Chương 49
Hà Đồn
2024-07-24 17:09:31
Trình Hâm như thể phát điên không ngừng giãy dụa, cả bên trong lẫn bên ngoài thân thể đều đau đớn. Móng tay sắc nhọn cào mạnh lên cánh tay cường tráng của cậu để lại nhiều vết đỏ.
Đôi chân điên cuồng đá loạn xạ bị cậu ôm nhưng âm hộ lại xoắn chặt lấy gậy thịt.
Đôi mắt đỏ tươi của cô trừng Thành Hòa đầy vẻ hung dữ: "Em có gan thì thả chị ra, cút! Đừng đụng vào chị!"
Cô giãy dụa quá mạnh đến nỗi bộ đồ ngủ tình thú bị Thành Hòa xé tan không đủ để che đi cơ thể của cô. Cậu thẳng tay đè hai chân của cô lên trước ngực, toàn thân dán sát vào nhau.
Thấy đầu cậu đến gần, Trình Hâm không chút do dự tát một phát lên mặt cậu, trong mắt cô tràn ngập thù hận.
Bị cô tát khiến Thành Hòa sững sờ mất vài giây, dương vật đang hưng phấn trong cơ thể cô cũng cứng đờ.
Trong mắt cậu tràn ngập vẻ không thể tin nổi và tàn nhẫn, Trình Hâm vô thức nuốt nước bọt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi. Đôi bàn tay nhỏ bé không biết giấu đi đâu nắm chặt lấy ga trải giường, mông nhỏ lùi lại phía sau.
Bàn tay to của Thành Hòa bị kẹt không biết làm sao, cậu nắm chặt lấy mông của cô không chịu buông ra.
"Rượu mời chị không uống lại muốn uống rượu phạt đúng không?" Thành Hòa sờ lên một bên gò má vừa bị cô tát một cái, giọng điệu trầm thấp, bên trong đôi con ngươi ẩn giấu vẻ hung ác, trong giọng nói mang đậm hàm ý cảnh cáo.
Trình Hâm bị cậu dọa sợ đến mức không biết nói gì cho phải, lúc này cô sẽ không hạ thấp giọng cầu xin tha thứ nhưng cũng sẽ không đối đầu công khai với cậu.
Dẫu sao đây cũng là một kẻ điên, một kẻ điên đáng sợ.
"Nếu như chị đã thích cứng vậy thì em cũng sẽ không nể nang chị nữa." Sắc mặt của Thành Hòa trở nên tối tăm, u ám kéo dài. Cậu nắm lấy âm đế của cô rồi ra sức giày vò nhào nặn nó, dương vật thô to phá mở phần thịt non chặt chẽ của cô khiến cho các bắp thịt trên dưới toàn thân của cô căng chặt. Cậu dùng sức đâm sâu vào bên trong, đôi chân trắng nõn như tuyết bị cậu véo để lại một lớp dấu ngón tay thật sâu.
Một tay cậu đè hai tay của cô lên đỉnh đầu, tay còn lại dùng sức bắt lấy bộ ngực tơi tả đến thảm thương của cô, cậu cúi đầu bất chấp ngậm lấy đầu vú đỏ như máu.
Trình Hâm khóc sướt mướt bị cậu đâm đến mức mất hết lý trí, thân thể tự nhiên nổi lên một màu đỏ rực, sâu bên trong hoa huyệt không ngừng phun ra từng đợt nước dâm.
"Em buông chị ra đi, hu hu hu." Vốn là một người chuyên mắng chửi nhưng giờ phút này, Trình Hâm lại hèn mọn khóc lóc nỉ non cầu xin.
Dù cô có khóc thế nào thì Thành Hòa cũng không chịu bỏ qua cho cô, cậu bóp lấy eo cô rồi đâm thật mạnh: "Chị có sướng không? Âm hộ của chị thật mềm mại, xoắn em thật chặt."
Trình Hâm nghiêng đầu không trả lời cậu.
Thành Hòa đâm cô thật mạnh thêm nhiều lần nữa, khi cậu sắp sửa bắn tinh, dương vật của cậu ở trong huyệt cô sưng lên không ít.
Trình Hâm biết cậu muốn bắn nên lại bắt đầu giãy dụa: "Không muốn! Đừng bắn! A, đừng!"
Thành Hòa mặc cho cô phát điên, hai tay túm chặt lấy vòng eo trắng như tuyết và mịn màng để cho cô không có đường trốn tránh, gậy thịt to thô cứng chợt cắm mạnh một phát, quy đầu chạm đến tử cung.
Trình Hâm khổ não điên cuồng, gào thét khàn cả giọng nhưng hoa huyệt không ngừng phun nước dâm. Gậy thịt to nóng bỏng của Thành Hòa được nước dâm phun ra trực diện, sướng đến mức tinh quan hơi thả lỏng và bắn vào trong thân thể của cô, một dòng tinh dịch đậm đặc chạy thẳng về phía tử cung của cô.
Thân thể của Trình Hâm tỏa ra một lớp mồ hôi nóng hổi, trên làn da xanh tím của cô xuất hiện một lớp đỏ ửng, thân thể mềm mại run rẩy. Ánh mắt bướng bỉnh đầy vẻ kháng cự của cô đụng phải ánh mắt u ám và cố chấp của người đàn ông, cô vừa tức vừa sợ.
Khóe miệng của Thành Hòa hơi nhếch lên, trên mặt hiện lên một nụ cười kỳ lạ: "Chị có sướng không?"
Trình Hâm khóc nức nở, đầu cô cương quyết nghiêng sang một bên, không đáp lại cậu.
Lúc này, Thành Hòa không nuông chiều cô nữa, bóp cằm cô, nắm lấy tóc cô và cưỡng ép cô nhìn thẳng vào mình, ánh mắt uy hiếp của cậu nhìn chằm chằm cô.
Trình Hâm giận dỗi không chịu trả lời, Thành Hòa cúi đầu tà ác cười một tiếng, dương vật vừa bắn tinh dịch xong lại đâm vào trong hoa huyệt của cô.
"Chị nói, chị nói!" Trình Hâm bị cậu lăn qua lăn lại đến mức toàn thân tê dại, hai mắt to tròn trợn trừng nhìn thẳng vào cậu, đầu lưỡi vô thức liếm môi dưới, không kiên nhẫn mở miệng: "Thì… Thì là vậy đó."
"Ha ha." Thành Hòa cười thầm một tiếng: "Em thấy chị bị em làm rất sướng, dẫu sao… Chị cũng phun nước nhiều đến mức không ngừng được cơ mà."
Trên mặt Trình Hâm đầy vẻ ngượng ngùng, hung tợn gào lên: "Em mau rút cái thứ đồ của mình ra đi!"
Thành Hòa nhìn cô với ánh mắt lạnh như băng: "Vậy chị nói xem em cắm chị có sướng không?"
"Sướng sướng sướng! Được chưa!" Trình Hâm cực kỳ không kiên nhẫn.
Thành Hòa nhéo hai má cô, bỗng nhiên cậu nhìn cô đầy vẻ dịu dàng, vuốt mái tóc lộn xộn trên mặt cô, mặt mày vui vẻ đắc ý nói: "Chị thật ngoan, trông vẫn xinh đẹp như xưa."
Trình Hâm liếc nhìn cậu với ánh mắt cảnh giác. Giây tiếp theo, Thành Hòa kéo tóc cô, cúi đầu xuống chặn môi cô lại, đầu lưỡi nhanh chóng khuấy đảo trong miệng cô.
"Ưm."
Trình Hâm vô cùng kháng cự, đầu cô xoay qua xoay lại, cố gắng né tránh môi của cậu.
Sức lực của hai người chênh lệch quá lớn, cô tránh không thoát.
Tránh không thoát thì cứ cắn.
Chỉ trong nháy mắt, Trình Hâm cắn một phát, răng nằm ở giữa môi và lưỡi của Thành Hòa.
Thành Hòa lưu luyến không nỡ rời khỏi môi của cô, đầu ngón tay cậu xoa vết máu trên môi, cắn răng hung ác nói: "Chị, chị thật độc ác!"
"Cút!"
Chỉ trong chớp mắt, con ngươi thâm tình của Thành Hòa trở nên hung ác, cậu hơi híp mắt, giọng nói trầm thấp, trong giọng nói lộ ra vẻ cay độc và ý muốn uy hiếp: "Chị, đây là lần thứ hai chị cắn em rồi."
Trình Hâm cắn môi cậu chảy máu đầm đìa: "Em còn dám đụng vào chị, có tin chị sẽ cắn chết em hay không?"
Vẻ mặt của Thành Hòa lại thay đổi, cười đùa trả lời: "Em không tin."
Cậu không tin Trình Hâm thật sự có thể tàn nhẫn với cậu như vậy.
"Cút, quần áo của chị đâu? Chị muốn đi tắm!" Toàn thân toàn là mồ hôi dinh dính cộng thêm dâm dịch và tinh dịch không ngừng chảy ra khiến Trình Hâm vô cùng khó chịu.
Đột nhiên Thành Hòa trầm tư: "Không được."
Trình Hâm kêu lên: "Không thể tắm sao?! Trời nóng như thế, chị lại ra nhiều mồ hôi như vậy, em còn..." Nói xong, trên mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ: "Dựa vào cái gì mà chị không thể tắm chứ?"
Thành Hòa ôm cô, dương vật của cô vẫn cắm chặt ở bên trong, nghiêm túc giải thích: "Bây giờ là thời điểm rất đặc biệt, chị muốn đi tắm thì em phải cởi xích sắt cho chị, như vậy chị sẽ chạy trốn mất. Nếu như chị chạy trốn mất thì há chẳng phải công dã tràng sao? Cho nên em không đồng ý cho chị đi tắm."
Trình Hâm nghe thấy cậu dùng giọng điệu vô cùng tích cực để nói ra một loạt lý luận bậy bạ như vậy thì vô cùng tức giận, ngực phập phồng lên xuống và cô chống cự mạnh mẽ để thể hiện sự bất mãn. Cô cố kìm nén lửa giận, đáp lại cậu từng câu từng chữ: "Bây giờ mặt trời to như vậy, nhiệt độ lại cao như thế, nếu như chị không đi tắm thì người chị sẽ bẩn lắm. Chị bảo đảm chị sẽ không chạy trốn, có được không?"
"Lời của chị không đáng tin!" Thành Hòa giống như một đứa trẻ vậy, buột miệng nói: "Lần đầu tiên, chị đã hứa với em sẽ không đi, kết quả là chị vẫn đi. Em không tin chị nữa đâu."
Hai hàng lông mày trên gương mặt xinh đẹp, hồng hào và mịn màng của Trình Hâm nhíu lại: "Chị hứa không đi với em lúc nào?" Cô nhớ cô chưa từng nói là bản thân sẽ không đi du học nước ngoài, dẫu sao tương lai của cô quan trọng hơn.
"Vậy em cũng không quan tâm, lần này chị đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa!" Thành Hòa cố tình gây sự.
Đôi chân điên cuồng đá loạn xạ bị cậu ôm nhưng âm hộ lại xoắn chặt lấy gậy thịt.
Đôi mắt đỏ tươi của cô trừng Thành Hòa đầy vẻ hung dữ: "Em có gan thì thả chị ra, cút! Đừng đụng vào chị!"
Cô giãy dụa quá mạnh đến nỗi bộ đồ ngủ tình thú bị Thành Hòa xé tan không đủ để che đi cơ thể của cô. Cậu thẳng tay đè hai chân của cô lên trước ngực, toàn thân dán sát vào nhau.
Thấy đầu cậu đến gần, Trình Hâm không chút do dự tát một phát lên mặt cậu, trong mắt cô tràn ngập thù hận.
Bị cô tát khiến Thành Hòa sững sờ mất vài giây, dương vật đang hưng phấn trong cơ thể cô cũng cứng đờ.
Trong mắt cậu tràn ngập vẻ không thể tin nổi và tàn nhẫn, Trình Hâm vô thức nuốt nước bọt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi. Đôi bàn tay nhỏ bé không biết giấu đi đâu nắm chặt lấy ga trải giường, mông nhỏ lùi lại phía sau.
Bàn tay to của Thành Hòa bị kẹt không biết làm sao, cậu nắm chặt lấy mông của cô không chịu buông ra.
"Rượu mời chị không uống lại muốn uống rượu phạt đúng không?" Thành Hòa sờ lên một bên gò má vừa bị cô tát một cái, giọng điệu trầm thấp, bên trong đôi con ngươi ẩn giấu vẻ hung ác, trong giọng nói mang đậm hàm ý cảnh cáo.
Trình Hâm bị cậu dọa sợ đến mức không biết nói gì cho phải, lúc này cô sẽ không hạ thấp giọng cầu xin tha thứ nhưng cũng sẽ không đối đầu công khai với cậu.
Dẫu sao đây cũng là một kẻ điên, một kẻ điên đáng sợ.
"Nếu như chị đã thích cứng vậy thì em cũng sẽ không nể nang chị nữa." Sắc mặt của Thành Hòa trở nên tối tăm, u ám kéo dài. Cậu nắm lấy âm đế của cô rồi ra sức giày vò nhào nặn nó, dương vật thô to phá mở phần thịt non chặt chẽ của cô khiến cho các bắp thịt trên dưới toàn thân của cô căng chặt. Cậu dùng sức đâm sâu vào bên trong, đôi chân trắng nõn như tuyết bị cậu véo để lại một lớp dấu ngón tay thật sâu.
Một tay cậu đè hai tay của cô lên đỉnh đầu, tay còn lại dùng sức bắt lấy bộ ngực tơi tả đến thảm thương của cô, cậu cúi đầu bất chấp ngậm lấy đầu vú đỏ như máu.
Trình Hâm khóc sướt mướt bị cậu đâm đến mức mất hết lý trí, thân thể tự nhiên nổi lên một màu đỏ rực, sâu bên trong hoa huyệt không ngừng phun ra từng đợt nước dâm.
"Em buông chị ra đi, hu hu hu." Vốn là một người chuyên mắng chửi nhưng giờ phút này, Trình Hâm lại hèn mọn khóc lóc nỉ non cầu xin.
Dù cô có khóc thế nào thì Thành Hòa cũng không chịu bỏ qua cho cô, cậu bóp lấy eo cô rồi đâm thật mạnh: "Chị có sướng không? Âm hộ của chị thật mềm mại, xoắn em thật chặt."
Trình Hâm nghiêng đầu không trả lời cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thành Hòa đâm cô thật mạnh thêm nhiều lần nữa, khi cậu sắp sửa bắn tinh, dương vật của cậu ở trong huyệt cô sưng lên không ít.
Trình Hâm biết cậu muốn bắn nên lại bắt đầu giãy dụa: "Không muốn! Đừng bắn! A, đừng!"
Thành Hòa mặc cho cô phát điên, hai tay túm chặt lấy vòng eo trắng như tuyết và mịn màng để cho cô không có đường trốn tránh, gậy thịt to thô cứng chợt cắm mạnh một phát, quy đầu chạm đến tử cung.
Trình Hâm khổ não điên cuồng, gào thét khàn cả giọng nhưng hoa huyệt không ngừng phun nước dâm. Gậy thịt to nóng bỏng của Thành Hòa được nước dâm phun ra trực diện, sướng đến mức tinh quan hơi thả lỏng và bắn vào trong thân thể của cô, một dòng tinh dịch đậm đặc chạy thẳng về phía tử cung của cô.
Thân thể của Trình Hâm tỏa ra một lớp mồ hôi nóng hổi, trên làn da xanh tím của cô xuất hiện một lớp đỏ ửng, thân thể mềm mại run rẩy. Ánh mắt bướng bỉnh đầy vẻ kháng cự của cô đụng phải ánh mắt u ám và cố chấp của người đàn ông, cô vừa tức vừa sợ.
Khóe miệng của Thành Hòa hơi nhếch lên, trên mặt hiện lên một nụ cười kỳ lạ: "Chị có sướng không?"
Trình Hâm khóc nức nở, đầu cô cương quyết nghiêng sang một bên, không đáp lại cậu.
Lúc này, Thành Hòa không nuông chiều cô nữa, bóp cằm cô, nắm lấy tóc cô và cưỡng ép cô nhìn thẳng vào mình, ánh mắt uy hiếp của cậu nhìn chằm chằm cô.
Trình Hâm giận dỗi không chịu trả lời, Thành Hòa cúi đầu tà ác cười một tiếng, dương vật vừa bắn tinh dịch xong lại đâm vào trong hoa huyệt của cô.
"Chị nói, chị nói!" Trình Hâm bị cậu lăn qua lăn lại đến mức toàn thân tê dại, hai mắt to tròn trợn trừng nhìn thẳng vào cậu, đầu lưỡi vô thức liếm môi dưới, không kiên nhẫn mở miệng: "Thì… Thì là vậy đó."
"Ha ha." Thành Hòa cười thầm một tiếng: "Em thấy chị bị em làm rất sướng, dẫu sao… Chị cũng phun nước nhiều đến mức không ngừng được cơ mà."
Trên mặt Trình Hâm đầy vẻ ngượng ngùng, hung tợn gào lên: "Em mau rút cái thứ đồ của mình ra đi!"
Thành Hòa nhìn cô với ánh mắt lạnh như băng: "Vậy chị nói xem em cắm chị có sướng không?"
"Sướng sướng sướng! Được chưa!" Trình Hâm cực kỳ không kiên nhẫn.
Thành Hòa nhéo hai má cô, bỗng nhiên cậu nhìn cô đầy vẻ dịu dàng, vuốt mái tóc lộn xộn trên mặt cô, mặt mày vui vẻ đắc ý nói: "Chị thật ngoan, trông vẫn xinh đẹp như xưa."
Trình Hâm liếc nhìn cậu với ánh mắt cảnh giác. Giây tiếp theo, Thành Hòa kéo tóc cô, cúi đầu xuống chặn môi cô lại, đầu lưỡi nhanh chóng khuấy đảo trong miệng cô.
"Ưm."
Trình Hâm vô cùng kháng cự, đầu cô xoay qua xoay lại, cố gắng né tránh môi của cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sức lực của hai người chênh lệch quá lớn, cô tránh không thoát.
Tránh không thoát thì cứ cắn.
Chỉ trong nháy mắt, Trình Hâm cắn một phát, răng nằm ở giữa môi và lưỡi của Thành Hòa.
Thành Hòa lưu luyến không nỡ rời khỏi môi của cô, đầu ngón tay cậu xoa vết máu trên môi, cắn răng hung ác nói: "Chị, chị thật độc ác!"
"Cút!"
Chỉ trong chớp mắt, con ngươi thâm tình của Thành Hòa trở nên hung ác, cậu hơi híp mắt, giọng nói trầm thấp, trong giọng nói lộ ra vẻ cay độc và ý muốn uy hiếp: "Chị, đây là lần thứ hai chị cắn em rồi."
Trình Hâm cắn môi cậu chảy máu đầm đìa: "Em còn dám đụng vào chị, có tin chị sẽ cắn chết em hay không?"
Vẻ mặt của Thành Hòa lại thay đổi, cười đùa trả lời: "Em không tin."
Cậu không tin Trình Hâm thật sự có thể tàn nhẫn với cậu như vậy.
"Cút, quần áo của chị đâu? Chị muốn đi tắm!" Toàn thân toàn là mồ hôi dinh dính cộng thêm dâm dịch và tinh dịch không ngừng chảy ra khiến Trình Hâm vô cùng khó chịu.
Đột nhiên Thành Hòa trầm tư: "Không được."
Trình Hâm kêu lên: "Không thể tắm sao?! Trời nóng như thế, chị lại ra nhiều mồ hôi như vậy, em còn..." Nói xong, trên mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ: "Dựa vào cái gì mà chị không thể tắm chứ?"
Thành Hòa ôm cô, dương vật của cô vẫn cắm chặt ở bên trong, nghiêm túc giải thích: "Bây giờ là thời điểm rất đặc biệt, chị muốn đi tắm thì em phải cởi xích sắt cho chị, như vậy chị sẽ chạy trốn mất. Nếu như chị chạy trốn mất thì há chẳng phải công dã tràng sao? Cho nên em không đồng ý cho chị đi tắm."
Trình Hâm nghe thấy cậu dùng giọng điệu vô cùng tích cực để nói ra một loạt lý luận bậy bạ như vậy thì vô cùng tức giận, ngực phập phồng lên xuống và cô chống cự mạnh mẽ để thể hiện sự bất mãn. Cô cố kìm nén lửa giận, đáp lại cậu từng câu từng chữ: "Bây giờ mặt trời to như vậy, nhiệt độ lại cao như thế, nếu như chị không đi tắm thì người chị sẽ bẩn lắm. Chị bảo đảm chị sẽ không chạy trốn, có được không?"
"Lời của chị không đáng tin!" Thành Hòa giống như một đứa trẻ vậy, buột miệng nói: "Lần đầu tiên, chị đã hứa với em sẽ không đi, kết quả là chị vẫn đi. Em không tin chị nữa đâu."
Hai hàng lông mày trên gương mặt xinh đẹp, hồng hào và mịn màng của Trình Hâm nhíu lại: "Chị hứa không đi với em lúc nào?" Cô nhớ cô chưa từng nói là bản thân sẽ không đi du học nước ngoài, dẫu sao tương lai của cô quan trọng hơn.
"Vậy em cũng không quan tâm, lần này chị đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa!" Thành Hòa cố tình gây sự.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro