Chương 39
Hà Đồn
2024-07-24 17:09:31
Cho dù Trình Hâm có ngốc cũng hiểu ý của bà.
Giang Linh đoán chắc cô chưa chuẩn bị tâm lý, bà thở dài, bày ra dáng vẻ yếu ớt, thừa thắng xông lên, nói tiếp: “Mấy năm nay dì cũng già rồi, sức khỏe chú cháu cũng không tốt lắm. Ngày nào dì cũng phải chăm sóc chú ấy, không có sức theo kịp mấy người trẻ các cháu.”
“Vài năm trước, A Hòa có tham gia câu lạc bộ thể thao điện tử. Năm ngoái thì tự thành lập công ty khoa học kỹ thuật với bạn cùng lớp, công việc vô cùng bận rộn. Dì cũng không thể bay từ Thượng Hải đến đây để chăm nó đi làm.”
Giang Linh nhíu mày, thở dài: “Vừa khéo cháu ở Đông Thành, hai đứa còn là bạn từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, quan hệ lại tốt, sau này có cháu giúp đỡ, thằng bé nhất định sẽ rất vui.”
Trình Hâm thật sự không lý do để từ chối. Dù sao cô cũng đang nghĩ cách để có thể gặp Thành Hòa mà không xấu hổ. Cơ hội đã dâng đến cửa, cô cũng không ngốc, không thể bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này.
Giang Linh biết hai người họ cần lý do để gặp nhau. Lần này bà đến là cho Trình Hâm một bậc thang để bước xuống.
Bà lấy từ trong túi ra một phong bì màu đen có chữ mạ vàng, đưa đến trước mặt Trình Hâm, ân cần nói: “Đây là vé xem trận đấu thể thao điện tử của câu lạc bộ A Hòa ở Đông Thành. Nếu cháu có thời gian thì đi xem nhé.”
Trình Hâm rũ mắt im lặng nhìn chiếc vé, suy nghĩ một chút rồi đồng ý: “Vâng ạ.”
******
Đông Thành gần phía bắc hơn Thượng Hải, mặc dù là vùng đô thị ven biển, nhưng đối với người lớn lên từ nhỏ ở Thượng Hải như Trình Hâm thì khí hậu Đông Thành có chút khô. Mặc dù sắp cuối xuân nhưng phòng cô vẫn mở máy tăng độ ẩm.
Điện thoại lại vang lên, Trình Hâm không chịu nổi, mơ màng tỉnh lại. Cô ngơ ngác mấy giây khi nhìn thấy tên trên màn hình. Tiếng chuông liên tục vang lên kéo cô về hiện thực.
—— Là Diệp Vũ.
“Tác giả nghệ thuật hệ kinh tế đương đại” theo cách nói của Trình Hâm chính là: Một nhà văn lãng mạn bị ám ảnh bởi tiền, cũng là đàn chị của Trình Hâm ở Đại học Princeton.
Ngay từ khi học cấp ba, chị ấy đã viết copywriting cho không ít tạp chí và nhà xuất bản, sau đó còn viết tiểu thuyết ẩn dân trên các trang web nổi tiếng trong nước.
Trong những năm du học ở nước ngoài, chị ấy vẫn kiên trì viết tiểu thuyết, bán bản quyền rồi lấy tiền gây dựng sự nghiệp, bây giờ cũng được coi là tiểu phú bà.
Mấy năm đi du học, Trình Hâm có thêm hai người bạn tốt, một người đi theo diện học đại học giống cô, chính là đàn chị Diệp Vũ. Người còn lại là Hoa kiều gốc Trung, sống ở nước ngoài từ nhỏ tên là Hướng Vãn Đình.
Hai người này đều không thích đối phương. Diệp Vũ cảm thấy Hướng Vãn Đình giống tên của con gái, trong khi Hướng Vãn Đình cảm thấy chị ấy quá nam tính. Vì vậy mỗi lần tụ tập ở nhà Trình Hâm, họ lại đối chọi gay gắt.
Chỉ cần ba người ở cùng nhau, Trình Hâm rất khó nói chen vào được một câu, bên tai chỉ có tiếng vo ve của hai người cãi nhau. Mỗi lần họ đấu võ mồm, cô luôn cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Sau đó không hiểu sao hai người lại nhìn vừa ý nhau, bây giờ đã có con hai ba tuổi rồi.
Bố mẹ của Hướng Vãn Đình đều làm kinh doanh, ông nội anh ấy là một trí thức thế hệ đầu và là một doanh nhân có dòng dõi Nho học. Anh ấy là một phú nhị đại vô tư, ngay từ nhỏ đã được bố mẹ đưa ra nước ngoài. Hàng ngày, ngoài việc đi học đúng giờ, anh ấy luôn thể hiện mình là đứa con ngoan ngoãn trong mắt người lớn.
Mặc dù nghe lời nhưng anh ấy cũng rất ham chơi. Tuy nhiên sau khi gặp Diệp Vũ, anh ấy đột nhiên hồi tâm, bây giờ đã có sự nghiệp riêng, gia đình viên mãn, coi như cũng thành công.
Cổ họng Trình Hâm hơi đau, cô nuốt nước bọt rồi hắng giọng nghe điện thoại: “Alo?”
Diệp Vũ là tác giả, kiêm CEO.
Lúc ở nước ngoài, chị ấy đã muốn gầy dựng sự nghiệp nhưng tài chính có hạn, Hướng Vãn Đình và Trình Hâm phải dùng số tiền ít ỏi của mình đầu tư. Mấy năm qua, giá trị công ty mà Diệp Vũ dẫn dắt đã tăng gấp đôi, và hai nhà đầu tư cũng kiếm được không ít tiền.
Nhưng chị ấy là người vô cùng trân trọng cuộc sống, cũng là bậc thầy về quản lý thời gian. Khi làm việc, chị ấy không hề lãng phí một giây nào, phân bổ thời gian vô cùng hợp lý nên hoàn toàn không có chuyện thức đêm để làm bản thảo hay ở công ty.
Bình thường chị ấy đều ngủ sớm dậy sớm, ngay cả có đứa con chưa tròn một tuổi cũng như vậy. Việc thức đêm ru con ngủ đều giao cho Hướng Vãn Đình.
“Chưa dậy sao?” Diệp Vũ nhấp một ngụm cà phê, bình tĩnh hỏi.
“Ừm, vừa dậy.” Trình Hâm dụi mắt, hoàn toàn tỉnh ngủ.
Ngón tay thon dài của Diệp Vũ cầm quai ly cà phê. Mặc dù là con gái nhưng các khớp xương ngón tay của chị ấy vô cùng rõ ràng, nhìn rất mạnh mẽ. Chị ấy nói bằng giọng trầm thấp, không nghe rõ cảm xúc gì trong đó: “Chuẩn bị một chút đi, lát chị đến đón em.”
Trình Hâm cong mày, cười ngọt ngào nói: “Vâng chị.”
Diệp Vũ là người nói được làm được. Nếu Trình Hâm không dậy, chị ấy chắc chắn sẽ đến lật chăn của cô.
Sau khi nhìn thời gian, cô buông điện thoại, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng rồi xoay người lăn hai vòng mới ra khỏi giường, tạm biệt chiếc chăn yêu dấu.
Cô kéo rèm để ánh mặt trời chiếu vào phòng. Trình Hâm lười biếng vươn vai, cô đã ngủ một giấc đến tận giữa trưa rồi.
Cô đun nước, đi vệ sinh, đánh răng, rửa mặt, dưỡng da, trang điểm, uống nước, thay quần áo, làm mọi thứ vô cùng có trật tự.
Đây là quá trình trước khi ra ngoài của Trình Hâm trong suốt sáu năm qua. Nếu hôm nay không ra ngoài, có thể cô sẽ bỏ qua bước trang điểm và thay quần áo. Nếu lười hơn, có lẽ cũng bỏ qua luôn bước rửa mặt.
Hôm nay cô chọn một chiếc váy dài đen cổ chữ V, buông mái tóc dài hơi xoăn, đeo đôi bông tai màu đen hình vuông. Ngón giữa và ngón trỏ tay trái của cô đeo hai chiếc nhẫn bạc đen. Cổ tay mảnh khảnh thì đeo đồng hồ màu bạc và một chiếc vòng tay, lúc va chạm phát ra tiếng leng keng rất dễ nghe.
Giang Linh đoán chắc cô chưa chuẩn bị tâm lý, bà thở dài, bày ra dáng vẻ yếu ớt, thừa thắng xông lên, nói tiếp: “Mấy năm nay dì cũng già rồi, sức khỏe chú cháu cũng không tốt lắm. Ngày nào dì cũng phải chăm sóc chú ấy, không có sức theo kịp mấy người trẻ các cháu.”
“Vài năm trước, A Hòa có tham gia câu lạc bộ thể thao điện tử. Năm ngoái thì tự thành lập công ty khoa học kỹ thuật với bạn cùng lớp, công việc vô cùng bận rộn. Dì cũng không thể bay từ Thượng Hải đến đây để chăm nó đi làm.”
Giang Linh nhíu mày, thở dài: “Vừa khéo cháu ở Đông Thành, hai đứa còn là bạn từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, quan hệ lại tốt, sau này có cháu giúp đỡ, thằng bé nhất định sẽ rất vui.”
Trình Hâm thật sự không lý do để từ chối. Dù sao cô cũng đang nghĩ cách để có thể gặp Thành Hòa mà không xấu hổ. Cơ hội đã dâng đến cửa, cô cũng không ngốc, không thể bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này.
Giang Linh biết hai người họ cần lý do để gặp nhau. Lần này bà đến là cho Trình Hâm một bậc thang để bước xuống.
Bà lấy từ trong túi ra một phong bì màu đen có chữ mạ vàng, đưa đến trước mặt Trình Hâm, ân cần nói: “Đây là vé xem trận đấu thể thao điện tử của câu lạc bộ A Hòa ở Đông Thành. Nếu cháu có thời gian thì đi xem nhé.”
Trình Hâm rũ mắt im lặng nhìn chiếc vé, suy nghĩ một chút rồi đồng ý: “Vâng ạ.”
******
Đông Thành gần phía bắc hơn Thượng Hải, mặc dù là vùng đô thị ven biển, nhưng đối với người lớn lên từ nhỏ ở Thượng Hải như Trình Hâm thì khí hậu Đông Thành có chút khô. Mặc dù sắp cuối xuân nhưng phòng cô vẫn mở máy tăng độ ẩm.
Điện thoại lại vang lên, Trình Hâm không chịu nổi, mơ màng tỉnh lại. Cô ngơ ngác mấy giây khi nhìn thấy tên trên màn hình. Tiếng chuông liên tục vang lên kéo cô về hiện thực.
—— Là Diệp Vũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tác giả nghệ thuật hệ kinh tế đương đại” theo cách nói của Trình Hâm chính là: Một nhà văn lãng mạn bị ám ảnh bởi tiền, cũng là đàn chị của Trình Hâm ở Đại học Princeton.
Ngay từ khi học cấp ba, chị ấy đã viết copywriting cho không ít tạp chí và nhà xuất bản, sau đó còn viết tiểu thuyết ẩn dân trên các trang web nổi tiếng trong nước.
Trong những năm du học ở nước ngoài, chị ấy vẫn kiên trì viết tiểu thuyết, bán bản quyền rồi lấy tiền gây dựng sự nghiệp, bây giờ cũng được coi là tiểu phú bà.
Mấy năm đi du học, Trình Hâm có thêm hai người bạn tốt, một người đi theo diện học đại học giống cô, chính là đàn chị Diệp Vũ. Người còn lại là Hoa kiều gốc Trung, sống ở nước ngoài từ nhỏ tên là Hướng Vãn Đình.
Hai người này đều không thích đối phương. Diệp Vũ cảm thấy Hướng Vãn Đình giống tên của con gái, trong khi Hướng Vãn Đình cảm thấy chị ấy quá nam tính. Vì vậy mỗi lần tụ tập ở nhà Trình Hâm, họ lại đối chọi gay gắt.
Chỉ cần ba người ở cùng nhau, Trình Hâm rất khó nói chen vào được một câu, bên tai chỉ có tiếng vo ve của hai người cãi nhau. Mỗi lần họ đấu võ mồm, cô luôn cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Sau đó không hiểu sao hai người lại nhìn vừa ý nhau, bây giờ đã có con hai ba tuổi rồi.
Bố mẹ của Hướng Vãn Đình đều làm kinh doanh, ông nội anh ấy là một trí thức thế hệ đầu và là một doanh nhân có dòng dõi Nho học. Anh ấy là một phú nhị đại vô tư, ngay từ nhỏ đã được bố mẹ đưa ra nước ngoài. Hàng ngày, ngoài việc đi học đúng giờ, anh ấy luôn thể hiện mình là đứa con ngoan ngoãn trong mắt người lớn.
Mặc dù nghe lời nhưng anh ấy cũng rất ham chơi. Tuy nhiên sau khi gặp Diệp Vũ, anh ấy đột nhiên hồi tâm, bây giờ đã có sự nghiệp riêng, gia đình viên mãn, coi như cũng thành công.
Cổ họng Trình Hâm hơi đau, cô nuốt nước bọt rồi hắng giọng nghe điện thoại: “Alo?”
Diệp Vũ là tác giả, kiêm CEO.
Lúc ở nước ngoài, chị ấy đã muốn gầy dựng sự nghiệp nhưng tài chính có hạn, Hướng Vãn Đình và Trình Hâm phải dùng số tiền ít ỏi của mình đầu tư. Mấy năm qua, giá trị công ty mà Diệp Vũ dẫn dắt đã tăng gấp đôi, và hai nhà đầu tư cũng kiếm được không ít tiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng chị ấy là người vô cùng trân trọng cuộc sống, cũng là bậc thầy về quản lý thời gian. Khi làm việc, chị ấy không hề lãng phí một giây nào, phân bổ thời gian vô cùng hợp lý nên hoàn toàn không có chuyện thức đêm để làm bản thảo hay ở công ty.
Bình thường chị ấy đều ngủ sớm dậy sớm, ngay cả có đứa con chưa tròn một tuổi cũng như vậy. Việc thức đêm ru con ngủ đều giao cho Hướng Vãn Đình.
“Chưa dậy sao?” Diệp Vũ nhấp một ngụm cà phê, bình tĩnh hỏi.
“Ừm, vừa dậy.” Trình Hâm dụi mắt, hoàn toàn tỉnh ngủ.
Ngón tay thon dài của Diệp Vũ cầm quai ly cà phê. Mặc dù là con gái nhưng các khớp xương ngón tay của chị ấy vô cùng rõ ràng, nhìn rất mạnh mẽ. Chị ấy nói bằng giọng trầm thấp, không nghe rõ cảm xúc gì trong đó: “Chuẩn bị một chút đi, lát chị đến đón em.”
Trình Hâm cong mày, cười ngọt ngào nói: “Vâng chị.”
Diệp Vũ là người nói được làm được. Nếu Trình Hâm không dậy, chị ấy chắc chắn sẽ đến lật chăn của cô.
Sau khi nhìn thời gian, cô buông điện thoại, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng rồi xoay người lăn hai vòng mới ra khỏi giường, tạm biệt chiếc chăn yêu dấu.
Cô kéo rèm để ánh mặt trời chiếu vào phòng. Trình Hâm lười biếng vươn vai, cô đã ngủ một giấc đến tận giữa trưa rồi.
Cô đun nước, đi vệ sinh, đánh răng, rửa mặt, dưỡng da, trang điểm, uống nước, thay quần áo, làm mọi thứ vô cùng có trật tự.
Đây là quá trình trước khi ra ngoài của Trình Hâm trong suốt sáu năm qua. Nếu hôm nay không ra ngoài, có thể cô sẽ bỏ qua bước trang điểm và thay quần áo. Nếu lười hơn, có lẽ cũng bỏ qua luôn bước rửa mặt.
Hôm nay cô chọn một chiếc váy dài đen cổ chữ V, buông mái tóc dài hơi xoăn, đeo đôi bông tai màu đen hình vuông. Ngón giữa và ngón trỏ tay trái của cô đeo hai chiếc nhẫn bạc đen. Cổ tay mảnh khảnh thì đeo đồng hồ màu bạc và một chiếc vòng tay, lúc va chạm phát ra tiếng leng keng rất dễ nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro