Chương 4
Hà Đồn
2024-07-24 17:09:31
Trong phòng bệnh, vẻ mặt Giang Linh buồn như đưa đám, bà ấy vừa khóc vừa đau lòng nói: "Con gái của tớ! Rõ ràng tớ mơ thấy con gái, tại sao lại là thằng nhóc thối này!"
Trình Bội Nghi cười cười, bà rút tờ giấy đưa cho Giang Linh, nhìn cậu nhóc mới chào đời, mặt đầy nếp nhăn quả thật không đẹp chút nào, bà dịu dàng an ủi: "Con trai cũng tốt mà. Cậu nhìn em trai giống Tuấn Tuấn này, tớ chắc chắn sau này thằng nhóc lớn lên sẽ rất đẹp trai."
Giang Linh nức nở, bà ấy lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Cậu cảm thấy tốt, hay là chúng ta đổi đi. Các cậu ôm thằng nhóc này về nuôi, để Tâm Tâm lại cho bọn tớ."
Bà ấy nhìn Trình Hâm thắt bím tóc đáng yêu bên cạnh, trong lòng gào thét thích quá, hận không thể ôm cô bé vào lòng mỗi ngày không buông tay.
"Không cần." Nguyên Xuyên Gia Vũ ôm con gái vào lòng theo bản năng.
Giang Linh nhìn Trình Hâm, suy nghĩ muốn ôm Trình Hâm trong đầu bà vẫn không biến mất. Nguyên Xuyên Gia Vũ rất hiểu đầu óc của người bạn tốt này, cho nên ông luôn cảnh giác cao độ, sợ bản thân không chú ý một cái, con gái sẽ bị Giang Linh ôm đi.
Giang Linh chờ mong nhìn Trình Hâm, trong lòng không hề khó chịu.
Trình Bội Nghi nói lầm bầm trêu chọc trẻ mới sinh, bà thuận miệng hỏi: "Đặt tên chưa?"
Thành Hoài An lắc đầu: "Vẫn chưa. Không phải tại bà ấy cứ khóc miết đó sao, mãi vẫn chưa bình tĩnh lại được."
Ông ấy không nói gì thì không sao, vừa nói xong thì Giang Linh tiện tay cầm cái túi ở đầu giường ném về phía chồng, bây giờ bà ấy nhìn chồng mình cũng không thuận mắt.
Nhân lúc người lớn đang nói chuyện, Trình Hâm lặng lẽ cho tay vào xe đẩy trẻ con, cô bé chớp mắt nhìn em trai mới sinh ra, vẻ mặt rất hiếu kỳ, không nhịn được chọc tay vào lòng bàn tay nhỏ bé của em trai.
Trẻ con mới sinh có nhiều nếp nhăn, không nhiều thịt nhưng rất mềm mại. Lần đầu tiên Trình Hâm cảm nhận được xúc cảm kỳ lạ này, cô bé không nhịn được chọc thêm vài cái nữa.
Em bé như là có linh cảm, bỗng mở to mắt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy ngón tay của Trình Hâm.
Trình Hâm hoảng sợ muốn rụt tay lại, nhưng đã chậm rồi.
Em bé cầm ngón tay của Trình Hâm, cô bé chọc nhẹ nhàng vào lòng bàn tay của em bé, em bé bỗng cười lên.
Hai đứa trẻ kém nhau sáu tuổi nhìn nhau, mắt to nhìn mắt nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Trình Hâm sáu tuổi chào hỏi Thành Hòa mới ra đời.
Không ai biết vận mệnh của bọn họ cũng bị trói chặt một chỗ với nhau.
Genkawa Yoshiba hỏi: "Định đặt tên là gì?"
"Chưa nghĩ tới." Thành Hoài An nói: "Ban đầu tưởng là một cô nhóc, nên đều nghĩ tên con gái. Kết quả bây giờ lại sinh ra một thằng cu, haiz."
Trình Hâm chớp mắt, cô bé bỗng nói: "Hòa."
"Cái gì?"
"Tên, em trai." Trình Hâm chỉ vào Thành Hòa, nói với mọi người: "Hòa."
Genkawa Yoshiba ôm con gái lên, để cô bé ngồi trên đùi rồi hỏi: "Thành Hòa?"
Trình Hâm gật đầu, ánh mắt kiên định, cô bé nói: "Vâng, Thành Hòa! Em trai tên Thành Hòa!"
"Thành Hòa." Giang Linh ý tứ nói: "Cũng không tệ lắm, vậy cứ gọi là Thành Hòa đi."
"Qua loa như vậy sao?" Trình Bội Nghi khẽ hừ một tiếng, Luvevaland chấm co, bà ấy chỉ vào Trình Hâm: "Con bé chỉ là một cô nhóc, nói tiếng Trung còn không sõi, nhà cậu quyết định để con gái tớ đặt tên cho con trai hai cậu qua loa như vậy sao?"
"Đúng vậy." Giang Linh rất hài lòng, cuối cùng trên mặt cũng có vẻ tươi cười: "Có gì không tốt sao?"
Trình Bội Nghi thán phục: "Cậu vui vẻ là được rồi, dù sao sau này cậu hối hận cũng đừng trách con gái tớ."
"Sao có thể!"
Vì thế Thành Hòa có tên.
Genkawa Yoshiba sờ đầu con gái, dịu dàng hỏi: "Tâm Tâm thích em trai không?"
"Em trai rất đáng yêu, rất ngoan nữa." Trình Hâm chớp chớp mắt, cô bé trả lời.
Cô bé có em trai, cho nên chưa nói đến thích em trai mới này, nhưng cũng không chán ghét.
Ông xoa đầu Trình Hâm, cười thản nhiên.
"Tâm Tâm." Giang Linh nằm trên giường bệnh híp mắt lại, bà ấy nói: "Em trai đáng yêu, khi nào cháu trưởng thành thì làm vợ em trai nhé?"
Genkawa Yoshiba suýt nữa phun nước đang uống dở ra, ông ấy nhíu mày: "Là sao? Cậu mới sinh xong đã mơ tưởng cướp con gái của tôi?"
Giang Linh không hề sợ hãi, bà ấy cổ vũ bản thân, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, đắc ý nói: "Tâm Tâm thích con trai tôi, sau này không phải không có khả năng làm thông gia."
Sau này bà ấy đã có mục tiêu mới trong đời!
Chính là để con trai mình cưới Trình Hâm về nhà!
Như vậy con trai có vợ, bà ấy có con dâu, đồng thời còn có con gái, thật là tốt.
-
"Tâm Tâm, con đi sang nhà đối diện gọi em trai về ăn cơm." Trình Bội Nghi sờ đầu Trình Hâm, bà ấy sai cô bé đi làm việc.
Trình Hâm rời mắt khỏi cuốn sách, cô bé chậm rãi đi sang nhà đối diện.
Trẻ con nửa tuổi ngoài uống sữa thì chỉ có ngủ, trên đường Trình Hâm đi gọi em trai thì gặp một cậu bé đang ngủ một mình trên giường.
Ngoài mặt thì Trình Hâm ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng lúc này cô bé lại lén lút trèo lên giường, Luvevaland chấm co, dùng một tay cướp lấy bình sữa ở trong miệng em bé, để mình uống.
Em bé ngơ ngác bẹp miệng, còn chưa phản ứng lại thì đã bị Trình Hâm chọc chọc tay vào khuôn mặt non nớt.
Em bé bỗng khóc toáng lên, Trình Hâm vội vàng đút bình sữa lại vào miệng cậu nhóc, cô bé còn ghét bỏ bĩu môi: "Đừng khóc, chị uống sữa của em cũng không khiến em mất hai lạng thịt đâu."
Em bé nhìn Trình Hâm, vừa khóc vừa cười.
Sau đó Thành Hòa thích dính Trình Hâm nhất, đi học, ăn cơm, ngay cả ngủ cậu bé cũng dính bên Trình Hâm.
-
Khi Trình Nam học tiểu học, ban đầu vợ chồng nhà họ Trình định đưa cậu bé về Thượng Hải đi học, nhưng rất không may, kế hoạch này bị thất bại...
Ban đêm, Thành Tuấn đi chân trần, cúi người, lấm la lấm lút đi sát vào tường chuồn xuống tầng.
Chiều nay cậu ấy nhìn thấy bố mua về rất nhiều kem, để ở trong tủ lạnh, cậu bé nhân lúc đêm khuya, mọi người đã ngủ hết, lấy trộm về phòng ăn.
Sau khi vợ chồng nhà họ Thành dỗ con trai nhỏ ngủ xong, bọn họ lặng lẽ nói chuyện với nhau trong phòng dưới bóng tối.
"Em nghe nói Yoshiba định đón Nam Nam về Thượng Hải học tiểu học hả?" Giang Linh rửa mặt xong ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận dưỡng da.
Thành Hoài An lật tạp chí tài chính và kinh tế trong tay, ông ấy gật đầu nói: "Ừ, hình như có quyết định này."
Giang Linh nhìn chồng mình qua gương, ngạc nhiên thốt lên: "Vậy chẳng phải Nam Nam và Tuấn Tuấn phải tách nhau ra sao?"
Trình Bội Nghi cười cười, bà rút tờ giấy đưa cho Giang Linh, nhìn cậu nhóc mới chào đời, mặt đầy nếp nhăn quả thật không đẹp chút nào, bà dịu dàng an ủi: "Con trai cũng tốt mà. Cậu nhìn em trai giống Tuấn Tuấn này, tớ chắc chắn sau này thằng nhóc lớn lên sẽ rất đẹp trai."
Giang Linh nức nở, bà ấy lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Cậu cảm thấy tốt, hay là chúng ta đổi đi. Các cậu ôm thằng nhóc này về nuôi, để Tâm Tâm lại cho bọn tớ."
Bà ấy nhìn Trình Hâm thắt bím tóc đáng yêu bên cạnh, trong lòng gào thét thích quá, hận không thể ôm cô bé vào lòng mỗi ngày không buông tay.
"Không cần." Nguyên Xuyên Gia Vũ ôm con gái vào lòng theo bản năng.
Giang Linh nhìn Trình Hâm, suy nghĩ muốn ôm Trình Hâm trong đầu bà vẫn không biến mất. Nguyên Xuyên Gia Vũ rất hiểu đầu óc của người bạn tốt này, cho nên ông luôn cảnh giác cao độ, sợ bản thân không chú ý một cái, con gái sẽ bị Giang Linh ôm đi.
Giang Linh chờ mong nhìn Trình Hâm, trong lòng không hề khó chịu.
Trình Bội Nghi nói lầm bầm trêu chọc trẻ mới sinh, bà thuận miệng hỏi: "Đặt tên chưa?"
Thành Hoài An lắc đầu: "Vẫn chưa. Không phải tại bà ấy cứ khóc miết đó sao, mãi vẫn chưa bình tĩnh lại được."
Ông ấy không nói gì thì không sao, vừa nói xong thì Giang Linh tiện tay cầm cái túi ở đầu giường ném về phía chồng, bây giờ bà ấy nhìn chồng mình cũng không thuận mắt.
Nhân lúc người lớn đang nói chuyện, Trình Hâm lặng lẽ cho tay vào xe đẩy trẻ con, cô bé chớp mắt nhìn em trai mới sinh ra, vẻ mặt rất hiếu kỳ, không nhịn được chọc tay vào lòng bàn tay nhỏ bé của em trai.
Trẻ con mới sinh có nhiều nếp nhăn, không nhiều thịt nhưng rất mềm mại. Lần đầu tiên Trình Hâm cảm nhận được xúc cảm kỳ lạ này, cô bé không nhịn được chọc thêm vài cái nữa.
Em bé như là có linh cảm, bỗng mở to mắt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy ngón tay của Trình Hâm.
Trình Hâm hoảng sợ muốn rụt tay lại, nhưng đã chậm rồi.
Em bé cầm ngón tay của Trình Hâm, cô bé chọc nhẹ nhàng vào lòng bàn tay của em bé, em bé bỗng cười lên.
Hai đứa trẻ kém nhau sáu tuổi nhìn nhau, mắt to nhìn mắt nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Trình Hâm sáu tuổi chào hỏi Thành Hòa mới ra đời.
Không ai biết vận mệnh của bọn họ cũng bị trói chặt một chỗ với nhau.
Genkawa Yoshiba hỏi: "Định đặt tên là gì?"
"Chưa nghĩ tới." Thành Hoài An nói: "Ban đầu tưởng là một cô nhóc, nên đều nghĩ tên con gái. Kết quả bây giờ lại sinh ra một thằng cu, haiz."
Trình Hâm chớp mắt, cô bé bỗng nói: "Hòa."
"Cái gì?"
"Tên, em trai." Trình Hâm chỉ vào Thành Hòa, nói với mọi người: "Hòa."
Genkawa Yoshiba ôm con gái lên, để cô bé ngồi trên đùi rồi hỏi: "Thành Hòa?"
Trình Hâm gật đầu, ánh mắt kiên định, cô bé nói: "Vâng, Thành Hòa! Em trai tên Thành Hòa!"
"Thành Hòa." Giang Linh ý tứ nói: "Cũng không tệ lắm, vậy cứ gọi là Thành Hòa đi."
"Qua loa như vậy sao?" Trình Bội Nghi khẽ hừ một tiếng, Luvevaland chấm co, bà ấy chỉ vào Trình Hâm: "Con bé chỉ là một cô nhóc, nói tiếng Trung còn không sõi, nhà cậu quyết định để con gái tớ đặt tên cho con trai hai cậu qua loa như vậy sao?"
"Đúng vậy." Giang Linh rất hài lòng, cuối cùng trên mặt cũng có vẻ tươi cười: "Có gì không tốt sao?"
Trình Bội Nghi thán phục: "Cậu vui vẻ là được rồi, dù sao sau này cậu hối hận cũng đừng trách con gái tớ."
"Sao có thể!"
Vì thế Thành Hòa có tên.
Genkawa Yoshiba sờ đầu con gái, dịu dàng hỏi: "Tâm Tâm thích em trai không?"
"Em trai rất đáng yêu, rất ngoan nữa." Trình Hâm chớp chớp mắt, cô bé trả lời.
Cô bé có em trai, cho nên chưa nói đến thích em trai mới này, nhưng cũng không chán ghét.
Ông xoa đầu Trình Hâm, cười thản nhiên.
"Tâm Tâm." Giang Linh nằm trên giường bệnh híp mắt lại, bà ấy nói: "Em trai đáng yêu, khi nào cháu trưởng thành thì làm vợ em trai nhé?"
Genkawa Yoshiba suýt nữa phun nước đang uống dở ra, ông ấy nhíu mày: "Là sao? Cậu mới sinh xong đã mơ tưởng cướp con gái của tôi?"
Giang Linh không hề sợ hãi, bà ấy cổ vũ bản thân, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, đắc ý nói: "Tâm Tâm thích con trai tôi, sau này không phải không có khả năng làm thông gia."
Sau này bà ấy đã có mục tiêu mới trong đời!
Chính là để con trai mình cưới Trình Hâm về nhà!
Như vậy con trai có vợ, bà ấy có con dâu, đồng thời còn có con gái, thật là tốt.
-
"Tâm Tâm, con đi sang nhà đối diện gọi em trai về ăn cơm." Trình Bội Nghi sờ đầu Trình Hâm, bà ấy sai cô bé đi làm việc.
Trình Hâm rời mắt khỏi cuốn sách, cô bé chậm rãi đi sang nhà đối diện.
Trẻ con nửa tuổi ngoài uống sữa thì chỉ có ngủ, trên đường Trình Hâm đi gọi em trai thì gặp một cậu bé đang ngủ một mình trên giường.
Ngoài mặt thì Trình Hâm ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng lúc này cô bé lại lén lút trèo lên giường, Luvevaland chấm co, dùng một tay cướp lấy bình sữa ở trong miệng em bé, để mình uống.
Em bé ngơ ngác bẹp miệng, còn chưa phản ứng lại thì đã bị Trình Hâm chọc chọc tay vào khuôn mặt non nớt.
Em bé bỗng khóc toáng lên, Trình Hâm vội vàng đút bình sữa lại vào miệng cậu nhóc, cô bé còn ghét bỏ bĩu môi: "Đừng khóc, chị uống sữa của em cũng không khiến em mất hai lạng thịt đâu."
Em bé nhìn Trình Hâm, vừa khóc vừa cười.
Sau đó Thành Hòa thích dính Trình Hâm nhất, đi học, ăn cơm, ngay cả ngủ cậu bé cũng dính bên Trình Hâm.
-
Khi Trình Nam học tiểu học, ban đầu vợ chồng nhà họ Trình định đưa cậu bé về Thượng Hải đi học, nhưng rất không may, kế hoạch này bị thất bại...
Ban đêm, Thành Tuấn đi chân trần, cúi người, lấm la lấm lút đi sát vào tường chuồn xuống tầng.
Chiều nay cậu ấy nhìn thấy bố mua về rất nhiều kem, để ở trong tủ lạnh, cậu bé nhân lúc đêm khuya, mọi người đã ngủ hết, lấy trộm về phòng ăn.
Sau khi vợ chồng nhà họ Thành dỗ con trai nhỏ ngủ xong, bọn họ lặng lẽ nói chuyện với nhau trong phòng dưới bóng tối.
"Em nghe nói Yoshiba định đón Nam Nam về Thượng Hải học tiểu học hả?" Giang Linh rửa mặt xong ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận dưỡng da.
Thành Hoài An lật tạp chí tài chính và kinh tế trong tay, ông ấy gật đầu nói: "Ừ, hình như có quyết định này."
Giang Linh nhìn chồng mình qua gương, ngạc nhiên thốt lên: "Vậy chẳng phải Nam Nam và Tuấn Tuấn phải tách nhau ra sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro