm, luôn có vài người đáng dùng cả mạng sống để bảo vệ.”

“Nói ví dụ như ngài… Đêm đó, ta chú ý đến tuy hắn vô cùng sợ hãi lại không rời đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});




Khu thí luyện người mới.

Viên Trụ đang liều chết ngăn chặn Nhân kiểm thú lớn hơn, hai tay bóp chặt cổ đối phương, Nhân kiểm thú lại hung hăng cắn vào eo Trụ Tử.

Giang Khải thì vật lộn với một Nhân kiểm thú khác, hắn không có cách nào đánh giết đối phương, chỉ có thể nghĩ hết cách kiềm chế một con.

Một khi để nó có cơ hội ra tay với Trụ Tử, bọn họ sẽ xong đời!

Nhưng trạng thái bên Trụ Tử càng ngày càng kém, vì giảm bớt lực cắn xé của Nhân kiểm thú, hắn ta đã từ bỏ công kích.

Còn giằng co như vậy nữa, dù không bị Nhân kiểm thú cắn chết, nhưng xuất hiện những dã thú khác thì bọn họ cũng không chạy thoát!

Theo thời gian trôi qua, tình hình đã biến thành càng ngày càng nguy hiểm.

Đúng lúc này, Trụ Tử đột nhiên nổi giận từ bỏ chống lại đối thủ của mình, lại kéo nó xông về phía Giang Khải, đè lên người con Nhân kiểm thú đối diện Giang Khải!

“Khải, đi!” Trụ Tử giận dữ hét lên.

Trụ Tử lợi dụng thân thể khỏe mạnh của mình, thoáng cái đã đè hai con Nhân kiểm thú này xuống.

Nhưng cùng lúc đó hai con Nhân kiểm thú cũng quay ra cắn xé Trụ Tử!

Cơn đau dữ dội khiến vẻ mặt Trụ Tử dữ tợn, thậm chí chảy nước mắt.

Hai con Nhân kiểm thú này có lực lượng kinh người, thấy đã sắp lật tung Trụ Tử, nhưng lúc này một bóng dáng đã nhảy xuống từ trên cây, đè ở trên người Trụ Tử.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Loại tình huống này, Tô Noãn Noãn không có rời đi thẳng, ngược lại lợi dụng thân thể của mình cùng Trụ Tử hợp lực kiềm chế hai con Nhân kiểm thú!

Một con Nhân kiểm thú cắn vào bả vai Tô Noãn Noãn, Tô Noãn Noãn cố chịu đựng cơn đau dữ dội, ngược lại ôm chặt đầu của con kia, quay đầu gầm thét, “Nếu ngươi rời đi, Tô Noãn Noãn ta vĩnh viễn coi thường người! Giết chúng nó!”

Rất hiển nhiên, Tô Noãn Noãn đã lo lắng dư thừa, Giang Khải thấy thế đôi mắt đỏ au, nổi giận gầm lên, “Súc sinh, lão tử giết các ngươi!”

Nói xong, hắn cầm cây gai sắt lao về phía Nhân kiểm thú, dùng toàn bộ sức mạnh hung hăng đâm xuyên qua đầu một Nhân kiểm thú!

Không đợi Nhân kiểm thú kia chết hắn, Giang Khải rút gai sắt ra đâm con Nhân kiểm thú thứ hai.

Giọng nói hệ thống lại vang lên, hai Nhân kiểm thú, 4 điểm kinh nghiệm, hai xác chết!

Giang Khải nhặt tấm thẻ lên, đỡ Tô Noãn Noãn dậy, “Có thể tự đi được không?”

Tô Noãn Noãn đỡ vai, bướng bỉnh gật đầu.

Giang Khải lập tức đỡ Viên Trụ lên, cõng hắn ta, “Trụ Tử, chịu đựng!”

Hắn cảnh giác nhìn quanh, lại nói với Tô Noãn Noãn, “Đi mau, nơi này không thể ở lại nữa!”

Mười mấy phút sau, vẻ mặt Lý giáo sư càng ngày càng cổ quái.

“Xảy ra chuyện gì, vị trí của bọn họ lại đang thay đổi.”

Vẻ mặt Tô Lam Lam cũng đầy nghi ngờ, “Chẳng lẽ Noãn Noãn chạy được? Điều này sao có thể!”

Nhưng từ lúc nhận được tin tức từ đồng hồ của Noãn Noãn đến bây giờ đã qua gần nửa giờ, Tô Noãn Noãn và đồng bạn Giang Khải của nàng không chỉ không bị đào thải, hiện tại vị trí của bọn họ còn đang thay đổi.

Tô Lam Lam hơi híp mắt lại, nàng như nhận ra điều gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ

Số ký tự: 0