Chương 32
Hà Đồn
2024-07-24 17:09:31
Tay của chàng trai xấu xa dạo chơi trên người cô, Thành Hòa hít sâu ngửi mùi trên người cô, mùi thơm cơ thể của cô gái, một mùi hương ngọt ngào lan tỏa trước mũi cậu. Môi cậu nhẹ nhàng hôn dồn dập lên xương tai cô: “Tâm Tâm, chị thật thơm.”
“Chị là chị của em.”
Một giây sau Trình Hâm tỉnh táo lại, bàn tay lạnh lẽo của cô run rẩy nắm lấy cổ tay của Thành Hòa, ánh mắt trốn tránh, từ đáy lòng sinh ra sự sợ hãi.
Không thể.
Đây là sự tỉnh táo cuối cùng của cô.
Đầu Thành Hòa chôn thật sâu ở cổ cô, hơi nóng từ hơi thở và lời nói phả vào da Trình Hâm, cậu thở hổn hển: “Chị không phải chị của em! Em chưa từng nghĩ sẽ làm em trai chị.”
Cậu không cho cô cơ hội từ chối, môi lưỡi nặng nề hôn lên cổ cô, một lần hai lần, lực mút càng lúc càng mạnh hơn.
Bóng đêm nhuộm đen căn phòng, ngoài cửa sổ mưa to gió lớn, chàng trai dùng sức giật chăn mỏng đắp trên người cô ra, bàn tay ấm áp vuốt ve da thịt cô qua lớp quần áo, nhào nặn bộ ngực cô.
“A Hòa!” Bỗng nhiên Trình Hâm thức tỉnh, nằm trên giường run rẩy, đôi mắt giống như quả nho lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào cậu.
Chàng trai trước mắt này mới mười hai tuổi.
Cậu vẫn là cậu bé.
Thành Hòa đè trên người cô ôm thật chặt, trong giọng nói mang theo chút kìm nén: “Tâm Tâm, em thích chị.”
Trình Hâm hoảng sợ nắm lấy eo cậu, muốn đẩy cậu ra. Thành Hòa bình tĩnh nhìn cô, chân thành nghiêm túc nói: “Em thích chị.”
Trình Hâm đờ đẫn, không nói một lời. Có một nơi sâu trong lòng cô, vẫn giữ được chút lý trí. Giọng nói của cậu vô cùng có sức mạnh, bỗng nhiên vang lên khiến lý trí cô kiên trì sụp đổ hoàn toàn.
Giờ phút này Trình Hâm đã quên tất cả, đã quên quan hệ giữa cô và Thành Hòa, cũng quên sáu năm chênh lệch giữa bọn họ.
Cậu nhìn cô vô cùng nghiêm túc: “Em thích chị, sự yêu thích ấy không giống với thích người khác.”
Trong đêm đen toàn thân Trình Hâm rét run, trong lúc hốt hoảng cô nhìn thấy ánh mắt đau đớn và khát vọng của Thành Hòa. Cô tự nhận là vì tuổi cậu quá nhỏ, vốn không biết cái gì gọi là thích, nên mới hiểu lầm sự ỷ lại với chị gái thành sự yêu thích.
“Xin… Xin lỗi.” Trình Hâm sợ hãi, làm sao cũng không nghĩ đến việc chơi một trò chơi trưởng thành và kích thích sớm như vậy với cậu. Tay chân cô luống cuống trốn tránh, cúi đầu lẩm bẩm nói: “Chị… chị ngủ trên sofa.”
Thành Hòa vốn không cho cô cơ hội chạy trốn, hai ba lượt đã ôm cô và ném cô lên giường, cậu nhào tới giống như con Jaguar, dùng cả tay lẫn chân cưỡng ép khống chế tứ chi cô.
“Không không không, Thành Hòa, em làm gì vậy?” Trình Hâm không kịp đề phòng, ánh mắt hoảng sợ nhìn chàng trai đè trên người mình. Cảm giác nguy hiểm tăng lên, lúc này cô thật sự sợ hãi.
“Chị, nếu như không thể để cho em yêu chị, vậy chị cứ hận em đi.” Giọng điệu Thành Hòa kiên định, vẻ mặt bình tĩnh, trong giọng nói không hề có nhiệt độ, mang theo chút cảnh cáo.
Tay chân bị cậu đè xuống, hai tay giơ cao qua đầu, hai chân cô bị cậu banh rộng ra không thể dùng sức được, mà cậu thì nửa quỳ giữa hai chân cô.
Một giây sau không biết cậu lấy bộ quần áo từ nơi nào, nhân lúc Trình Hâm không chú ý, cậu đã nhanh chóng trót chặt cổ tay cô.
Mặc dù Trình Hâm lớn hơn sáu tuổi, nhưng cô không cao bằng cậu, thứ hai là cô không mạnh bằng cậu. Giờ phút này ở trên giường, cô vốn không phải đối thủ của cậu.
Thành Hòa dễ dàng khống chế cô.
Trong căn phòng tối đen Trình Hâm điều chỉnh hơi thở, đôi mắt run rẩy nhìn thấy rõ biểu cảm lúc này trên gương mặt chàng trai, lông mi nhỏ dài của cậu tạo thành một cái bóng trên gương mặt u ám của cậu.
Nghĩ tới Thành Hòa phát điên, quả thật nằm ngoài sự khống chế của cô.
Thứ phồng lên ở phần thân dưới chàng trai ép vào quần lót của cô qua hai lớp quần, bởi vì động tác mạnh vừa rồi mà quần áo trên người cô lộ ra rất nhiều da thịt trắng như tuyết.
Do giãy dụa quá mạnh mà quần lót trắng đã siết chặt phần thân dưới, giữa quần lót hình thành một vết lõm, ngón tay thon dài của Thành Hòa cách một lớp quần lót xuyên qua âm đạo của cô.
“Không, A Hòa, em… em buông chị ra trước đi.” Trình Hâm hít sâu vài hơi, đè nén cảm giác sợ hãi mãnh liệt trong lòng, cố gắng điều hòa hơi thở và tẩy não cậu.
Sắc mặt Thành Hòa âm u, trong giọng nói đã đổi giọng mang theo một chút trong trẻo đặc trưng của chàng trai, nhưng giờ đây giọng điệu của cậu cực kỳ hung ác nham hiểm: “Chị ngoan nào, đừng chống lại em.”
Cậu vừa nói xong liền cúi đầu hôn lên môi cô, Trình Hâm nghiêng đầu né tránh, cậu cũng không tức giận mà tiếp tục hôn lên má, lỗ tai, hàm dưới và cổ cô.
Cánh tay nhàn rỗi còn lại của cậu luồng vào trong váy ngủ của cô, bàn tay trơn nhẵn của chàng trai bao phủ lên bộ ngực mềm mại của cô gái.
“Em dừng tay.” Trình Hâm thật sự không ngờ tình hình sẽ phát triển thành ra như vậy, giọt nước mắt trong khóe mắt không ngừng rơi. Cô thật sự sợ rồi, trước kia có trêu chọc thế nào đi nữa cũng không nghĩ sẽ sớm xảy ra chuyện gì đó với cậu.
Cuối cùng cô cũng nhận thức được người mấy năm gần đây mình trêu chọc là ác ma. Trình Hâm cắn môi khóc nỉ non, nó đã phát triển đến mức cô không thể cầu xin tha thứ được nữa.
Chàng trai đang hôn ở vai và cổ cô từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm nhau giữa không trung, một người kiếm chế, một người sợ hãi.
Thành Hòa giơ tay sờ gò má của cô, giọng nói mê say và đầy tình cảm: “Chị, chị đang sợ cái gì?”
Trình Hâm ngừng khóc, giọng điệu mềm nhũn: “A Hòa, chúng ta đừng như vậy có được không?”
“Tại sao?” Tay của Thành Hòa lại quanh quẩn trên quần lót trắng của cô, mỗi một nơi đầu ngón tay xẹt qua đều khiến cô sởn cả tóc gáy.
“Em… Em còn quá nhỏ, bây giờ em chỉ mới mười hai tuổi, chúng ta đừng như vậy.” Lý trí còn sót lại của Trình Hâm nói cho cô biết việc này là không thể, cô không thể súc sinh như thế.
“Suỵt.” Thành Hòa không còn kiên nhẫn nghe cô dạy dỗ, ngón tay đặt lên môi cô, ngắt lời cô nói: “Chị gái ngoan, lát nữa chị sẽ rất sướng.”
Cậu dễ dàng kéo chiếc quần lót trắng duy nhất còn sót lại ở phần thân dưới của cô, huyệt nhỏ trắng mịn hoàn toàn hiện ra trước mắt, Thành Hòa cầm lấy quần lót của cô để trước mũi hít hà một cái.
Có lẽ là vì cô vừa mới tắm xong nên trên quần lót không có mùi, rất sạch sẽ.
Thành Hòa ném quần lót đi, sự chú ý của cậu lại trở về trên thân thể trắng như tuyết của cô. Mượn ánh trăng mờ ngoài cửa sổ, cậu thu hết vẻ đẹp trên người cô vào đáy mắt.
Đây là lần đầu tiên trong đời Thành Hòa nhìn thấy cơ thể con gái.
“Chị là chị của em.”
Một giây sau Trình Hâm tỉnh táo lại, bàn tay lạnh lẽo của cô run rẩy nắm lấy cổ tay của Thành Hòa, ánh mắt trốn tránh, từ đáy lòng sinh ra sự sợ hãi.
Không thể.
Đây là sự tỉnh táo cuối cùng của cô.
Đầu Thành Hòa chôn thật sâu ở cổ cô, hơi nóng từ hơi thở và lời nói phả vào da Trình Hâm, cậu thở hổn hển: “Chị không phải chị của em! Em chưa từng nghĩ sẽ làm em trai chị.”
Cậu không cho cô cơ hội từ chối, môi lưỡi nặng nề hôn lên cổ cô, một lần hai lần, lực mút càng lúc càng mạnh hơn.
Bóng đêm nhuộm đen căn phòng, ngoài cửa sổ mưa to gió lớn, chàng trai dùng sức giật chăn mỏng đắp trên người cô ra, bàn tay ấm áp vuốt ve da thịt cô qua lớp quần áo, nhào nặn bộ ngực cô.
“A Hòa!” Bỗng nhiên Trình Hâm thức tỉnh, nằm trên giường run rẩy, đôi mắt giống như quả nho lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào cậu.
Chàng trai trước mắt này mới mười hai tuổi.
Cậu vẫn là cậu bé.
Thành Hòa đè trên người cô ôm thật chặt, trong giọng nói mang theo chút kìm nén: “Tâm Tâm, em thích chị.”
Trình Hâm hoảng sợ nắm lấy eo cậu, muốn đẩy cậu ra. Thành Hòa bình tĩnh nhìn cô, chân thành nghiêm túc nói: “Em thích chị.”
Trình Hâm đờ đẫn, không nói một lời. Có một nơi sâu trong lòng cô, vẫn giữ được chút lý trí. Giọng nói của cậu vô cùng có sức mạnh, bỗng nhiên vang lên khiến lý trí cô kiên trì sụp đổ hoàn toàn.
Giờ phút này Trình Hâm đã quên tất cả, đã quên quan hệ giữa cô và Thành Hòa, cũng quên sáu năm chênh lệch giữa bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu nhìn cô vô cùng nghiêm túc: “Em thích chị, sự yêu thích ấy không giống với thích người khác.”
Trong đêm đen toàn thân Trình Hâm rét run, trong lúc hốt hoảng cô nhìn thấy ánh mắt đau đớn và khát vọng của Thành Hòa. Cô tự nhận là vì tuổi cậu quá nhỏ, vốn không biết cái gì gọi là thích, nên mới hiểu lầm sự ỷ lại với chị gái thành sự yêu thích.
“Xin… Xin lỗi.” Trình Hâm sợ hãi, làm sao cũng không nghĩ đến việc chơi một trò chơi trưởng thành và kích thích sớm như vậy với cậu. Tay chân cô luống cuống trốn tránh, cúi đầu lẩm bẩm nói: “Chị… chị ngủ trên sofa.”
Thành Hòa vốn không cho cô cơ hội chạy trốn, hai ba lượt đã ôm cô và ném cô lên giường, cậu nhào tới giống như con Jaguar, dùng cả tay lẫn chân cưỡng ép khống chế tứ chi cô.
“Không không không, Thành Hòa, em làm gì vậy?” Trình Hâm không kịp đề phòng, ánh mắt hoảng sợ nhìn chàng trai đè trên người mình. Cảm giác nguy hiểm tăng lên, lúc này cô thật sự sợ hãi.
“Chị, nếu như không thể để cho em yêu chị, vậy chị cứ hận em đi.” Giọng điệu Thành Hòa kiên định, vẻ mặt bình tĩnh, trong giọng nói không hề có nhiệt độ, mang theo chút cảnh cáo.
Tay chân bị cậu đè xuống, hai tay giơ cao qua đầu, hai chân cô bị cậu banh rộng ra không thể dùng sức được, mà cậu thì nửa quỳ giữa hai chân cô.
Một giây sau không biết cậu lấy bộ quần áo từ nơi nào, nhân lúc Trình Hâm không chú ý, cậu đã nhanh chóng trót chặt cổ tay cô.
Mặc dù Trình Hâm lớn hơn sáu tuổi, nhưng cô không cao bằng cậu, thứ hai là cô không mạnh bằng cậu. Giờ phút này ở trên giường, cô vốn không phải đối thủ của cậu.
Thành Hòa dễ dàng khống chế cô.
Trong căn phòng tối đen Trình Hâm điều chỉnh hơi thở, đôi mắt run rẩy nhìn thấy rõ biểu cảm lúc này trên gương mặt chàng trai, lông mi nhỏ dài của cậu tạo thành một cái bóng trên gương mặt u ám của cậu.
Nghĩ tới Thành Hòa phát điên, quả thật nằm ngoài sự khống chế của cô.
Thứ phồng lên ở phần thân dưới chàng trai ép vào quần lót của cô qua hai lớp quần, bởi vì động tác mạnh vừa rồi mà quần áo trên người cô lộ ra rất nhiều da thịt trắng như tuyết.
Do giãy dụa quá mạnh mà quần lót trắng đã siết chặt phần thân dưới, giữa quần lót hình thành một vết lõm, ngón tay thon dài của Thành Hòa cách một lớp quần lót xuyên qua âm đạo của cô.
“Không, A Hòa, em… em buông chị ra trước đi.” Trình Hâm hít sâu vài hơi, đè nén cảm giác sợ hãi mãnh liệt trong lòng, cố gắng điều hòa hơi thở và tẩy não cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Thành Hòa âm u, trong giọng nói đã đổi giọng mang theo một chút trong trẻo đặc trưng của chàng trai, nhưng giờ đây giọng điệu của cậu cực kỳ hung ác nham hiểm: “Chị ngoan nào, đừng chống lại em.”
Cậu vừa nói xong liền cúi đầu hôn lên môi cô, Trình Hâm nghiêng đầu né tránh, cậu cũng không tức giận mà tiếp tục hôn lên má, lỗ tai, hàm dưới và cổ cô.
Cánh tay nhàn rỗi còn lại của cậu luồng vào trong váy ngủ của cô, bàn tay trơn nhẵn của chàng trai bao phủ lên bộ ngực mềm mại của cô gái.
“Em dừng tay.” Trình Hâm thật sự không ngờ tình hình sẽ phát triển thành ra như vậy, giọt nước mắt trong khóe mắt không ngừng rơi. Cô thật sự sợ rồi, trước kia có trêu chọc thế nào đi nữa cũng không nghĩ sẽ sớm xảy ra chuyện gì đó với cậu.
Cuối cùng cô cũng nhận thức được người mấy năm gần đây mình trêu chọc là ác ma. Trình Hâm cắn môi khóc nỉ non, nó đã phát triển đến mức cô không thể cầu xin tha thứ được nữa.
Chàng trai đang hôn ở vai và cổ cô từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm nhau giữa không trung, một người kiếm chế, một người sợ hãi.
Thành Hòa giơ tay sờ gò má của cô, giọng nói mê say và đầy tình cảm: “Chị, chị đang sợ cái gì?”
Trình Hâm ngừng khóc, giọng điệu mềm nhũn: “A Hòa, chúng ta đừng như vậy có được không?”
“Tại sao?” Tay của Thành Hòa lại quanh quẩn trên quần lót trắng của cô, mỗi một nơi đầu ngón tay xẹt qua đều khiến cô sởn cả tóc gáy.
“Em… Em còn quá nhỏ, bây giờ em chỉ mới mười hai tuổi, chúng ta đừng như vậy.” Lý trí còn sót lại của Trình Hâm nói cho cô biết việc này là không thể, cô không thể súc sinh như thế.
“Suỵt.” Thành Hòa không còn kiên nhẫn nghe cô dạy dỗ, ngón tay đặt lên môi cô, ngắt lời cô nói: “Chị gái ngoan, lát nữa chị sẽ rất sướng.”
Cậu dễ dàng kéo chiếc quần lót trắng duy nhất còn sót lại ở phần thân dưới của cô, huyệt nhỏ trắng mịn hoàn toàn hiện ra trước mắt, Thành Hòa cầm lấy quần lót của cô để trước mũi hít hà một cái.
Có lẽ là vì cô vừa mới tắm xong nên trên quần lót không có mùi, rất sạch sẽ.
Thành Hòa ném quần lót đi, sự chú ý của cậu lại trở về trên thân thể trắng như tuyết của cô. Mượn ánh trăng mờ ngoài cửa sổ, cậu thu hết vẻ đẹp trên người cô vào đáy mắt.
Đây là lần đầu tiên trong đời Thành Hòa nhìn thấy cơ thể con gái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro