Chương 16
Hảo Vận Nguyên Tiêu Thang
2024-07-04 00:06:10
4
Cái cấp độ quê này, có thể gửi bài cho Nhóm quê đến chớt* rồi.
(社死小组: một tài khoản weibo chuyên tổng hợp các tình huống, thói quen xấu hổ)
Nhất định chỉ cần đăng lên là sẽ nổi.
Mọi sự vui vẻ trong cuộc sống này của tôi đều đã hóa hư vô.
Tôi đã quên mất những gì bác sĩ Vạn và Hàn Mạc nói sau đó, cũng quên mất tôi và anh đi ra khỏi đó như nào.
Ra khỏi viện, tôi dựa vào tường sống chớt không chịu đi nữa.
Hàn Mạc không hiểu, hỏi tôi xảy ra chuyện gì.
Tôi yếu ớt, bất lực đáp: “Chúng ta chia tay đi.”
Hàn Mạc sửng sốt, dùng tay nâng cằm tôi lên, cười nói: “Vì chuyện này thôi hả?”
Tôi giậm chân, oán trách anh: “Sao anh không nói trước cho em biết, đấy là mẹ anh!”
“Tại chị không muốn sớm ngày đến gặp người lớn, mà để người khác khám cho chị thì anh không yên tâm.”
Tôi càng thêm tức, muốn khóc mà khóc không ra nước mắt, Hàn Mạc ôm lấy tôi: “Được rồi, được rồi, đều là lỗi của anh, chị đánh, chị mắng anh đi.”
Tôi bảo đánh là đánh thật luôn, tôi đánh đến đau cả tay, Hàn Mạc vẫn không chịu buông ra.
Anh còn cười nói: “Không sao đâu, mẹ anh làm chuyện đó mấy chục năm trời rồi, chuyện như này bà gặp nhiều rồi, huống hồ nếu chúng ta không làm như vậy thì sao mà sinh cho bà một đứa cháu được, bà vui còn không kịp nữa là.”
Tôi khóc thét lên: “Nhưng anh muốn sau này mẹ anh nghĩ gì về em, bà nhất định sẽ nghĩ em là loại phụ nữ như vậy, em mất sạch mặt mũi rồi!”
“Chị không phải, anh mới là loại đàn ông đó.” Hàn Mạc dỗ dành tôi, đột nhiên anh lại đổi giọng, dùng cái giọng đầy ẩn ý nói: “Chậc, trước đây anh không biết, hóa ra chị đã sớm tính đến chuyện sau này sẽ gả cho anh rồi à, chị?”
Anh vậy mà lại còn đổ thêm dầu vào lửa!
Tôi tức giận, cắn anh vài cái.
5
Sau khi trải qua cái chuyện xấu hổ muốn chớt đó, qua mấy ngày rồi mà tôi vẫn chưa thấy ổn, vừa nhớ đến chuyện đó là ngón chân tôi co rụt lại, da đầu tê dại.
Tôi nghe lời mẹ Hàn Mạc, mua một ý thuốc đông y về uống, Hàn Mạc cùng phải nhịn, không chạm vào tôi.
Không lâu sau đó, anh nói với tôi, mẹ anh muốn anh đưa tôi về nhà ăn cơm.
Chuyện đã đến nước này, dù tôi không muốn đối mặt thì vẫn phải đi, không ấn tượng sẽ càng thêm xấu.
Nhà của Hàn Mạc có hơi khác so với những gì tôi tưởng tượng, đó là một tòa nhà nhỏ khá lâu đời được xây theo kiểu phương Tây, ngôi nhà nằm giữa con đường trồng đầy lá phong, khung cảnh thanh nhã*.
(Thanh nhã: thanh tao, nhã nhặn, dễ làm người ta có cảm tình. Vd: màu sắc thanh nhã – Từ điển Tiếng Việt)
So với khu chung cư xa hoa hay biệt thự sang trọng, thì hoàn cảnh như này lại khiến tôi cảm thấy thoải mới hơn một chút, ít nhất thì tôi sẽ không cảm thấy có khoảng cách quá lớn so với người nhà của anh.
Trong nhà Hàn Mạc trừ bố mẹ anh, thì còn có một quản gia, tài xế và bảo mẫu, khi họ thấy tôi, thì đều đối xử rất nhiệt tình.
Bố của Hàn Mạc thời trẻ từng nhập ngũ, quân hàm của ông hình như khá cao, nhưng ông không quá mức nghiêm túc và cứng nhắc, mọi người trong nhà anh mang đến cho tôi cảm giác hiền hòa, dễ gần.
Khi nghe tôi nói, bố tôi cũng từng đi lính, bố Hàn trầm tư một lát rồi hỏi: “Chú có một người đồng đội cũ, con gái của ông ấy cũng tên là Nhạc Nhạc.”
Sau đó ông hỏi tôi: “Bố của con tên Nhiếp Tuấn Đạt đúng không.”
Tôi kinh ngạc gật đầu, đáp dạ.
Bố Hàn và chủ nhiệm Vạn nhìn nhau cười, nói: “Vậy thì đúng là có duyên thật đấy.”
Trong bữa cơm hôm đó tôi vẫn không dám nhìn thẳng vào chủ nhiệm Vạn, dù bà không nhắc gì đến chuyện ngày hôm đó, giống như đây là lần đầu tiên bà gặp tôi.
Cảm giác xấu hổ muốn chớt theo tôi mấy hôm nay, cũng tan biến đi một phần.
Sau bữa cơm tối, trước khi rời đi, chủ nhiệm Vạn đi lên tầng, rồi lúc đi xuống trên tay bà có thêm một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
Bà mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng ngọc màu đỏ tươi, mang đến cảm giác lành lạnh khi chạm vào.
Tôi không am hiểu lắm về ngọc thạch, cũng không biết chiếc vòng được làm bằng gì, và có quý giá hay không.
Nhưng tôi biết dụng ý của chủ nhiệm Vạn.
Bà chấp nhận tôi.
Tôi nhìn Hàn Mạc, anh dịu dàng bảo tôi: “Nhận đi.”
Chủ nhiệm Vạn đích thân đeo vòng lên tay tôi, bà cầm tay tôi khen: “Da Nhạc Nhạc trắng, cái vòng này rất hợp với con, cứ như nó sinh ra để dành cho con ấy.”
6
Tôi chưa bao giờ nói cho bố mẹ biết về quan hệ của tôi và Hàn Mạc.
Suốt hai mươi mấy năm, tôi luôn là đứa con gái ngoan ở trong mắt bố mẹ, chủ yếu là tôi sợ họ sẽ không vui khi biết tôi đã sống chung với người khác trước khi kết hôn.
Vào một ngày khoảng tầm hai tuần sau đó, mẹ tôi đột nhiên gọi tôi về nhà.
Vừa về nhà tôi đã cảm thấy có gì đó sai sai.
Mẹ bảo với bố: “Anh nói đi.”
Bố tôi ho khụ một cái, rồi vô cùng hiền từ hỏi tôi: “Nhạc Nhạc à, con yêu đương mà sao không kể gì với bố mẹ vậy.”
Tôi lập tức bối rối, buột miệng thốt lên: “Sao bố mẹ lại biết?”
Hóa ra hôm đó, sau khi tôi và Hàn Mạc đến gặp bố mẹ anh, bố Hàn đã chủ động liên lạc với bố tôi, người chiến hữu đã lâu năm không gặp, rồi cũng Hàn Mạc đưa theo rất nhiều quà cáp đến nhà tôi.
Năm đó, quân hàm của bố Hàn cao hơn bố tôi rất nhiều, bố tôi khiếp sợ vì được yêu thương suốt mấy ngày liền, đếm mức hôm nay tôi vẫn thấy ông đang mang theo vẻ đắc thắng.
Đã như này rồi, tôi đành phải khai thật với bố mẹ.
Mẹ lại giống như mang theo tâm sự nặng nề.
Nhân lúc bố không ở đó, mẹ giữ lấy tôi hỏi: “Nhạc Nhạc, con nói thật cho mẹ biết, con có phải là người thứ ba trong mối quan hệ với Hàn Mạc không?”
Tôi oán trách: “Mẹ, mẹ nghĩ cái gì đó.”
Mẹ tôi do dự, nói: “Hôm đó……”
Hôm đó Hàn Mạc ở dưới nhà tôi, anh bảo anh đang đợi bạn gái, mẹ tin là thật, đến tận bây giờ mẹ cũng chưa nghĩ đến việc người bạn gái anh nói là tôi.
Tôi giải thích xong, mẹ tôi cũng bừng tỉnh: “Vậy có nghĩa là, mấy hôm cậu ấy đỗ xe ngoài cổng khu dân cư đều là đang đợi con à?”
Tôi ngượng ngùng gật đầu.
Mẹ tôi yên lặng một lát, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường, nói: “Vậy lần trước, mẹ bảo con mang quà đi cảm ơn cậu ấy, con bảo buổi tối con ngủ ở nhà Tiểu Nhiễm không về, thật ra là ở với cậu ấy đúng không?”
Đang ăn thì tay tôi khựng lại.
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, cuộc điện thoại của Hàn Mạc đã kịp thời cứu lấy tôi, tôi cầm điện thoại chạy nhanh về phòng, rồi đóng cửa lại.
Đêm nay, tôi muốn ở nhà, Hàn Mạc phải ở nhà một mình, anh nói anh rất chán.
Tôi bắt đầu oán trách anh: “Anh không nói tiếng nào mà đã đến gặp bố mẹ em, vậy mà lại không nói cho em biết!”
Hàn Mạc nói: “Muốn mọi chuyện xong xuôi, thì tặng chị một niềm vui bất ngờ.”
“Niềm vui bất ngờ?”
“Chị đoán xem.”
Cái cấp độ quê này, có thể gửi bài cho Nhóm quê đến chớt* rồi.
(社死小组: một tài khoản weibo chuyên tổng hợp các tình huống, thói quen xấu hổ)
Nhất định chỉ cần đăng lên là sẽ nổi.
Mọi sự vui vẻ trong cuộc sống này của tôi đều đã hóa hư vô.
Tôi đã quên mất những gì bác sĩ Vạn và Hàn Mạc nói sau đó, cũng quên mất tôi và anh đi ra khỏi đó như nào.
Ra khỏi viện, tôi dựa vào tường sống chớt không chịu đi nữa.
Hàn Mạc không hiểu, hỏi tôi xảy ra chuyện gì.
Tôi yếu ớt, bất lực đáp: “Chúng ta chia tay đi.”
Hàn Mạc sửng sốt, dùng tay nâng cằm tôi lên, cười nói: “Vì chuyện này thôi hả?”
Tôi giậm chân, oán trách anh: “Sao anh không nói trước cho em biết, đấy là mẹ anh!”
“Tại chị không muốn sớm ngày đến gặp người lớn, mà để người khác khám cho chị thì anh không yên tâm.”
Tôi càng thêm tức, muốn khóc mà khóc không ra nước mắt, Hàn Mạc ôm lấy tôi: “Được rồi, được rồi, đều là lỗi của anh, chị đánh, chị mắng anh đi.”
Tôi bảo đánh là đánh thật luôn, tôi đánh đến đau cả tay, Hàn Mạc vẫn không chịu buông ra.
Anh còn cười nói: “Không sao đâu, mẹ anh làm chuyện đó mấy chục năm trời rồi, chuyện như này bà gặp nhiều rồi, huống hồ nếu chúng ta không làm như vậy thì sao mà sinh cho bà một đứa cháu được, bà vui còn không kịp nữa là.”
Tôi khóc thét lên: “Nhưng anh muốn sau này mẹ anh nghĩ gì về em, bà nhất định sẽ nghĩ em là loại phụ nữ như vậy, em mất sạch mặt mũi rồi!”
“Chị không phải, anh mới là loại đàn ông đó.” Hàn Mạc dỗ dành tôi, đột nhiên anh lại đổi giọng, dùng cái giọng đầy ẩn ý nói: “Chậc, trước đây anh không biết, hóa ra chị đã sớm tính đến chuyện sau này sẽ gả cho anh rồi à, chị?”
Anh vậy mà lại còn đổ thêm dầu vào lửa!
Tôi tức giận, cắn anh vài cái.
5
Sau khi trải qua cái chuyện xấu hổ muốn chớt đó, qua mấy ngày rồi mà tôi vẫn chưa thấy ổn, vừa nhớ đến chuyện đó là ngón chân tôi co rụt lại, da đầu tê dại.
Tôi nghe lời mẹ Hàn Mạc, mua một ý thuốc đông y về uống, Hàn Mạc cùng phải nhịn, không chạm vào tôi.
Không lâu sau đó, anh nói với tôi, mẹ anh muốn anh đưa tôi về nhà ăn cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyện đã đến nước này, dù tôi không muốn đối mặt thì vẫn phải đi, không ấn tượng sẽ càng thêm xấu.
Nhà của Hàn Mạc có hơi khác so với những gì tôi tưởng tượng, đó là một tòa nhà nhỏ khá lâu đời được xây theo kiểu phương Tây, ngôi nhà nằm giữa con đường trồng đầy lá phong, khung cảnh thanh nhã*.
(Thanh nhã: thanh tao, nhã nhặn, dễ làm người ta có cảm tình. Vd: màu sắc thanh nhã – Từ điển Tiếng Việt)
So với khu chung cư xa hoa hay biệt thự sang trọng, thì hoàn cảnh như này lại khiến tôi cảm thấy thoải mới hơn một chút, ít nhất thì tôi sẽ không cảm thấy có khoảng cách quá lớn so với người nhà của anh.
Trong nhà Hàn Mạc trừ bố mẹ anh, thì còn có một quản gia, tài xế và bảo mẫu, khi họ thấy tôi, thì đều đối xử rất nhiệt tình.
Bố của Hàn Mạc thời trẻ từng nhập ngũ, quân hàm của ông hình như khá cao, nhưng ông không quá mức nghiêm túc và cứng nhắc, mọi người trong nhà anh mang đến cho tôi cảm giác hiền hòa, dễ gần.
Khi nghe tôi nói, bố tôi cũng từng đi lính, bố Hàn trầm tư một lát rồi hỏi: “Chú có một người đồng đội cũ, con gái của ông ấy cũng tên là Nhạc Nhạc.”
Sau đó ông hỏi tôi: “Bố của con tên Nhiếp Tuấn Đạt đúng không.”
Tôi kinh ngạc gật đầu, đáp dạ.
Bố Hàn và chủ nhiệm Vạn nhìn nhau cười, nói: “Vậy thì đúng là có duyên thật đấy.”
Trong bữa cơm hôm đó tôi vẫn không dám nhìn thẳng vào chủ nhiệm Vạn, dù bà không nhắc gì đến chuyện ngày hôm đó, giống như đây là lần đầu tiên bà gặp tôi.
Cảm giác xấu hổ muốn chớt theo tôi mấy hôm nay, cũng tan biến đi một phần.
Sau bữa cơm tối, trước khi rời đi, chủ nhiệm Vạn đi lên tầng, rồi lúc đi xuống trên tay bà có thêm một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
Bà mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng ngọc màu đỏ tươi, mang đến cảm giác lành lạnh khi chạm vào.
Tôi không am hiểu lắm về ngọc thạch, cũng không biết chiếc vòng được làm bằng gì, và có quý giá hay không.
Nhưng tôi biết dụng ý của chủ nhiệm Vạn.
Bà chấp nhận tôi.
Tôi nhìn Hàn Mạc, anh dịu dàng bảo tôi: “Nhận đi.”
Chủ nhiệm Vạn đích thân đeo vòng lên tay tôi, bà cầm tay tôi khen: “Da Nhạc Nhạc trắng, cái vòng này rất hợp với con, cứ như nó sinh ra để dành cho con ấy.”
6
Tôi chưa bao giờ nói cho bố mẹ biết về quan hệ của tôi và Hàn Mạc.
Suốt hai mươi mấy năm, tôi luôn là đứa con gái ngoan ở trong mắt bố mẹ, chủ yếu là tôi sợ họ sẽ không vui khi biết tôi đã sống chung với người khác trước khi kết hôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vào một ngày khoảng tầm hai tuần sau đó, mẹ tôi đột nhiên gọi tôi về nhà.
Vừa về nhà tôi đã cảm thấy có gì đó sai sai.
Mẹ bảo với bố: “Anh nói đi.”
Bố tôi ho khụ một cái, rồi vô cùng hiền từ hỏi tôi: “Nhạc Nhạc à, con yêu đương mà sao không kể gì với bố mẹ vậy.”
Tôi lập tức bối rối, buột miệng thốt lên: “Sao bố mẹ lại biết?”
Hóa ra hôm đó, sau khi tôi và Hàn Mạc đến gặp bố mẹ anh, bố Hàn đã chủ động liên lạc với bố tôi, người chiến hữu đã lâu năm không gặp, rồi cũng Hàn Mạc đưa theo rất nhiều quà cáp đến nhà tôi.
Năm đó, quân hàm của bố Hàn cao hơn bố tôi rất nhiều, bố tôi khiếp sợ vì được yêu thương suốt mấy ngày liền, đếm mức hôm nay tôi vẫn thấy ông đang mang theo vẻ đắc thắng.
Đã như này rồi, tôi đành phải khai thật với bố mẹ.
Mẹ lại giống như mang theo tâm sự nặng nề.
Nhân lúc bố không ở đó, mẹ giữ lấy tôi hỏi: “Nhạc Nhạc, con nói thật cho mẹ biết, con có phải là người thứ ba trong mối quan hệ với Hàn Mạc không?”
Tôi oán trách: “Mẹ, mẹ nghĩ cái gì đó.”
Mẹ tôi do dự, nói: “Hôm đó……”
Hôm đó Hàn Mạc ở dưới nhà tôi, anh bảo anh đang đợi bạn gái, mẹ tin là thật, đến tận bây giờ mẹ cũng chưa nghĩ đến việc người bạn gái anh nói là tôi.
Tôi giải thích xong, mẹ tôi cũng bừng tỉnh: “Vậy có nghĩa là, mấy hôm cậu ấy đỗ xe ngoài cổng khu dân cư đều là đang đợi con à?”
Tôi ngượng ngùng gật đầu.
Mẹ tôi yên lặng một lát, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường, nói: “Vậy lần trước, mẹ bảo con mang quà đi cảm ơn cậu ấy, con bảo buổi tối con ngủ ở nhà Tiểu Nhiễm không về, thật ra là ở với cậu ấy đúng không?”
Đang ăn thì tay tôi khựng lại.
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, cuộc điện thoại của Hàn Mạc đã kịp thời cứu lấy tôi, tôi cầm điện thoại chạy nhanh về phòng, rồi đóng cửa lại.
Đêm nay, tôi muốn ở nhà, Hàn Mạc phải ở nhà một mình, anh nói anh rất chán.
Tôi bắt đầu oán trách anh: “Anh không nói tiếng nào mà đã đến gặp bố mẹ em, vậy mà lại không nói cho em biết!”
Hàn Mạc nói: “Muốn mọi chuyện xong xuôi, thì tặng chị một niềm vui bất ngờ.”
“Niềm vui bất ngờ?”
“Chị đoán xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro