Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ

Ngươi Không Đượ...

2024-10-02 20:05:41

Chúng nó sợ ánh nắng không sợ ánh lửa.

Một khi thứ đồ chơi kia xuất hiện, chỉ vẻ ngoài đã có thể dọa người ta gần chết.

Lúc này Giang Khải vừa đói vừa lạnh, mỏi mệt không chịu nổi, chân trái vẫn ở trong trạng thái tê liệt, vẫn thường xuyên lo lắng hãi hùng.

Xung quanh có chút gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến trái tim hắn treo cao.

Hắn chỉ có thể tìm ra một khoảng nham thạch lõm xuống ở bờ sông, dựa lưng vào vách đá nghỉ ngơi một chút.

Trải qua một ngày chạy trốn, sự nhận biết của Giang Khải với thí luyện người mới càng chân thật hơn.

“Đây là thí luyện người mới! Nếu không phải ta hoàn thành chuyển chức vào thời khắc mấu chốt, tăng cường thuộc tính, đã bị đào thải ngay ngày đầu tiên!”

Chẳng trách tỷ lệ thông qua thí luyện người mới thấp như vậy.

Chạy trốn nửa ngày, cơn buồn ngủ ập tới, Giang Khải không ngừng nhắc nhở mình không được ngủ.

Ngay lúc hắn sắp không tiếp tục kiên trì được nữa, đột nhiên nghe thấy đằng xa vang lên một tiếng hét chói tai nữ cao!

“Có người?!” Giang Khải lập tức cảnh giác, cơn buồn ngủ biến mất hơn phân nửa.

Theo lý thuyết, cho dù gặp được nguy hiểm thì người mới cũng không có khả năng phát ra tiếng kêu to như vậy, làm vậy chỉ hấp dẫn càng nhiều dị thú hơn.

Giang Khải càng do dự, lúc đầu hắn không muốn quản việc của người khác, nhưng tiếng kêu vừa rồi khiến hắn có một loại cảm giác đã từng quen biết…

Nghĩ đến đây, Giang Khải vội vàng chống một cây gậy gỗ đi về phía phát ra tiếng hét.



“Tiếng hét vang lên gần đây.” Giang Khải cẩn thận kiểm tra tình huống xung quanh, đúng lúc này hắn nghe được tiếng vang bên trái, tiếng động còn không nhỏ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chạy đến bên kia!” Giang Khải lập tức tiến đến.

Không lâu sau, Giang Khải trốn ở trong rừng phát hiện phía trước có một khu vực khá rộng lớn, hai bóng đen to lớn đang chém giết!

“Ngươi không được đến đây! A!” Người mới kia vừa khàn giọng hô hào, vừa một quyền đánh bay bóng đen kia!

Tên bị đánh bay đập vào cây cối, ba bốn gốc cây to cỡ miệng chén trực tiếp bị đụng gãy!

Giang Khải thấy cảnh này trợn to mắt.

Dựa vào ánh trắng, hắn đã có thể nhận ra hai bên đang chém giết, một bên trong số đó chính là Trường cảnh nhân kiểm thú khiến người mới nghe tên đã sợ mất mật, thân thể của nó thật sự quá dễ phân biệt.

Trường cảnh nhân kiểm thú kia đạt tới khoảng 2m7, khuôn mặt người kia cực kỳ giống một trẻ sơ sinh vặn vẹo khuôn mặt mỉm cười.

Điều khiến Giang Khải sợ hãi hơn là người mới kia một quyền đánh bay một Nhân kiểm thú mấy trăm cân ra ngoài!

Giọng nói, thân thể, hành động của tên kia… Giang Khải thật sự không dám tin vào hai mắt của mình.

“Trụ Tử?!”

Không sai, tiếng hét nữ cao vừa rồi là do con hàng này phát ra.

Người bình thường gặp được nguy hiểm chắc chắn sẽ không kêu to như vậy, vậy chẳng khác nào muốn chết.

Nhưng hắn ta là Trụ Tử, lá gan của tên này rất nhỏ, đêm hôm khuya khoắt bị khuôn mặt của Nhân kiểm thú kia đuổi theo, đoán chừng hoảng sợ đến mức trực tiếp hét ra âm điệu nữ cao.

Nhưng vấn đề là, dù Trụ Tử có lực lượng khủng bố cũng không có khả năng một quyền đánh bay Nhân kiểm thú năm sáu trăm cân.

Một loại khả năng xuất hiện trong đầu Giang Khải.

Con hàng này… Không phải… Đã chuyển chức chứ!

Không biết đôi bên đọ sức bao lâu, trên người Trụ Tử đã xuất hiện đầy vết thương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có lẽ Nhân kiểm thú cũng ngơ ngác, trước đó con mồi còn không ngừng kêu sợ hãi, vừa ra tay đã đánh bay mình?

Đại khái bị đối phương chọc giận, Nhân kiểm thú nghiêng người muốn nhào tới.

“Ngươi đừng tới! Dọa chết lão tử!” Trụ Tử kêu khóc lao đến trước mặt Nhân kiểm thú, cưỡi trên người Nhân kiểm thú, một bộ tổ hợp quyền nện xuống Nhân kiểm thú.

Từng đấm từng đấm có lực lượng cực kỳ khủng bố, nện vào trên người Nhân kiểm thú ầm ầm rung động.

Lực phòng ngự của Nhân kiểm thú càng thêm kinh người, bị Trụ Tử hành hung một trận lại chiến ý không giảm.

Nó nâng cái cổ thật dài lên, nhân lúc Trụ Tử không cách nào phòng ngự sau lưng cắn một phát vào vai Trụ Tử.

Ở chỗ tối, trong lòng Giang Khải nóng như lửa đất.

Hiện tại chuyện này quá khẩn cấp, Nhân kiểm thú bị đả kích nhưng vẫn có lực chiến đấu, lực cắn kinh khủng của nó đủ khiến Trụ Tử bị thương chết ở chỗ này!

Điều tồi tệ hơn là, nếu không nhanh chóng rời khỏi nơi này còn có càng nhiều dã thú chạy đến.

Nghĩ tới đây, Giang Khải nắm chặt cây gai sắt trong tay, cắn răng một cái, một chân nhảy tới!

Trên vai Trụ Tử truyền đến cơn đau dữ dội, một tay của hắn ta nắm chặt cái cổ dài của Nhân kiểm thú, nhưng lực cắn của Nhân kiểm thú có tiếng tương đương với hai con hổ đông bắc, hắn ta cảm giác bả vai gần như bị Nhân kiểm thú mạnh mẽ cắn xuống!

Nhưng đúng lúc này Trụ Tử đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Trụ Tử, đừng sợ, ta đến đây!”

Là huynh đệ vài chục năm, Trụ Tử lập tức nhận ra người đến là Giang Khải!

“Đè đầu nó lại!” Giang Khải giận dữ hét lên.

Trụ Tử lập tức làm theo, ngay sau đó bả vai truyền đến một tiếng phù, máu tươi vẩy ra…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ

Số ký tự: 0