Chương 46
Hà Đồn
2024-07-24 17:09:31
Sáu năm đủ để thay đổi một người.
Nửa đêm, Đông Thành nổi gió lên, cành cây bị gió thổi vang lên tiếng xào xạc.
Khi Trình Hâm tỉnh lại thì xung quanh đã tối đen, rèm cửa được kéo kín, ánh sáng trong phòng ảm đạm, đen kịt không nhìn rõ gì. Hai mắt còn chưa làm quen với hoàn cảnh xung quanh thì đã bị một bóng đen đè xuống giường.
Mùi hương quen thuộc và thân hình của đối phương khiến Trình Hâm dễ dàng nhận ra bóng đen đó là ai, cô lập tức giãy dụa, nhưng hai tay hai chân đều bị khống chế không thể nhúc nhích, cô giận giữ hét: "Em làm gì thế? Em điên rồi sao?"
Trong bóng tối, Thành Hòa cười lạnh, con ngươi hẹp dài lạnh như băng, nhưng đáy mắt lại lộ ra sự hưng phấn. Thân dưới đã sớm phồng to, dương vật cương cứng hưng phấn giật vài cái trong lớp quần.
"Chị ngoan ngoãn cho em làm một lần nữa đi!"
Một cánh tay của Thành Hòa để ở xương quai xanh của cô để ngăn cản cô giãy dụa, hai tay cậu trói chặt tay chân của cô vào bốn góc giường.
"Em cút đi!"
Trình Hâm vũng vẫy một lúc, nhận ra mình không chỉ không cử động được, mà quần áo trên người đã bị cởi một nửa. hơn nửa đầu vai lộ ra bên ngoài, cô tức giận nói: "Mẹ kiếp, em lại muốn dùng sức mạnh với chị sao?"
Thành Hòa đè trên người Trình Hâm, một tay khóa cổ cô, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô. Trình Hâm vừa căng thẳng vừa sợ hãi, vô thức nuốt nước bọt. Hốc mắt đau xót, muốn khóc nhưng lại không được, trông vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Dù xung quanh rất tối, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy những cảm xúc bị đè nén ở đáy mắt cậu.
Không không không, đây không phải Thành Hòa của cô.
Cậu sẽ không như vậy.
Vẻ mặt Thành Hòa u ám đáng sợ, môi mỏng khẽ nhếch lên, quai hàm căng chặt, cả người toát ra khí lạnh thấu xương.
Ngón tay thon dài của Thành Hòa di chuyển trên mặt cô, ở động mạch chủ của cô, cuối cùng cậu véo mạnh vào hai má của cô. Thành Hòa cúi đầu xuống hôn môi Trình Hâm, đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng, điên cuồng đoạt lấy hương vị ngọt ngào của cô.
Trình Hâm ra sức giãy dụa, cho dù tay chân bị trói, hai má bị cậu véo, cô vẫn dùng hết sức cố gắng thoát khỏi gông cùm xiềng xích của cậu.
Trình Hâm càng giãy mạnh thì càng cảm nhận được dương vật thô to nóng bỏng của cậu ở giữa hai chân của cô, bàn tay của Thành Hòa lần mò cơ thể cô.
Trình Hâm phát hiện ra ý đồ của Thành Hòa thì điên cuồng vũng vẫy, cơ thể nhỏ bé vùng vẫy rất mạnh, cô mở miệng cắn mạnh vào lưỡi của chàng trai.
Thành Hòa bị đau, buông cô ra, miệng rời khỏi đôi môi thơm ngon của cô, ngón tay chạm vào vết máu ở đầu lưỡi.
Mắt Trình Hâm đỏ hoe, đôi môi đỏ thắm, hai hàng lệ chảy dọc xuống theo hốc mắt, dáng vẻ đó khiến người khác thương xót. Trình Hâm hùng hổ mắng to: "Thành Hòa! Con mẹ nó, em có bệnh sao? Thả chị ra!"
"Chị thật tàn nhẫn!" Thành Hòa nếm được mùi máu tươi ở lưỡi, vẻ mặt âm u giống như có thể chảy ra nước, giọng điệu u ám, giống như giọng nói đến từ địa ngục.
Trình Hâm thở hổn hển, ngực phập phồng, ánh mắt cô nhìn Thành Hòa chứa sự oán hận.
Thành Hòa bóp chặt cằm Trình Hâm, tay còn lại cẩn thận lướt trên mặt cô, trong giọng nói chứa sự si mê, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Không phải lần đầu tiên của chị bị em làm rất thích sao? Nước nhiều như vậy... Chậc chậc, em trai rất nhớ hang nhỏ này đó." Nói xong, Thành Hòa ấn mạnh vào âm đế đã động tình của Trình Hâm, cô cắn chặt môi, không bật thốt ra tiếng.
Thành Hòa cười khẽ, thấp giọng dụ dỗ: "Chẳng lẽ chị không muốn thử lại mùi vị làm tình với em sao?"
Áo khoác trên người Trình Hâm đã bị Thành Hòa cởi ra từ khi nào không hay, nửa người trên chỉ còn một chiếc áo lót màu trắng, bộ ngực đầy đặn phập phồng dưới lớp áo lót.
Thành Hòa quỳ gối, tách hai chân Trình Hâm ra, bàn tay to lớn xoa mạnh ngực cô qua lớp áo lót.
Lần trước hai người làm tình, Trình Hâm mới vừa tắm xong, không mặc áo ngực, lần đầu tiên Thành Hòa gặp thứ này, mất một lúc lâu vẫn chưa cởi được nó ra.
"Chị cởi cái này ra như thế nào vậy?" Thành Hòa chớp mắt, hỏi người dưới thân, giọng giống như một đứa trẻ ngốc nhưng hiếu học.
Trình Hâm vô cùng tức giận, hai mắt đẫm lệ, nước mắt chảy ra ngoài theo hốc mắt, sự tủi thân bỗng ập đến: "Em buông chị ra."
Vẻ mặt Thành Hòa âm trầm, khóe miệng mím chặt, mày kiếm nhíu lại, nhanh chóng trả lời: "Không được."
Cậu cũng không ngốc, buông cô ra, mình còn có thể làm cô được sao?
Chắc chắn là không thể.
Sợ là cô sẽ cầm dao giết cậu mất.
"Chị gái ngoan, sau khi em chơi vui vẻ rồi, chắc chắn sẽ thả chị ra."Thành Hòa thấy Trình Hâm khóc thì không nhịn được vươn đầu lưỡi liếm nước mắt trên mặt cô, khóe miệng cong lên, biểu cảm ảm đạm không rõ.
Trên khuôn mặt trứng ngỗng trắng nõn của Trình Hâm đầy nước mắt, cô khóc sướt mướt, nghẹn ngào nói: "Em buông chị ra được không? Hu hu..."
"Chị!" Hốc mắt Thành Hòa đỏ lên, giọng cũng cao lên, trong mắt chứa sự u ám và không kiên nhẫn.
Trình Hâm giật mình, cô bị cậu dọa sợ đến ngừng khóc, cơ thể cứng đờ không dám giãy dụa.
Thành Hòa lười phản ứng với Trình Hâm, một cái áo ngực khiến cậu thấy rất phiền. Không biết Thành Hòa bỗng nhớ tới cái gì đó, xoay người xuống giường, để trần nửa người trên, không biết lấy được cái kéo ở đâu về.
Trình Hâm nhìn thấy đồ trong tay Thành Hòa thì sợ tới mức không nhịn được lui về sau, cơ thể run rẩy: "Em, em, em muốn làm gì?"
Thành Hòa nhanh chóng cởi sạch quần rồi nằm xuống bên cạnh Trình Hâm, nhẹ nhàng vuốt ve hai má của cô, dán bên tai cô an ủi nói: "Chị gái ngoan, em sẽ không làm chị bị thương, chị nghe lời nhé."
Thành Hòa cầm kéo ngồi lên người Trình Hâm, cậu cắt vào chính giữa áo ngực của cô, chỉ hai phát đã lột sạch thân trên của cô, sau đó cậu cúi người cởi quần lót của cô.
Bộ ngực trắng như tuyết hoàn toàn được phóng thích, bại lộ trước mắt người đàn ông.
Trình Hâm cực kỳ sợ hãi, sợ cậu lấy kéo cắt thịt trên người mình, cơ thể lại bắt đầu vũng vẫy: "Hu hu, em đừng như vậy mà được không?"
Bây giờ chàng trai có vóc người to lớn, thật sự rất khác với chàng trai gầy yếu mấy năm trước.
Thành Hòa đã trưởng thành, ngũ quan tinh tế, các đường nét, góc cạnh rất rõ ràng, dáng người cũng không yếu ớt như trước, cậu có cơ ngực khỏe mạnh, cơ bụng rõ nét, con ngươi có dục vọng chiếm hữu quen thuộc.
Thành Hòa tốn khá nhiều sức lực mới lột sạch đồ trên người Trình Hâm, cậu lại nằm đè lên người cô, véo mặt cô, tay còn lại thì vuốt ve da thịt trắng nõn của cô. Thành Hòa hít hà vai và cổ Trình Hâm, giọng nói ẩn chứa bệnh trạng tối tăm: "Chị, cuối cùng chị cũng đã trở lại."
Nửa đêm, Đông Thành nổi gió lên, cành cây bị gió thổi vang lên tiếng xào xạc.
Khi Trình Hâm tỉnh lại thì xung quanh đã tối đen, rèm cửa được kéo kín, ánh sáng trong phòng ảm đạm, đen kịt không nhìn rõ gì. Hai mắt còn chưa làm quen với hoàn cảnh xung quanh thì đã bị một bóng đen đè xuống giường.
Mùi hương quen thuộc và thân hình của đối phương khiến Trình Hâm dễ dàng nhận ra bóng đen đó là ai, cô lập tức giãy dụa, nhưng hai tay hai chân đều bị khống chế không thể nhúc nhích, cô giận giữ hét: "Em làm gì thế? Em điên rồi sao?"
Trong bóng tối, Thành Hòa cười lạnh, con ngươi hẹp dài lạnh như băng, nhưng đáy mắt lại lộ ra sự hưng phấn. Thân dưới đã sớm phồng to, dương vật cương cứng hưng phấn giật vài cái trong lớp quần.
"Chị ngoan ngoãn cho em làm một lần nữa đi!"
Một cánh tay của Thành Hòa để ở xương quai xanh của cô để ngăn cản cô giãy dụa, hai tay cậu trói chặt tay chân của cô vào bốn góc giường.
"Em cút đi!"
Trình Hâm vũng vẫy một lúc, nhận ra mình không chỉ không cử động được, mà quần áo trên người đã bị cởi một nửa. hơn nửa đầu vai lộ ra bên ngoài, cô tức giận nói: "Mẹ kiếp, em lại muốn dùng sức mạnh với chị sao?"
Thành Hòa đè trên người Trình Hâm, một tay khóa cổ cô, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô. Trình Hâm vừa căng thẳng vừa sợ hãi, vô thức nuốt nước bọt. Hốc mắt đau xót, muốn khóc nhưng lại không được, trông vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Dù xung quanh rất tối, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy những cảm xúc bị đè nén ở đáy mắt cậu.
Không không không, đây không phải Thành Hòa của cô.
Cậu sẽ không như vậy.
Vẻ mặt Thành Hòa u ám đáng sợ, môi mỏng khẽ nhếch lên, quai hàm căng chặt, cả người toát ra khí lạnh thấu xương.
Ngón tay thon dài của Thành Hòa di chuyển trên mặt cô, ở động mạch chủ của cô, cuối cùng cậu véo mạnh vào hai má của cô. Thành Hòa cúi đầu xuống hôn môi Trình Hâm, đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng, điên cuồng đoạt lấy hương vị ngọt ngào của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Hâm ra sức giãy dụa, cho dù tay chân bị trói, hai má bị cậu véo, cô vẫn dùng hết sức cố gắng thoát khỏi gông cùm xiềng xích của cậu.
Trình Hâm càng giãy mạnh thì càng cảm nhận được dương vật thô to nóng bỏng của cậu ở giữa hai chân của cô, bàn tay của Thành Hòa lần mò cơ thể cô.
Trình Hâm phát hiện ra ý đồ của Thành Hòa thì điên cuồng vũng vẫy, cơ thể nhỏ bé vùng vẫy rất mạnh, cô mở miệng cắn mạnh vào lưỡi của chàng trai.
Thành Hòa bị đau, buông cô ra, miệng rời khỏi đôi môi thơm ngon của cô, ngón tay chạm vào vết máu ở đầu lưỡi.
Mắt Trình Hâm đỏ hoe, đôi môi đỏ thắm, hai hàng lệ chảy dọc xuống theo hốc mắt, dáng vẻ đó khiến người khác thương xót. Trình Hâm hùng hổ mắng to: "Thành Hòa! Con mẹ nó, em có bệnh sao? Thả chị ra!"
"Chị thật tàn nhẫn!" Thành Hòa nếm được mùi máu tươi ở lưỡi, vẻ mặt âm u giống như có thể chảy ra nước, giọng điệu u ám, giống như giọng nói đến từ địa ngục.
Trình Hâm thở hổn hển, ngực phập phồng, ánh mắt cô nhìn Thành Hòa chứa sự oán hận.
Thành Hòa bóp chặt cằm Trình Hâm, tay còn lại cẩn thận lướt trên mặt cô, trong giọng nói chứa sự si mê, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Không phải lần đầu tiên của chị bị em làm rất thích sao? Nước nhiều như vậy... Chậc chậc, em trai rất nhớ hang nhỏ này đó." Nói xong, Thành Hòa ấn mạnh vào âm đế đã động tình của Trình Hâm, cô cắn chặt môi, không bật thốt ra tiếng.
Thành Hòa cười khẽ, thấp giọng dụ dỗ: "Chẳng lẽ chị không muốn thử lại mùi vị làm tình với em sao?"
Áo khoác trên người Trình Hâm đã bị Thành Hòa cởi ra từ khi nào không hay, nửa người trên chỉ còn một chiếc áo lót màu trắng, bộ ngực đầy đặn phập phồng dưới lớp áo lót.
Thành Hòa quỳ gối, tách hai chân Trình Hâm ra, bàn tay to lớn xoa mạnh ngực cô qua lớp áo lót.
Lần trước hai người làm tình, Trình Hâm mới vừa tắm xong, không mặc áo ngực, lần đầu tiên Thành Hòa gặp thứ này, mất một lúc lâu vẫn chưa cởi được nó ra.
"Chị cởi cái này ra như thế nào vậy?" Thành Hòa chớp mắt, hỏi người dưới thân, giọng giống như một đứa trẻ ngốc nhưng hiếu học.
Trình Hâm vô cùng tức giận, hai mắt đẫm lệ, nước mắt chảy ra ngoài theo hốc mắt, sự tủi thân bỗng ập đến: "Em buông chị ra."
Vẻ mặt Thành Hòa âm trầm, khóe miệng mím chặt, mày kiếm nhíu lại, nhanh chóng trả lời: "Không được."
Cậu cũng không ngốc, buông cô ra, mình còn có thể làm cô được sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chắc chắn là không thể.
Sợ là cô sẽ cầm dao giết cậu mất.
"Chị gái ngoan, sau khi em chơi vui vẻ rồi, chắc chắn sẽ thả chị ra."Thành Hòa thấy Trình Hâm khóc thì không nhịn được vươn đầu lưỡi liếm nước mắt trên mặt cô, khóe miệng cong lên, biểu cảm ảm đạm không rõ.
Trên khuôn mặt trứng ngỗng trắng nõn của Trình Hâm đầy nước mắt, cô khóc sướt mướt, nghẹn ngào nói: "Em buông chị ra được không? Hu hu..."
"Chị!" Hốc mắt Thành Hòa đỏ lên, giọng cũng cao lên, trong mắt chứa sự u ám và không kiên nhẫn.
Trình Hâm giật mình, cô bị cậu dọa sợ đến ngừng khóc, cơ thể cứng đờ không dám giãy dụa.
Thành Hòa lười phản ứng với Trình Hâm, một cái áo ngực khiến cậu thấy rất phiền. Không biết Thành Hòa bỗng nhớ tới cái gì đó, xoay người xuống giường, để trần nửa người trên, không biết lấy được cái kéo ở đâu về.
Trình Hâm nhìn thấy đồ trong tay Thành Hòa thì sợ tới mức không nhịn được lui về sau, cơ thể run rẩy: "Em, em, em muốn làm gì?"
Thành Hòa nhanh chóng cởi sạch quần rồi nằm xuống bên cạnh Trình Hâm, nhẹ nhàng vuốt ve hai má của cô, dán bên tai cô an ủi nói: "Chị gái ngoan, em sẽ không làm chị bị thương, chị nghe lời nhé."
Thành Hòa cầm kéo ngồi lên người Trình Hâm, cậu cắt vào chính giữa áo ngực của cô, chỉ hai phát đã lột sạch thân trên của cô, sau đó cậu cúi người cởi quần lót của cô.
Bộ ngực trắng như tuyết hoàn toàn được phóng thích, bại lộ trước mắt người đàn ông.
Trình Hâm cực kỳ sợ hãi, sợ cậu lấy kéo cắt thịt trên người mình, cơ thể lại bắt đầu vũng vẫy: "Hu hu, em đừng như vậy mà được không?"
Bây giờ chàng trai có vóc người to lớn, thật sự rất khác với chàng trai gầy yếu mấy năm trước.
Thành Hòa đã trưởng thành, ngũ quan tinh tế, các đường nét, góc cạnh rất rõ ràng, dáng người cũng không yếu ớt như trước, cậu có cơ ngực khỏe mạnh, cơ bụng rõ nét, con ngươi có dục vọng chiếm hữu quen thuộc.
Thành Hòa tốn khá nhiều sức lực mới lột sạch đồ trên người Trình Hâm, cậu lại nằm đè lên người cô, véo mặt cô, tay còn lại thì vuốt ve da thịt trắng nõn của cô. Thành Hòa hít hà vai và cổ Trình Hâm, giọng nói ẩn chứa bệnh trạng tối tăm: "Chị, cuối cùng chị cũng đã trở lại."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro