Chương 36
Hà Đồn
2024-07-24 17:09:31
Thật ra không phải mỗi Thành Hòa ỷ lại Trình Hâm mà ngay cả Trình Nam ít nhiều cũng ỷ lại vào Trình Hâm, chỉ là cậu thích dựa vào Thành Tuấn hơn thôi.
Hơn nữa tình cảm mà cậu đối với Trình Hâm là tình cảm ruột thịt. Khi còn nhỏ, đặc biệt là lúc Thành Tuấn chưa xuất hiện thì trong mấy năm qua đều là Trình Hâm cùng cậu vượt qua tất cả.
Người chị gái Trình Hâm này chiếm giữ một vị trí rất quan trọng trong lòng cậu, nhưng sau khi Thành Tuấn xuất hiện, cậu ấy đã từng chút một tiến vào cuộc sống sinh hoạt của Trình Nam, mỗi một góc nhỏ đều để lại dấu vết của cậu ấy.
Dần dần sự ỷ lại của Trình Nam với chị gái chuyển sang Thành Tuấn.
-
Cả đêm Trình Hâm không ngủ được, cái đêm cô ở một mình cùng với Thành Hòa cứ như cơn ác mộng không ngừng hiện lên trong đầu, thậm chí còn khiến cô giật mình tỉnh giấc vô số lần.
Đêm hôm khuya khoắt, cô gái trên giường cau mày, vẻ mặt lo âu, không biết trong mộng đã xuất hiện thứ gì đáng sợ.
Trình Hâm bỗng nhiên đứng dậy, ngơ ngác nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, cuối cùng cô vẫn không thể hận nổi Thành Hòa.
Sau khi lấy lại tinh thần, cô hít sâu một hơi, bật đèn nhỏ ở đầu giường, đứng dậy đi đến chỗ bàn học mở đèn bàn màu vàng ấm áp, lấy giấy bút ra viết một lá thư, thứ mà sau này được Thành Hòa coi như bảo bối.
—— Xin chào Thành Hòa mười hai tuổi, chị là Trình Hâm mười tám tuổi.
Đầu tiên xin chúc em thi vào cấp ba thật thuận lợi, đạt được thành tích xuất sắc, đỗ vào được ngôi trường mơ ước.
Lên cấp ba, học hành sẽ nặng nề hơn một chút, nhưng chị tin với sự thông minh của em, nhất định sẽ vượt qua được tất cả.
Trong quá trình học tập cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân.
Suy nghĩ hồi lâu vẫn quyết định phải viết những lời này.
Chị phải rời khỏi đây.
Thực xin lỗi, chị không có dũng khí để nói trực tiếp với em, mong em có thể hiểu.
Lựa chọn rời đi, không phải là ý muốn nhất thời mà là quyết định chị đã suy nghĩ từ rất lâu.
Còn nhớ chị từng hỏi em về chuyện tương lai không?
Thật ra mỗi người chúng ta đều là một cá thể độc lập, đều phải sống vì bản thân mình.
Chị không biết em thích cái gì, nhưng hiện tại chị biết bản thân mình thích cái gì.
Chị chỉ muốn làm điều mình thích, thực hiện điều mình muốn làm.
Cho nên chị phải cố gắng thực hiện nó.
A Hòa, bây giờ chúng ta vẫn còn nhỏ, không ai có thể vì đối phương mà cam kết bất cứ điều gì cho tương lai, hơn nữa rất nhiều lúc mọi thứ hoàn toàn khác với những gì chúng ta muốn. Chị không có đầu óc tỉnh táo như Nam Nam và Tuấn Tuấn, cũng không có được sự kiên định như em, chị không biết tương lai mình sẽ phải đối diện với điều gì, cũng không biết sau khi đã trải qua thì tâm lý bản thân có thay đổi không.
Cho nên thật xin lỗi, Trình Hâm mười tám tuổi không dám hứa hẹn bất cứ điều gì với Thành Hòa mười hai tuổi.
Chị không muốn tương lai phải sống trong hối hận, chị cũng rất sợ sau này nhận ra những lời hứa bây giờ chỉ là những phút bồng bột nhất thời khiến cả đời mình bị phá hủy.
Vì vậy hy vọng em có thể hiểu cho chị.
Cuối cùng, A Hòa em phải sống thật tốt. Chăm sóc cho bản thân, dám làm những gì mà mình muốn, vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc.
Chúc em vạn sự vui vẻ, bình an vui sướng.
Đương nhiên nếu em có thể hiểu và sẵn lòng thì tương lai chúng ta sẽ gặp lại nhau.
——————
Ngày thi cuối cùng kết thúc.
Thời điểm nóng nhất trong năm đã đến, ve kêu râm ran cả một vùng.
Cổng trường đông đúc, nóng nực, từng nhóm phụ huynh nóng lòng rướn người chờ đợi con mình thi xong.
Trong đám người, Giang Linh mặc một bộ sườn xám, búi tóc lên cao, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt phấn hồng, tay trắng nõn đang cầm ô, còn tay khác thì che nắng trước mặt, ánh mắt dõi về phía khu lớp học.
Thành Hoài An đứng bên cạnh thì đầm đìa mồ hôi, tay quạt không ngừng cho Giang Linh, mấy lần ông đau lòng nói lên xe bật điều hòa nhưng Giang Linh đều không nghe.
Tiếng chuông reo lên, kỳ thi kết thúc. Các bậc phụ huynh đứng ở cổng trường thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong rồi.
Thành Hòa là người đầu tiên ra khỏi phòng thi, lao nhanh ra cổng trường.
Giang Linh đứng kiễng chân trong đám đông, hưng phấn vẫy tay về phía cậu: “Con trai, con trai!!”
“Mẹ.” Thành Hòa chạy đến chỗ bọn họ, há miệng thở dốc, nhón chân nhìn mọi người xung quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Thành Hoài An cầm lấy ô từ tay bà, lại gần quạt cho Thành Hòa, Giang Linh lấy khăn ướt từ trong túi ra lau mồ hôi cho cậu: “Cục cưng, con nhìn đi đâu đấy?” Sau đó mở nắp chai nước cho Thành Hòa: “Cục cưng, uống chút nước đi.”
Thành Hòa uống qua loa hai ngụm, ánh mắt vẫn tìm kiếm nhìn xung quanh, dòng người dần tản bớt nhưng cậu vẫn không nhìn thấy bóng dáng mà mình mong chờ.
Mắt Thành Hòa chứa đầy kỳ vọng, khó hiểu nhìn bố mẹ: “Bố mẹ, Tâm Tâm đâu? Sao chị ấy không đến đón con?”
Hai vợ chồng lo lắng nhìn nhau, sau đó lại chần chừ nhìn về phía con trai.
“Chị ấy vẫn chưa tới sao?” Thành Hòa nhìn đồng hồ, đã quá giờ hẹn với Trình Hâm, cậu lấy điện thoại của mình ở trong túi Giang Linh: “Để con gọi cho chị ấy.”
“Con trai à, chúng ta về nhà trước đã.”
“Đúng vậy, bên ngoài nóng quá, chúng ta về nhà đã nhé.” Hai vợ chồng một trái một phải kéo tay Thành Hòa.
Điện thoại không ai nghe máy. Thành Hòa sửng sốt, vẻ mặt ngơ ngác, cúi đầu rũ mắt nói thầm: “Tại sao chị ấy lại không nghe máy?”
Giang Linh nắm lấy cánh tay Thành Hòa, nhìn vào ánh mắt mờ mịt của con trai, dịu dàng nói: “A Hòa à, con bình tĩnh nghe mẹ nói đã, Tâm Tâm có chút việc, nên hôm nay không tới được……”
Dù sao lúc này Thành Hòa cũng hơi hoảng rồi, lời mẹ nói khiến trong lòng cậu sinh ra dự cảm không tốt.
“Chị ấy đâu rồi? Đi đâu rồi?” Đầu Thành Hòa đột nhiên mất khống chế, cố vùng khỏi vòng tay của bố mẹ, dần dần có cảm giác điên cuồng, cậu thất hồn lạc phách ngã xuống đất, nắm lấy cánh tay Giang Linh, khàn giọng: “Con muốn gặp chị ấy! Mẹ! Chị ấy đang ở đâu? Con muốn gặp chị ấy!!”
Giang Linh như đã sớm đoán được sẽ xảy ra chuyện này, vẻ mặt lộ ra sự thương tiếc, không nói lời nào mà lặng lẽ xoa đầu con trai.
Thành Hoài An giữ chặt lấy tay Thành Hòa, quay mặt cậu lại, cắn răng, nghiêm túc nói: “Con bình tĩnh chút đi!”
Thành Hòa ngây người, đáy mắt hơi long lanh nước, lẩm bẩm nói: “Bố, con muốn gặp chị ấy!”
Giang Linh không đành lòng, bất đắc dĩ mở miệng: “Nhưng con bé đã đi rồi!!”
—— Rầm.
Thế giới của Thành Hòa sụp đổ, không dám tin quay ra nhìn mẹ mình.
Giang Linh nắm tay con trai, trong lòng muôn vàn khổ sở, giọng nói mang theo ý khẩn cầu: “A Hòa, chúng ta về nhà trước được không?”
Thành Hòa không hề có phản ứng, tựa như bị rút cạn linh hồn.
Hơn nữa tình cảm mà cậu đối với Trình Hâm là tình cảm ruột thịt. Khi còn nhỏ, đặc biệt là lúc Thành Tuấn chưa xuất hiện thì trong mấy năm qua đều là Trình Hâm cùng cậu vượt qua tất cả.
Người chị gái Trình Hâm này chiếm giữ một vị trí rất quan trọng trong lòng cậu, nhưng sau khi Thành Tuấn xuất hiện, cậu ấy đã từng chút một tiến vào cuộc sống sinh hoạt của Trình Nam, mỗi một góc nhỏ đều để lại dấu vết của cậu ấy.
Dần dần sự ỷ lại của Trình Nam với chị gái chuyển sang Thành Tuấn.
-
Cả đêm Trình Hâm không ngủ được, cái đêm cô ở một mình cùng với Thành Hòa cứ như cơn ác mộng không ngừng hiện lên trong đầu, thậm chí còn khiến cô giật mình tỉnh giấc vô số lần.
Đêm hôm khuya khoắt, cô gái trên giường cau mày, vẻ mặt lo âu, không biết trong mộng đã xuất hiện thứ gì đáng sợ.
Trình Hâm bỗng nhiên đứng dậy, ngơ ngác nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, cuối cùng cô vẫn không thể hận nổi Thành Hòa.
Sau khi lấy lại tinh thần, cô hít sâu một hơi, bật đèn nhỏ ở đầu giường, đứng dậy đi đến chỗ bàn học mở đèn bàn màu vàng ấm áp, lấy giấy bút ra viết một lá thư, thứ mà sau này được Thành Hòa coi như bảo bối.
—— Xin chào Thành Hòa mười hai tuổi, chị là Trình Hâm mười tám tuổi.
Đầu tiên xin chúc em thi vào cấp ba thật thuận lợi, đạt được thành tích xuất sắc, đỗ vào được ngôi trường mơ ước.
Lên cấp ba, học hành sẽ nặng nề hơn một chút, nhưng chị tin với sự thông minh của em, nhất định sẽ vượt qua được tất cả.
Trong quá trình học tập cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân.
Suy nghĩ hồi lâu vẫn quyết định phải viết những lời này.
Chị phải rời khỏi đây.
Thực xin lỗi, chị không có dũng khí để nói trực tiếp với em, mong em có thể hiểu.
Lựa chọn rời đi, không phải là ý muốn nhất thời mà là quyết định chị đã suy nghĩ từ rất lâu.
Còn nhớ chị từng hỏi em về chuyện tương lai không?
Thật ra mỗi người chúng ta đều là một cá thể độc lập, đều phải sống vì bản thân mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chị không biết em thích cái gì, nhưng hiện tại chị biết bản thân mình thích cái gì.
Chị chỉ muốn làm điều mình thích, thực hiện điều mình muốn làm.
Cho nên chị phải cố gắng thực hiện nó.
A Hòa, bây giờ chúng ta vẫn còn nhỏ, không ai có thể vì đối phương mà cam kết bất cứ điều gì cho tương lai, hơn nữa rất nhiều lúc mọi thứ hoàn toàn khác với những gì chúng ta muốn. Chị không có đầu óc tỉnh táo như Nam Nam và Tuấn Tuấn, cũng không có được sự kiên định như em, chị không biết tương lai mình sẽ phải đối diện với điều gì, cũng không biết sau khi đã trải qua thì tâm lý bản thân có thay đổi không.
Cho nên thật xin lỗi, Trình Hâm mười tám tuổi không dám hứa hẹn bất cứ điều gì với Thành Hòa mười hai tuổi.
Chị không muốn tương lai phải sống trong hối hận, chị cũng rất sợ sau này nhận ra những lời hứa bây giờ chỉ là những phút bồng bột nhất thời khiến cả đời mình bị phá hủy.
Vì vậy hy vọng em có thể hiểu cho chị.
Cuối cùng, A Hòa em phải sống thật tốt. Chăm sóc cho bản thân, dám làm những gì mà mình muốn, vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc.
Chúc em vạn sự vui vẻ, bình an vui sướng.
Đương nhiên nếu em có thể hiểu và sẵn lòng thì tương lai chúng ta sẽ gặp lại nhau.
——————
Ngày thi cuối cùng kết thúc.
Thời điểm nóng nhất trong năm đã đến, ve kêu râm ran cả một vùng.
Cổng trường đông đúc, nóng nực, từng nhóm phụ huynh nóng lòng rướn người chờ đợi con mình thi xong.
Trong đám người, Giang Linh mặc một bộ sườn xám, búi tóc lên cao, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt phấn hồng, tay trắng nõn đang cầm ô, còn tay khác thì che nắng trước mặt, ánh mắt dõi về phía khu lớp học.
Thành Hoài An đứng bên cạnh thì đầm đìa mồ hôi, tay quạt không ngừng cho Giang Linh, mấy lần ông đau lòng nói lên xe bật điều hòa nhưng Giang Linh đều không nghe.
Tiếng chuông reo lên, kỳ thi kết thúc. Các bậc phụ huynh đứng ở cổng trường thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong rồi.
Thành Hòa là người đầu tiên ra khỏi phòng thi, lao nhanh ra cổng trường.
Giang Linh đứng kiễng chân trong đám đông, hưng phấn vẫy tay về phía cậu: “Con trai, con trai!!”
“Mẹ.” Thành Hòa chạy đến chỗ bọn họ, há miệng thở dốc, nhón chân nhìn mọi người xung quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thành Hoài An cầm lấy ô từ tay bà, lại gần quạt cho Thành Hòa, Giang Linh lấy khăn ướt từ trong túi ra lau mồ hôi cho cậu: “Cục cưng, con nhìn đi đâu đấy?” Sau đó mở nắp chai nước cho Thành Hòa: “Cục cưng, uống chút nước đi.”
Thành Hòa uống qua loa hai ngụm, ánh mắt vẫn tìm kiếm nhìn xung quanh, dòng người dần tản bớt nhưng cậu vẫn không nhìn thấy bóng dáng mà mình mong chờ.
Mắt Thành Hòa chứa đầy kỳ vọng, khó hiểu nhìn bố mẹ: “Bố mẹ, Tâm Tâm đâu? Sao chị ấy không đến đón con?”
Hai vợ chồng lo lắng nhìn nhau, sau đó lại chần chừ nhìn về phía con trai.
“Chị ấy vẫn chưa tới sao?” Thành Hòa nhìn đồng hồ, đã quá giờ hẹn với Trình Hâm, cậu lấy điện thoại của mình ở trong túi Giang Linh: “Để con gọi cho chị ấy.”
“Con trai à, chúng ta về nhà trước đã.”
“Đúng vậy, bên ngoài nóng quá, chúng ta về nhà đã nhé.” Hai vợ chồng một trái một phải kéo tay Thành Hòa.
Điện thoại không ai nghe máy. Thành Hòa sửng sốt, vẻ mặt ngơ ngác, cúi đầu rũ mắt nói thầm: “Tại sao chị ấy lại không nghe máy?”
Giang Linh nắm lấy cánh tay Thành Hòa, nhìn vào ánh mắt mờ mịt của con trai, dịu dàng nói: “A Hòa à, con bình tĩnh nghe mẹ nói đã, Tâm Tâm có chút việc, nên hôm nay không tới được……”
Dù sao lúc này Thành Hòa cũng hơi hoảng rồi, lời mẹ nói khiến trong lòng cậu sinh ra dự cảm không tốt.
“Chị ấy đâu rồi? Đi đâu rồi?” Đầu Thành Hòa đột nhiên mất khống chế, cố vùng khỏi vòng tay của bố mẹ, dần dần có cảm giác điên cuồng, cậu thất hồn lạc phách ngã xuống đất, nắm lấy cánh tay Giang Linh, khàn giọng: “Con muốn gặp chị ấy! Mẹ! Chị ấy đang ở đâu? Con muốn gặp chị ấy!!”
Giang Linh như đã sớm đoán được sẽ xảy ra chuyện này, vẻ mặt lộ ra sự thương tiếc, không nói lời nào mà lặng lẽ xoa đầu con trai.
Thành Hoài An giữ chặt lấy tay Thành Hòa, quay mặt cậu lại, cắn răng, nghiêm túc nói: “Con bình tĩnh chút đi!”
Thành Hòa ngây người, đáy mắt hơi long lanh nước, lẩm bẩm nói: “Bố, con muốn gặp chị ấy!”
Giang Linh không đành lòng, bất đắc dĩ mở miệng: “Nhưng con bé đã đi rồi!!”
—— Rầm.
Thế giới của Thành Hòa sụp đổ, không dám tin quay ra nhìn mẹ mình.
Giang Linh nắm tay con trai, trong lòng muôn vàn khổ sở, giọng nói mang theo ý khẩn cầu: “A Hòa, chúng ta về nhà trước được không?”
Thành Hòa không hề có phản ứng, tựa như bị rút cạn linh hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro