Chương 25
Hà Đồn
2024-07-24 17:09:31
Lúc Trình Hâm ra khỏi phòng vệ sinh thì nhìn thấy Trình Nam và Thành Tuấn đang ngồi trên sô pha nghiên cứu máy chơi game mới mua, Giang Linh đang xem TV, chú Trình thì bận rộn trong phòng bếp, còn phòng khách lại không thấy Thành Hòa đâu.
“Hai đứa đang làm gì đấy?” Trình Hâm đi ra sau xoa đầu hai em trai.
“Khám phá máy chơi game mới ạ.” Trình Nam nhún vai nhìn cô, thuận miệng hỏi: “Chị muốn chơi cùng không?”
“Có.” Trình Hâm ngồi cạnh Giang Linh, cho một quả nho vào miệng, quả nho ngọt nước, lại còn tươi, ăn rất ngon. Cô hất mũi chân đá gót chân Thành Tuấn, thuận miệng hỏi: “A Hòa đâu?”
“Không biết.” Thành Tuấn còn lâu mới thèm quan tâm xem Thành Hòa đâu.
Giang Linh ngồi bên cạnh chuyên chú xem phim trên TV, thuận miệng nói: “Nó lên tầng thay quần áo rồi.”
“Ồ.” Trình Hâm ngồi với Giang Linh một lát, hai người nói chuyện phiếm câu được câu không. Một lát sau, Trình Hâm nhân lúc không ai chú ý mà chạy lên tầng.
Quả nhiên Thành Hòa đang ở trong phòng.
Trở lại phòng, Thành Hòa thay thành bộ quần áo ở nhà thoải mái, quần đồng phục màu xám đổi thành quần thể thao màu xám. Trong tay cầm điện thoại, bình tĩnh đeo tai nghe, đi chân trần trên thảm bông trắng mềm mại, sau đó ngồi xếp bằng xuống đất.
Có lẽ do cảm thấy không thoải mái nên cậu để hai cái đệm ra sau lưng rồi mới nằm xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại, xoa mi tâm.
“Cốc cốc.”
Trình Hâm gõ cửa mà thấy không ai trả lời.
“Chị vào nhé.” Nói xong cô đẩy cửa, ló đầu vào trong, đôi mắt tròn xoe đảo quanh một vòng.
Nghe thấy có tiếng động, Thành Hòa nhấc mí mắt, nhìn về phía cánh cửa hơi hé ra, mặt không đổi sắc, trở mình cố ý không để ý tới cô.
Trình Hâm không khỏi thấy buồn cười, mím môi, khóe miệng ngậm ý cười, thong thả đi đến trước mặt Thành Hòa, ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, duỗi tay chọc vào eo: “Em không vui à?”
Thành Hòa thấy ngứa ngáy, cố ý né tránh sang chỗ khác, đeo tai nghe quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dù nói gì cũng không thèm để ý tới cô.
Trình Hâm cúi đầu, há mồm cắn eo thiếu niên.
Thành Hòa bị hành động của cô làm cho sửng sốt, lập tức nhíu mày ngồi dậy, hai tay ôm lấy chính mình, ánh mắt cảnh giác nhìn cô.
Trình Hâm bất đắc dĩ, thay đổi tư thế ngồi, hai tay trắng nõn nhanh chóng tháo một bên tai nghe của cậu rồi nhét vào lỗ tai mình.
Cuối cùng Thành Hòa cũng có phản ứng, cúi đầu rũ mi, tủi thân nói: “Chị nói không giữ lời, chị là kẻ lừa đảo!” Nói xong, từ hốc mắt còn chảy ra cả nước mắt.
“Ôi trời!!!” Trình Hâm khó tin, phồng hai má lên như con cá vàng nhỏ. Duỗi tay chọc chọc vào đôi môi đang bĩu ra của chàng trai, cọ nhẹ lòng bàn tay lên hai má của cậu, dịu dàng nói: “Chị đâu có lừa em, không phải chị đang đi tìm em đây sao!”
Thành Hòa chớp hai mắt, ngơ ngốc như con nai vàng: “Chị ——”
“Suỵt. Để chị nói.”
Trình Hâm quẹt ngón trỏ qua mặt cậu, đầu ngón tay ấm áp dừng ở viền môi ẩm ướt của cậu, giọng nói trầm thấp như u hồn trong đêm tối, dụ hoặc chàng trai mới mười hai tuổi trước mặt.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện rõ trước mặt cậu, đôi mắt quyến rũ hơi nheo lại, trong giọng nói mang theo ý mê hoặc: “Em muốn chị khen thưởng như thế nào?”
Trong một nháy mắt, thậm chí Thành Hòa còn nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt của cô.
Hành động bất ngờ của cô khiến yết hầu Thành Hòa giật giật, bất giác nhích lại gần.
“Suy nghĩ cả một ngày mà vẫn chưa nghĩ xong à?” Trình Hâm nhếch miệng cười, rõ ràng là một nụ cười cố ý chọc ghẹo.
Chàng trai hơi giật giật thân mình, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, con ngươi long lanh ánh nước, sâu xa nói: “Hôn em.”
“…”
Thành Hòa nhìn thẳng vào cô, lặp lại lời nói: “Em muốn chị hôn em.”
Nụ cười Trình Hâm tắt hẳn, nhéo cằm cậu, trong giọng nói mang theo ý giận: “Được thôi.” Dứt lời cô hơi khom người, bàn tay nhéo cằm cậu dần di chuyển lên hai má, nhẹ nhàng vuốt ve khiến cả người Thành Hòa tê dại, cảm giác mãnh liệt xông thẳng lên não.
Trình Hâm hiểu ý cười, giữ lấy gáy Thành Hòa, đôi môi căng mọng hôn lên má cậu một cái.
Mắt Thành Hòa đảo qua cánh cửa còn chưa đóng sau lưng cô, bỗng nhiên hơi nghiêng đầu, khóe môi hai người nhẹ nhàng cọ vào nhau.
Trình Hâm rũ mắt, ngón tay khẽ chạm vào viền môi.
Động tác vừa phóng khoáng vừa quyến rũ.
Người đứng ngoài cửa thấy cảnh tượng như vậy thì trầm mặc không lên tiếng, im lặng rời đi.
Lúc này, trái tim Thành Hòa đập nhanh như nai con chạy loạn. Cậu hơi rũ mắt phát hiện váy của cô đã bị kéo cao lên đến hông, lộ cả quần đùi màu đen mặc bên trong.
Trình Hâm duỗi tay búng một cái vào trán cậu, khóe môi nở một nụ cười khó hiểu.
Thành Hòa ngơ ngác, vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, ngồi trên thảm lông một hồi lâu mà vẫn không kiềm được cảm giác sung sướng trong lòng.
Đây là lần đầu tiên từ khi lớn lên, Trình Hâm chủ động hôn cậu.
Tuy chỉ là hôn lên mặt, nhưng cậu cảm thấy nụ hôn này hoàn toàn khác với những nụ hôn trước kia.
Ở đầu cầu thang, Giang Linh dịu dàng gọi: “A Hòa, Tâm Tâm, mau xuống ăn cơm nào.”
Trình Hâm và Thành Hòa khoan thai xuống muộn.
Thành Hoài An thấy lỗ tai đỏ lên của con trai thì thấp giọng phàn nàn: “Sao phải để gọi thêm lần nữa mới xuống thế hả?”
“…”
“…”
Ba người Trình Hâm, Thành Hòa, Trình Nam đều sửng sốt.
Ánh mắt Trình Hâm sắc bén đảo qua từng người một, mặt Thành Hòa thì không cảm xúc nhưng hai mang tai lại đỏ bừng, còn Trình Nam thì cúi đầu không nói gì.
Nếu đúng như Thành Hoài An nói thì Giang Linh phải ‘gọi lại’ hai người bọn họ, vậy người thứ nhất gọi bọn họ là ai?
Ngoại trừ bố Thành và mẹ Thành ra thì chỉ còn lại Trình Nam và Thành Tuấn.
Hai em trai cúi gằm đầu ăn cơm.
Trình Nam vùi đầu vào ăn cơm không để ý tới mọi người xung quanh, Thành Tuấn vỗ sống lưng cậu ấy, gắp cho một miếng cà tím: “Cậu ăn chậm thôi, đâu có ai cướp mất đâu.”
“Ừm.” Trình Nam vẫn cúi đầu, không dám nhìn Trình Hâm. Cô nháy mắt nhận ra, ánh mắt đầy thăm dò nhìn về phía em trai nhà mình.
Thành Tuấn khó hiểu, hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Trình Hâm lắc đầu, nói: “Không có việc gì.”
Cô rất tự nhiên ngồi cạnh Giang Linh, tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì. Nhưng cô biết người vừa lên tầng là em trai mình, cô cũng biết nhất định Trình Nam đã thấy được gì đó.
“Hai đứa đang làm gì đấy?” Trình Hâm đi ra sau xoa đầu hai em trai.
“Khám phá máy chơi game mới ạ.” Trình Nam nhún vai nhìn cô, thuận miệng hỏi: “Chị muốn chơi cùng không?”
“Có.” Trình Hâm ngồi cạnh Giang Linh, cho một quả nho vào miệng, quả nho ngọt nước, lại còn tươi, ăn rất ngon. Cô hất mũi chân đá gót chân Thành Tuấn, thuận miệng hỏi: “A Hòa đâu?”
“Không biết.” Thành Tuấn còn lâu mới thèm quan tâm xem Thành Hòa đâu.
Giang Linh ngồi bên cạnh chuyên chú xem phim trên TV, thuận miệng nói: “Nó lên tầng thay quần áo rồi.”
“Ồ.” Trình Hâm ngồi với Giang Linh một lát, hai người nói chuyện phiếm câu được câu không. Một lát sau, Trình Hâm nhân lúc không ai chú ý mà chạy lên tầng.
Quả nhiên Thành Hòa đang ở trong phòng.
Trở lại phòng, Thành Hòa thay thành bộ quần áo ở nhà thoải mái, quần đồng phục màu xám đổi thành quần thể thao màu xám. Trong tay cầm điện thoại, bình tĩnh đeo tai nghe, đi chân trần trên thảm bông trắng mềm mại, sau đó ngồi xếp bằng xuống đất.
Có lẽ do cảm thấy không thoải mái nên cậu để hai cái đệm ra sau lưng rồi mới nằm xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại, xoa mi tâm.
“Cốc cốc.”
Trình Hâm gõ cửa mà thấy không ai trả lời.
“Chị vào nhé.” Nói xong cô đẩy cửa, ló đầu vào trong, đôi mắt tròn xoe đảo quanh một vòng.
Nghe thấy có tiếng động, Thành Hòa nhấc mí mắt, nhìn về phía cánh cửa hơi hé ra, mặt không đổi sắc, trở mình cố ý không để ý tới cô.
Trình Hâm không khỏi thấy buồn cười, mím môi, khóe miệng ngậm ý cười, thong thả đi đến trước mặt Thành Hòa, ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, duỗi tay chọc vào eo: “Em không vui à?”
Thành Hòa thấy ngứa ngáy, cố ý né tránh sang chỗ khác, đeo tai nghe quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dù nói gì cũng không thèm để ý tới cô.
Trình Hâm cúi đầu, há mồm cắn eo thiếu niên.
Thành Hòa bị hành động của cô làm cho sửng sốt, lập tức nhíu mày ngồi dậy, hai tay ôm lấy chính mình, ánh mắt cảnh giác nhìn cô.
Trình Hâm bất đắc dĩ, thay đổi tư thế ngồi, hai tay trắng nõn nhanh chóng tháo một bên tai nghe của cậu rồi nhét vào lỗ tai mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng Thành Hòa cũng có phản ứng, cúi đầu rũ mi, tủi thân nói: “Chị nói không giữ lời, chị là kẻ lừa đảo!” Nói xong, từ hốc mắt còn chảy ra cả nước mắt.
“Ôi trời!!!” Trình Hâm khó tin, phồng hai má lên như con cá vàng nhỏ. Duỗi tay chọc chọc vào đôi môi đang bĩu ra của chàng trai, cọ nhẹ lòng bàn tay lên hai má của cậu, dịu dàng nói: “Chị đâu có lừa em, không phải chị đang đi tìm em đây sao!”
Thành Hòa chớp hai mắt, ngơ ngốc như con nai vàng: “Chị ——”
“Suỵt. Để chị nói.”
Trình Hâm quẹt ngón trỏ qua mặt cậu, đầu ngón tay ấm áp dừng ở viền môi ẩm ướt của cậu, giọng nói trầm thấp như u hồn trong đêm tối, dụ hoặc chàng trai mới mười hai tuổi trước mặt.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện rõ trước mặt cậu, đôi mắt quyến rũ hơi nheo lại, trong giọng nói mang theo ý mê hoặc: “Em muốn chị khen thưởng như thế nào?”
Trong một nháy mắt, thậm chí Thành Hòa còn nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt của cô.
Hành động bất ngờ của cô khiến yết hầu Thành Hòa giật giật, bất giác nhích lại gần.
“Suy nghĩ cả một ngày mà vẫn chưa nghĩ xong à?” Trình Hâm nhếch miệng cười, rõ ràng là một nụ cười cố ý chọc ghẹo.
Chàng trai hơi giật giật thân mình, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, con ngươi long lanh ánh nước, sâu xa nói: “Hôn em.”
“…”
Thành Hòa nhìn thẳng vào cô, lặp lại lời nói: “Em muốn chị hôn em.”
Nụ cười Trình Hâm tắt hẳn, nhéo cằm cậu, trong giọng nói mang theo ý giận: “Được thôi.” Dứt lời cô hơi khom người, bàn tay nhéo cằm cậu dần di chuyển lên hai má, nhẹ nhàng vuốt ve khiến cả người Thành Hòa tê dại, cảm giác mãnh liệt xông thẳng lên não.
Trình Hâm hiểu ý cười, giữ lấy gáy Thành Hòa, đôi môi căng mọng hôn lên má cậu một cái.
Mắt Thành Hòa đảo qua cánh cửa còn chưa đóng sau lưng cô, bỗng nhiên hơi nghiêng đầu, khóe môi hai người nhẹ nhàng cọ vào nhau.
Trình Hâm rũ mắt, ngón tay khẽ chạm vào viền môi.
Động tác vừa phóng khoáng vừa quyến rũ.
Người đứng ngoài cửa thấy cảnh tượng như vậy thì trầm mặc không lên tiếng, im lặng rời đi.
Lúc này, trái tim Thành Hòa đập nhanh như nai con chạy loạn. Cậu hơi rũ mắt phát hiện váy của cô đã bị kéo cao lên đến hông, lộ cả quần đùi màu đen mặc bên trong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Hâm duỗi tay búng một cái vào trán cậu, khóe môi nở một nụ cười khó hiểu.
Thành Hòa ngơ ngác, vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, ngồi trên thảm lông một hồi lâu mà vẫn không kiềm được cảm giác sung sướng trong lòng.
Đây là lần đầu tiên từ khi lớn lên, Trình Hâm chủ động hôn cậu.
Tuy chỉ là hôn lên mặt, nhưng cậu cảm thấy nụ hôn này hoàn toàn khác với những nụ hôn trước kia.
Ở đầu cầu thang, Giang Linh dịu dàng gọi: “A Hòa, Tâm Tâm, mau xuống ăn cơm nào.”
Trình Hâm và Thành Hòa khoan thai xuống muộn.
Thành Hoài An thấy lỗ tai đỏ lên của con trai thì thấp giọng phàn nàn: “Sao phải để gọi thêm lần nữa mới xuống thế hả?”
“…”
“…”
Ba người Trình Hâm, Thành Hòa, Trình Nam đều sửng sốt.
Ánh mắt Trình Hâm sắc bén đảo qua từng người một, mặt Thành Hòa thì không cảm xúc nhưng hai mang tai lại đỏ bừng, còn Trình Nam thì cúi đầu không nói gì.
Nếu đúng như Thành Hoài An nói thì Giang Linh phải ‘gọi lại’ hai người bọn họ, vậy người thứ nhất gọi bọn họ là ai?
Ngoại trừ bố Thành và mẹ Thành ra thì chỉ còn lại Trình Nam và Thành Tuấn.
Hai em trai cúi gằm đầu ăn cơm.
Trình Nam vùi đầu vào ăn cơm không để ý tới mọi người xung quanh, Thành Tuấn vỗ sống lưng cậu ấy, gắp cho một miếng cà tím: “Cậu ăn chậm thôi, đâu có ai cướp mất đâu.”
“Ừm.” Trình Nam vẫn cúi đầu, không dám nhìn Trình Hâm. Cô nháy mắt nhận ra, ánh mắt đầy thăm dò nhìn về phía em trai nhà mình.
Thành Tuấn khó hiểu, hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Trình Hâm lắc đầu, nói: “Không có việc gì.”
Cô rất tự nhiên ngồi cạnh Giang Linh, tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì. Nhưng cô biết người vừa lên tầng là em trai mình, cô cũng biết nhất định Trình Nam đã thấy được gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro