Chương 43
Hà Đồn
2024-07-24 17:09:31
Trò chuyện được một lát, Từ Ba cũng biết rõ ý tứ của cô: “Còn thù lao thì sao?” Trường học không phải là xã hội nên không thể trả cho Trình Hâm thù lao quá cao được.
Trình Hâm cười nhạt, không thương lượng nói: “Bình thường là được rồi. Nếu tôi muốn kiếm tiền thì đã không lựa chọn tới nơi này.” Giọng nói của cô mang theo một chút khàn khàn.
Trình Hâm thật sự không thiếu tiền. Mấy năm qua, cô kiếm được không ít tiền. Hơn nữa, cô còn đầu tư vào các lĩnh vực khác nhau nên thu nhập rất ổn định.
“Vậy được rồi.” Từ Bá nhìn thoáng qua đồng hồ, trên mặt ông ấy nở nụ cười, nói: “Vừa khéo là hơn nửa tiếng nữa giáo viên dạy thay sẽ lên giảng dạy lớp mà cô sắp phụ trách. Nếu có thời gian thì tôi dẫn cô tới đó xem thử trước, thuận tiện chọn một người phù hợp làm trợ lý, hỗ trợ công việc của cô ở trường học trong khoảng thời gian này.”
“Được.” Trên gương mặt của Trình Hâm mang theo nụ cười lễ phép và xa cách.
Trình Hâm được Từ Ba dẫn vào lớp học bằng cửa sau để dự giờ một tiết học.
Sau khi tiết học kết thúc, Từ Ba nhiệt tình dẫn Trình Hâm lên bục giảng giới thiệu với giáo viên dạy thay: “Cô Tô, đây chính là cô Trình sẽ tiếp nhận lớp của cô để dạy cho sinh viên năm hai, Trình Hâm.”
“Xin chào, xin chào.”
Sau màn giới thiệu đơn giản, ba người bắt đầu bàn về chi tiết.
Trong lúc cô Tô thêm tài khoản Wechat của Trình Hâm, cô ấy đã giải thích cặn kẽ cho cô nghe, bao gồm cả những gì mà cô ấy sắp dạy ở trong tiết học tiếp theo cũng tỉ mỉ viết ra cho Trình Hâm.
Trong lớp học mênh mông trong đám người, nam sinh ngồi ở bên cạnh Thành Hòa thuận miệng hỏi: “Lát nữa ăn cái gì?”
Nhưng đôi mắt của Thành Hòa mang theo lửa nóng nhìn chằm chằm người phụ nữ ở trên bục giảng, cặp mắt màu nâu kia như đang cháy hừng hực, càng lúc càng nóng.
Trình Hâm quay lưng về phía chỗ ngồi nên không nhìn thấy Thành Hòa, tất nhiên là cũng không thấy đôi mắt lửa giận của cậu.
Thành Hòa càng nhìn càng tức giận. Hiện tại, cậu chắc chắn rằng người mình đã nhìn thấy trong buổi thi đấu ngày hôm đó chính là cô!
Vì thế, ngày đó cậu và cô cùng lẳng lặng rời đi.
Trình Hâm ôm một đống giáo án về nhà, bắt đầu nghiên cứu tài liệu mà cô Tô để lại cho mình đến tận nửa đêm.
Ngoài cửa sổ là màn đêm đen như mực, mưa bắt đầu rơi tí tách, lộp bộp ở trên cửa sổ. Trước nửa đêm, trời còn đầy sao, sau nửa đêm lại bắt đầu mưa, thời tiết này thật sự quái lạ.
Cô vặn cổ, thở dài một tiếng, quả nhiên nghề giáo viên không dễ làm mà.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, thân hình trắng nõn bóng loáng của Trình Hâm từ từ đi ra ngoài, trong tay cô nắm khăn lông khó lắm mới che khuất được cái mông, hai chân thon dài trắng ngần lõa lồ ở trong không khí.
Trong nhà chỉ có một mình cô, bức rèm che kín ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.
Cô lấy từ trong ngăn tủ ra một món đồ chơi mà cô quý trọng giấu giếm đã lâu rồi quay trở lại lên giường, cô định an ủi một chút trái tim đang rung động của mình và cơ thể đói khát này.
Kể từ khi nhìn thấy Thành Hòa lần nữa, cô ngày càng muốn ôm cậu, thậm chí là cơ thể cực kỳ khát vọng sự đụng chạm của cậu.
Món đồ chơi chạy bằng điện được cô lau chùi sạch sẽ, bật mở công tắc, tiếng rung ong ong mãnh liệt khiến cả người cô run rẩy.
Trình Hâm lót một tấm khăn trải giường không thấm nước có thể giặt được ở trên giường, rồi nằm ngửa, hai chân dang rộng, ngón tay thon gầy trắng nõn tách hai bên môi âm hộ ra. Cô nắm cây gậy mát xa thong thả đâm vào trong miệng huyệt, thịt non đột nhiên hút mút quy đầu giả.
Đôi mắt của Trình Hâm híp lại, thở gấp một tiếng, trên tay dùng sức đẩy đồ vật đó vào sâu bên trong hơn một chút.
Cảm giác no căng và đè ép lấp đầy âm đạo vốn trống rỗng của cô. Trình Hâm hít vài hơi thật sâu, lòng bàn tay đẩy cây gậy mát xa vào sâu trong huyệt, tăng mức độ rung lên thêm một nấc.
Tiếng ong ong ong từ trong miệng huyệt truyền ra, cây gậy mát xa chạy bằng điện rung mạnh ở trong âm đạo của cô làm cho vòng eo thon thả của cô khụy xuống, thân thể tê liệt ở trên giường khống chế được mà co giật.
Âm đạo giống như nổi điên mà dùng sức liếm mút gậy mát xa, Trình Hâm phát ra tiếng rên rỉ kích động và hưng phấn. Cả tinh thần lẫn thể xác cùng lúc được thỏa mãn. Không lâu sau, đôi tay của cô bấu chặt khăn trải giường, ngón chân cuộn tròn lại, thân thể lên cao trào.
Huyệt nhỏ trơn trượt, từng luồng dâm thủy lớn phun tràn ra. Đầu óc trống rỗng, nước mắt từ hốc mắt trào ra...
Trước khi đi ngủ, Trình Hâm cũng không quên đặt đồng hồ báo thức. Tuy cô không cần làm việc đúng giờ, nhưng cũng phải dậy sớm để chuẩn bị.
Sáng sớm, Trình Hâm mặc một thân màu trắng, trang điểm tao nhã, đi ra ngoài từ sớm.
Cô đến sớm, trong lớp chỉ mới có vài sinh viên. Cô lười đi tới văn phòng, tùy tiện đặt sách giáo khoa ở trên bàn giáo viên, chỉnh sửa PPT cho xong rồi tìm một vị trí ở hàng ghế đầu ngồi xuống, đeo tai nghe lên, mở máy tính ra bắt đầu xử lý những công việc khác.
Cô Tô hay tới lớp sớm, nhưng hôm nay cô ấy vẫn chưa tới lớp. Các bạn sinh viên châu đầu ghé tai nhau: “Sao hôm nay cô Tô còn chưa tới lớp nữa vậy?”
“Còn hai phút nữa là vào tiết học rồi.”
“Thật kỳ lạ, không phải là cô ấy luôn tới lớp rất sớm hay sao?”
“Ai biết đâu.”
Tiếng nói ríu rít cắt ngang quá trình xử lý công việc của Trình Hâm, cô đẩy gọng mắt kính, tháo tai nghe xuống, nhéo sống mũi, nhìn thời gian rồi ôm máy tính đi lên bục giảng.
Cô vừa mới bước lên bục giảng, trong lớp học yên lặng hơn một nửa.
Trình Hâm duỗi tay đẩy mắt kính lên, môi mỏng khẽ mở ra, giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Chào mọi người, tôi là Trình Hâm, Trình có bộ thủ "Hòa", Hâm ba chữ "Kim". Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ đảm nhiệm vị trí giáo viên chuyên ngành của các bạn.”
“Oa…” Tiếng nghị luận ở dưới nối đuôi nhau không dứt.
Chỉ có một người ngồi ở trong đám đông lẳng lặng không nói tiếng nào.
Giọng nói này quá quen thuộc, là giọng nói mà cậu đã ngày đêm mong nhớ suốt sáu năm qua.
Sống lưng của Thành Hòa cứng đờ, đôi mắt đen nhánh bỗng sáng ngời, đáy mắt càng sâu hơn. Nghe thấy tiếng, cậu ngẩng đầu lên, trong phút chốc sắc mặt càng trở nên âm u hơn, ánh mắt cậu chăm chú ngắm nhìn người đứng ở trên bục giảng một lúc lâu.
Cậu tới muộn và vào lớp bằng cửa sau nên cũng không có chú ý tới Trình Hâm đang ngồi ở hàng ghế đầu.
Vẻ mặt của Trình Hâm bình tĩnh, con ngươi thản nhiên quan sát xung quanh một vòng và thành công rà quét được bóng dáng quen thuộc, khóe miệng cô bất giác cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt vì đã thực hiện được.
Cô đã sớm lấy được danh sách sinh viên trong lớp và cũng biết Thành Hòa cũng học ở trong lớp này.
Mái tóc hơi dài của Thành Hòa có chút bù xù, ánh mắt của cậu quá lạnh lùng, con ngươi màu nâu giống như là rừng rậm trong sương mù. Trình Hâm cách cậu hơi xa, xuyên thấu qua cặp mắt kính, cô mơ hồ nhìn thấy lực hấp dẫn chết người toát ra từ trong ánh mắt của cậu.
—— Đã lâu không gặp.
Đối với Thành Hòa mà nói, hành động năm đó của cô không thể nghi ngờ là vứt bỏ nên trong lòng cậu vẫn có chút căm hận cô.
Ở bữa học đầu tiên, Trình Hâm vững như núi Thái Sơn. Đối với câu hỏi của sinh viên, cô đều đối đáp rất trôi chảy. Tuy nhiên Thành Hòa đang ngồi ở dưới bục giảng lại không như vậy, mặt cậu nhìn không có gì bất ổn, nhưng trên thực tế, nội tâm của cậu đã sớm rối loạn.
Cuối cùng cô gái này cũng có gan quay trở lại!
Sau khi tan học, Từ Ba xuất hiện ở cửa lớp. Ông ấy mỉm cười tiễn các bạn học ra về rồi đi vào lớp hỏi thăm Trình Hâm cảm nhận lần đầu tiên đứng lớp như thế nào.
Trình Hâm trả lời rất bình tĩnh: “Các bạn sinh viên đều rất xuất sắc, thoải mái hơn so với tôi tưởng tượng.”
Từ Ba hài lòng gật đầu, nói: “Vậy là tốt rồi. Sinh viên ở lớp này khá ngoan ngoãn nghe lời và hoàn thành việc học khá tốt.”
Thành Hòa và các bạn cùng lớp đi hai bên trái phải tiến lên bục giảng. Bước chân cậu vốn đi ra ngoài lại ngừng lại, đôi mắt sâu thẳm của cậu nhìn thẳng vào Trình Hâm. Vẻ mặt của cậu không giận tự uy, hận không thể ăn cô một ngụm.
Từ Ba nhìn xung quanh, nhìn hai người hỏi: “Hai người quen biết nhau à?”
Thân Gia cợt nhả nhảy nhót đi tới, mở miệng: “Chào chủ nhiệm Từ, chào cô Trình.”
Trình Hâm cong môi cười, thản nhiên nói: “Tôi là chị của em ấy.”
Thành Hòa bất ngờ cười, môi mỏng khẽ mở: “Chị gái?” Giọng nói của cậu vừa trầm thấp lại pha lẫn cả sự tuyệt vọng, tựa như cậu đã cắn nuốt hai chữ này vào tận xương tủy.
Một bầu không khí tĩnh mịch, mọi người đều sửng sốt. Thân Gia có vẻ mặt khó hiểu nhìn Thành Hòa ở bên cạnh, cậu ấy khoác vai của cậu, dùng ánh mắt hỏi cậu —— Đây là ai vậy?
Trình Hâm gật đầu, vẻ mặt có vài phần xấu hổ nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, giải thích: “Thật xin lỗi, tôi quên nói cho thầy biết trước, Thành Hòa là em trai của tôi, chúng tôi đã rất lâu không gặp rồi.”
Giọng của cô khàn khàn. Mỗi lần nói nhiều thêm một từ, cổ họng của cô càng đau đớn hơn.
Trình Hâm cười nhạt, không thương lượng nói: “Bình thường là được rồi. Nếu tôi muốn kiếm tiền thì đã không lựa chọn tới nơi này.” Giọng nói của cô mang theo một chút khàn khàn.
Trình Hâm thật sự không thiếu tiền. Mấy năm qua, cô kiếm được không ít tiền. Hơn nữa, cô còn đầu tư vào các lĩnh vực khác nhau nên thu nhập rất ổn định.
“Vậy được rồi.” Từ Bá nhìn thoáng qua đồng hồ, trên mặt ông ấy nở nụ cười, nói: “Vừa khéo là hơn nửa tiếng nữa giáo viên dạy thay sẽ lên giảng dạy lớp mà cô sắp phụ trách. Nếu có thời gian thì tôi dẫn cô tới đó xem thử trước, thuận tiện chọn một người phù hợp làm trợ lý, hỗ trợ công việc của cô ở trường học trong khoảng thời gian này.”
“Được.” Trên gương mặt của Trình Hâm mang theo nụ cười lễ phép và xa cách.
Trình Hâm được Từ Ba dẫn vào lớp học bằng cửa sau để dự giờ một tiết học.
Sau khi tiết học kết thúc, Từ Ba nhiệt tình dẫn Trình Hâm lên bục giảng giới thiệu với giáo viên dạy thay: “Cô Tô, đây chính là cô Trình sẽ tiếp nhận lớp của cô để dạy cho sinh viên năm hai, Trình Hâm.”
“Xin chào, xin chào.”
Sau màn giới thiệu đơn giản, ba người bắt đầu bàn về chi tiết.
Trong lúc cô Tô thêm tài khoản Wechat của Trình Hâm, cô ấy đã giải thích cặn kẽ cho cô nghe, bao gồm cả những gì mà cô ấy sắp dạy ở trong tiết học tiếp theo cũng tỉ mỉ viết ra cho Trình Hâm.
Trong lớp học mênh mông trong đám người, nam sinh ngồi ở bên cạnh Thành Hòa thuận miệng hỏi: “Lát nữa ăn cái gì?”
Nhưng đôi mắt của Thành Hòa mang theo lửa nóng nhìn chằm chằm người phụ nữ ở trên bục giảng, cặp mắt màu nâu kia như đang cháy hừng hực, càng lúc càng nóng.
Trình Hâm quay lưng về phía chỗ ngồi nên không nhìn thấy Thành Hòa, tất nhiên là cũng không thấy đôi mắt lửa giận của cậu.
Thành Hòa càng nhìn càng tức giận. Hiện tại, cậu chắc chắn rằng người mình đã nhìn thấy trong buổi thi đấu ngày hôm đó chính là cô!
Vì thế, ngày đó cậu và cô cùng lẳng lặng rời đi.
Trình Hâm ôm một đống giáo án về nhà, bắt đầu nghiên cứu tài liệu mà cô Tô để lại cho mình đến tận nửa đêm.
Ngoài cửa sổ là màn đêm đen như mực, mưa bắt đầu rơi tí tách, lộp bộp ở trên cửa sổ. Trước nửa đêm, trời còn đầy sao, sau nửa đêm lại bắt đầu mưa, thời tiết này thật sự quái lạ.
Cô vặn cổ, thở dài một tiếng, quả nhiên nghề giáo viên không dễ làm mà.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, thân hình trắng nõn bóng loáng của Trình Hâm từ từ đi ra ngoài, trong tay cô nắm khăn lông khó lắm mới che khuất được cái mông, hai chân thon dài trắng ngần lõa lồ ở trong không khí.
Trong nhà chỉ có một mình cô, bức rèm che kín ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.
Cô lấy từ trong ngăn tủ ra một món đồ chơi mà cô quý trọng giấu giếm đã lâu rồi quay trở lại lên giường, cô định an ủi một chút trái tim đang rung động của mình và cơ thể đói khát này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kể từ khi nhìn thấy Thành Hòa lần nữa, cô ngày càng muốn ôm cậu, thậm chí là cơ thể cực kỳ khát vọng sự đụng chạm của cậu.
Món đồ chơi chạy bằng điện được cô lau chùi sạch sẽ, bật mở công tắc, tiếng rung ong ong mãnh liệt khiến cả người cô run rẩy.
Trình Hâm lót một tấm khăn trải giường không thấm nước có thể giặt được ở trên giường, rồi nằm ngửa, hai chân dang rộng, ngón tay thon gầy trắng nõn tách hai bên môi âm hộ ra. Cô nắm cây gậy mát xa thong thả đâm vào trong miệng huyệt, thịt non đột nhiên hút mút quy đầu giả.
Đôi mắt của Trình Hâm híp lại, thở gấp một tiếng, trên tay dùng sức đẩy đồ vật đó vào sâu bên trong hơn một chút.
Cảm giác no căng và đè ép lấp đầy âm đạo vốn trống rỗng của cô. Trình Hâm hít vài hơi thật sâu, lòng bàn tay đẩy cây gậy mát xa vào sâu trong huyệt, tăng mức độ rung lên thêm một nấc.
Tiếng ong ong ong từ trong miệng huyệt truyền ra, cây gậy mát xa chạy bằng điện rung mạnh ở trong âm đạo của cô làm cho vòng eo thon thả của cô khụy xuống, thân thể tê liệt ở trên giường khống chế được mà co giật.
Âm đạo giống như nổi điên mà dùng sức liếm mút gậy mát xa, Trình Hâm phát ra tiếng rên rỉ kích động và hưng phấn. Cả tinh thần lẫn thể xác cùng lúc được thỏa mãn. Không lâu sau, đôi tay của cô bấu chặt khăn trải giường, ngón chân cuộn tròn lại, thân thể lên cao trào.
Huyệt nhỏ trơn trượt, từng luồng dâm thủy lớn phun tràn ra. Đầu óc trống rỗng, nước mắt từ hốc mắt trào ra...
Trước khi đi ngủ, Trình Hâm cũng không quên đặt đồng hồ báo thức. Tuy cô không cần làm việc đúng giờ, nhưng cũng phải dậy sớm để chuẩn bị.
Sáng sớm, Trình Hâm mặc một thân màu trắng, trang điểm tao nhã, đi ra ngoài từ sớm.
Cô đến sớm, trong lớp chỉ mới có vài sinh viên. Cô lười đi tới văn phòng, tùy tiện đặt sách giáo khoa ở trên bàn giáo viên, chỉnh sửa PPT cho xong rồi tìm một vị trí ở hàng ghế đầu ngồi xuống, đeo tai nghe lên, mở máy tính ra bắt đầu xử lý những công việc khác.
Cô Tô hay tới lớp sớm, nhưng hôm nay cô ấy vẫn chưa tới lớp. Các bạn sinh viên châu đầu ghé tai nhau: “Sao hôm nay cô Tô còn chưa tới lớp nữa vậy?”
“Còn hai phút nữa là vào tiết học rồi.”
“Thật kỳ lạ, không phải là cô ấy luôn tới lớp rất sớm hay sao?”
“Ai biết đâu.”
Tiếng nói ríu rít cắt ngang quá trình xử lý công việc của Trình Hâm, cô đẩy gọng mắt kính, tháo tai nghe xuống, nhéo sống mũi, nhìn thời gian rồi ôm máy tính đi lên bục giảng.
Cô vừa mới bước lên bục giảng, trong lớp học yên lặng hơn một nửa.
Trình Hâm duỗi tay đẩy mắt kính lên, môi mỏng khẽ mở ra, giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Chào mọi người, tôi là Trình Hâm, Trình có bộ thủ "Hòa", Hâm ba chữ "Kim". Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ đảm nhiệm vị trí giáo viên chuyên ngành của các bạn.”
“Oa…” Tiếng nghị luận ở dưới nối đuôi nhau không dứt.
Chỉ có một người ngồi ở trong đám đông lẳng lặng không nói tiếng nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói này quá quen thuộc, là giọng nói mà cậu đã ngày đêm mong nhớ suốt sáu năm qua.
Sống lưng của Thành Hòa cứng đờ, đôi mắt đen nhánh bỗng sáng ngời, đáy mắt càng sâu hơn. Nghe thấy tiếng, cậu ngẩng đầu lên, trong phút chốc sắc mặt càng trở nên âm u hơn, ánh mắt cậu chăm chú ngắm nhìn người đứng ở trên bục giảng một lúc lâu.
Cậu tới muộn và vào lớp bằng cửa sau nên cũng không có chú ý tới Trình Hâm đang ngồi ở hàng ghế đầu.
Vẻ mặt của Trình Hâm bình tĩnh, con ngươi thản nhiên quan sát xung quanh một vòng và thành công rà quét được bóng dáng quen thuộc, khóe miệng cô bất giác cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt vì đã thực hiện được.
Cô đã sớm lấy được danh sách sinh viên trong lớp và cũng biết Thành Hòa cũng học ở trong lớp này.
Mái tóc hơi dài của Thành Hòa có chút bù xù, ánh mắt của cậu quá lạnh lùng, con ngươi màu nâu giống như là rừng rậm trong sương mù. Trình Hâm cách cậu hơi xa, xuyên thấu qua cặp mắt kính, cô mơ hồ nhìn thấy lực hấp dẫn chết người toát ra từ trong ánh mắt của cậu.
—— Đã lâu không gặp.
Đối với Thành Hòa mà nói, hành động năm đó của cô không thể nghi ngờ là vứt bỏ nên trong lòng cậu vẫn có chút căm hận cô.
Ở bữa học đầu tiên, Trình Hâm vững như núi Thái Sơn. Đối với câu hỏi của sinh viên, cô đều đối đáp rất trôi chảy. Tuy nhiên Thành Hòa đang ngồi ở dưới bục giảng lại không như vậy, mặt cậu nhìn không có gì bất ổn, nhưng trên thực tế, nội tâm của cậu đã sớm rối loạn.
Cuối cùng cô gái này cũng có gan quay trở lại!
Sau khi tan học, Từ Ba xuất hiện ở cửa lớp. Ông ấy mỉm cười tiễn các bạn học ra về rồi đi vào lớp hỏi thăm Trình Hâm cảm nhận lần đầu tiên đứng lớp như thế nào.
Trình Hâm trả lời rất bình tĩnh: “Các bạn sinh viên đều rất xuất sắc, thoải mái hơn so với tôi tưởng tượng.”
Từ Ba hài lòng gật đầu, nói: “Vậy là tốt rồi. Sinh viên ở lớp này khá ngoan ngoãn nghe lời và hoàn thành việc học khá tốt.”
Thành Hòa và các bạn cùng lớp đi hai bên trái phải tiến lên bục giảng. Bước chân cậu vốn đi ra ngoài lại ngừng lại, đôi mắt sâu thẳm của cậu nhìn thẳng vào Trình Hâm. Vẻ mặt của cậu không giận tự uy, hận không thể ăn cô một ngụm.
Từ Ba nhìn xung quanh, nhìn hai người hỏi: “Hai người quen biết nhau à?”
Thân Gia cợt nhả nhảy nhót đi tới, mở miệng: “Chào chủ nhiệm Từ, chào cô Trình.”
Trình Hâm cong môi cười, thản nhiên nói: “Tôi là chị của em ấy.”
Thành Hòa bất ngờ cười, môi mỏng khẽ mở: “Chị gái?” Giọng nói của cậu vừa trầm thấp lại pha lẫn cả sự tuyệt vọng, tựa như cậu đã cắn nuốt hai chữ này vào tận xương tủy.
Một bầu không khí tĩnh mịch, mọi người đều sửng sốt. Thân Gia có vẻ mặt khó hiểu nhìn Thành Hòa ở bên cạnh, cậu ấy khoác vai của cậu, dùng ánh mắt hỏi cậu —— Đây là ai vậy?
Trình Hâm gật đầu, vẻ mặt có vài phần xấu hổ nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, giải thích: “Thật xin lỗi, tôi quên nói cho thầy biết trước, Thành Hòa là em trai của tôi, chúng tôi đã rất lâu không gặp rồi.”
Giọng của cô khàn khàn. Mỗi lần nói nhiều thêm một từ, cổ họng của cô càng đau đớn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro