Vòng Eo Mềm Mại

Chương 29

Hà Đồn

2024-07-24 17:09:31

Trình Nam ngây ngẩn cả người không nói được lời nào.

Sắc mặt của cô bình tĩnh, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Mọi người thực sự quan tâm đến chị sao? Có thực sự biết chị thích gì và không thích gì không?”

Trình Nam im lặng, cậu chợt nhận ra mình thực sự không hiểu gì về chị gái, cậu không hề biết chị mình thích gì hay không thích cái gì.

Trình Hâm lau nước mắt, tủi thân nói: “Chị không thích ăn rau chân vịt vì chị bị dị ứng với nó. Khi còn nhỏ, mỗi lần ăn rau chân vịt, toàn thân đều sẽ nổi mẩn đỏ. Nhưng vì em thích ăn nên chỉ cần em ở nhà, trong nhà ngày nào cũng nấu món này.”

Tâm trạng của cô dần mất kiểm soát và càng trở nên nóng nảy hơn.

“Chị không thích học y nhưng bố mẹ với em lại chưa từng hỏi chị có muốn làm bác sĩ hay không? Lúc nhỏ, em từng nói muốn đến Hồng Kông để học với Thành Tuấn, bố mẹ lập tức đưa em đến học với em ấy mà không nói một lời. Nhưng còn chị thì sao? Chị bắt buộc phải nghe lời! Chị không có quyền được lựa chọn! Chị thích học các môn xã hội nhưng bố lại chọn tự nhiên. Vì thế, chị còn chẳng có quyền lựa chọn học xã hội hay tự nhiên.”

Trình Hâm khóc đến mức chảy cả nước mũi, vẻ mặt tràn ngập sự bi thương, giọng nói khàn khàn: “Chị đã quá mệt mỏi rồi, rõ ràng em mới là con trai của gia đình này, cho dù có phải thừa kế bố thì người đó cũng chính là em. Tại sao mọi trách nhiệm của em lại đổ hết lên vai chị? Dựa vào đâu chứ?”

Khuôn mặt tuấn tú của Trình Nam lộ vẻ bối rối: “Cho nên chị muốn rời xa chúng ta và đi du học ở nước ngoài sao?”

Trình Hâm lau đi những giọt nước mắt ấm áp trên khuôn mặt, bình tĩnh lại, lạnh lùng cao giọng nói: “Đúng vậy! Chị muốn rời khỏi căn nhà khiến chị ngột ngạt này! Chị muốn làm những điều mình thích và không muốn sống dưới sự kỳ vọng của người khác nữa! Chị muốn sống cho chính bản thân mình một lần.”

Đương nhiên chuyện cãi nhau giữa hai chị em không thể giấu được tai bố mẹ. Cửa bị đẩy ra khiến cho bầu không khí như đông cứng lại.

“Bố, mẹ.” Trình Nam lập tức choáng váng, sắc mặt đầy vẻ hoảng hốt, hai tay run rẩy.

Hai vợ chồng đã nghe rõ nguyên nhân cuộc cãi vã, Gengawa Yoshiba tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, đôi tay run rẩy giơ lên giữa không trung.

Một giây trước khi cái tát giáng xuống, Trình Nam đã vô thức đứng chắn trước mặt chị mình, đỡ giúp cô một cái tát.

Trình Bội Nghi kinh hãi: “Chồng!” Bà nắm lấy cánh tay của Gengawa Yoshiba, lo lắng nhìn con gái. Bà bảo vệ hai đứa trẻ ở phía sau, quay về nhìn Gengawa Yoshiba và quát: “Anh bị điên à? Anh đang làm gì vậy?”

Cuối cùng, đôi mắt bình tĩnh của Trình Hâm hơi thay đổi, cô ngập ngừng nói: “Các người, các người muốn con làm gì, con cũng đã làm rồi. Nhận giấy báo trúng tuyển trường đại học Y chính là điều cuối cùng con có thể làm để đáp ứng sự kỳ vọng của hai người. Từ nay trở đi, con sẽ sống vì chính mình.” Cô hít một hơi thật sâu rồi lạnh lùng nói: “Con đã chuẩn bị xong chuyện ra nước ngoài rồi, con sẽ máu chóng rời đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Được! Được! Được lắm!” Gengawa Yoshiba tức giận tới mức nói tiếng Nhật liên tục ba lần, ông hét thẳng vào mặt Trình Hâm: “Nếu như con muốn đi thì đi ngay đi! Đi càng xa càng tốt!”

Trình Hâm là tác phẩm…đáng tự hào nhất của ông?

Có thể dùng hai từ “tác phẩm” này để hình dung.

Trình Hâm có tính cách điềm tĩnh. Từ nhỏ, cô đã rất hiểu chuyện và học hỏi mọi thứ rất nhanh nên trong mắt bố mẹ của cô, người dành cả đời cho ngành y, đương nhiên cô cũng sẽ trở thành một bác sĩ.

Chỉ là không ngờ đứa con gái vốn luôn ngoan ngoãn lại đột nhiên trở nên phản nghịch như thế.

Trong giây lát, căn phòng chìm vào yên lặng. Trình Hâm bước qua bố mẹ chạy ra ngoài.

“Tâm Tâm!” Trình Bội Nghi hét lên, bà và Trình Nam vô thức chạy ra ngoài đuổi theo nhưng…

“Không được đuổi theo!” Gengawa Yoshiba tức giận nói: “Để nó đi!”

Trình Nam nhìn mẹ ruột của mình mà không biết phải làm sao.

“Con mau đuổi theo chị gái của con đi.” Trình Bội Nghi trừng mắt nhìn Trình Nam, đẩy cậu ra ngoài: “Bên ngoài trời đang mưa, con mau đi tìm chị gái con về đi! Chẳng lẽ con muốn chị chạy đi rồi bị bệnh sao?”

Đây cũng là lần đầu tiên Trình Nam thấy bố của mình mất bình tĩnh như thế: “Con biết rồi.” Cậu vội vàng đuổi theo nhưng trước cửa nhà không còn bóng dáng của Trình Hâm.

Bên ngoài trời đang mưa to, Trình Hâm lau mặt. Không biết trên mặt là nước mắt hay nước mưa, âm thanh nghẹn ngào dày đặc.

Nước mưa làm ướt đẫm quần áo và tóc của Trình Nam. Trong đêm tối, cậu nhìn chung quanh rồi hét lớn: “Chị, chị”

“Này.” Đột nhiên có một giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền đến.

Thành Tuấn đang nằm trong phòng thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Trình Nam ở ngoài cửa sổ. Cậu ấy cười tươi vui vẻ đi ra, đứng dưới tán ô hét to xuống dưới: “Cậu không thấy trời đang mưa à, sao ra ngoài lại không mang ô thế?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này, Trình Nam không còn tâm tư đùa giỡn với cậu ấy, cậu ngẩng cổ hét lớn: “Cậu có thấy chị ở đâu không?”

Thành Tuấn cau mày: “Sao thế?”

Hai tay Trình Nam che trán hét to: “Chị cãi nhau với bố tớ, vừa bỏ nhà đi rồi. Bây giờ tớ phải đi tìm chị ấy.”

"Cậu chờ tớ một chút, tớ đi tìm với cậu." Thành Tuấn thấy cậu sốt ruột như vậy thì lập tức xoay người trở về phòng. Trước khi xuống tầng, cậu ấy xoay người đi đến phòng của Thành Hòa, đẩy cửa ra, vội nói: "Nam Nam nói chị cãi nhau với người trong nhà, chạy ra ngoài rồi, em với anh cùng đi tìm đi." Nói xong, cậu ấy kéo Thành Hòa đi ra ngoài.

“Vâng." Thành Hòa vô thức nhíu mày.

"Muộn rồi hai đứa còn làm gì thế?" Thành Hoài An hỏi.

Thành Tuấn vừa thay giày vừa nói: "Hình như chị Tâm Tâm vừa cãi nhau với người trong nhà, bỏ nhà đi rồi. Nam Nam đang đi tìm chị ấy, con với Thành Hòa giúp cậu ấy đi tìm thử xem sao."

Giang Linh dặn dò: "Vậy các con cầm ô đi, ngoài trời còn đang mưa đấy."

"Vâng ạ."

Thành Hoài An nói: "Tìm được người rồi thì nhớ gọi điện thoại về nhà."

"Vâng, con biết rồi ạ."

Hai vợ chồng nhà họ Thành không biết chuyện gì xảy ra, Giang Linh thấy hơi sốt ruột: "Hay là chúng ta sang nhà đối diện xem thử đi, lỡ như xảy ra chuyện gì thật thì sao?"

Thành Hoài An gật đầu: "Cũng được. Dù sao con bé cũng là nửa con dâu của chúng ta, đi sang xem thử."

"Đúng, chuyện của con dâu là chuyện lớn."

Hai người thì thầm một lúc rồi quyết định sang nhà đối diện.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vòng Eo Mềm Mại

Số ký tự: 0