Chương 22
2024-10-01 16:48:54
Nhìn thấy Bộ Chiêm, Quý Trưng chắp tay hành lễ với hắn rồi quay người rời đi.
Bộ Chiêm không nói gì, ánh mắt chỉ dừng trên người đó một lát rồi quay đầu nhìn nữ nhân đang đứng bên cạnh hồ.
Mùa đông se lạnh, trên mặt hồ đã kết thành lớp băng mỏng. Gió lạnh thổi qua càng làm thân hình nàng trông nhỏ bé và gầy yếu hơn.
Khương Linh đang nghĩ tới viên thuốc nên hơi suy tư, mãi đến khi đối phương tới trước mặt thì mới chợt nhớ ra chào hỏi.
"Thừa tướng."
Hắn đã uống một chút rượu trong yến tiệc, khi đi tới, cơn gió mang theo mùi rượu thoang thoang hòa lẫn với mùi gỗ đàn hương trên người nam nhân nhẹ nhàng bay tới mũi Khương Linh.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng khi thấy người đó đi tới mà nàng cảm thấy không khí xung quanh cành lạnh hơn.
Mặc dù vẻ mặt hắn lạnh lùng gần như không có biểu cảm gì.
Khương Linh nắm chặt viên thuốc trong lòng bàn tay, nàng thấy bất an mà cắn chặt môi dưới.
Trong chớp mắt, Bộ Chiêm thấy được sự trốn tránh trong ánh mắt nàng.
Bước chân nam nhân dừng lại.
Mí mắt phải của Khương Linh co giật.
Theo làn gió mát, Bộ Chiêm đột nhiên đưa tay về phía nàng.
Hắn mặc chiếc áo choàng ngoài màu tuyết trắng đứng trong màn đêm vô tận, vì ngược sáng nên nàng không thể đoán được biểu cảm của hắn.
Nhất thời khiến Khương Linh cảm thấy lo lắng.
Hắn có phát hiện ra không?
Hắn phát hiện Quý Trưng đưa nàng thuốc phá thai sao?
Tay chân nàng lạnh ngắt, nàng căng thẳng và cảnh giác nhìn người đó.
Thấy nàng không động đậy một lúc thì Bộ Chiêm lại bước tới. Ngay lúc nàng nghĩ chắc đối phương đã phát hiện ra manh mối gì thì hắn bỗng cởi áo choàng màu tuyết trắng của mình xuống, nhẹ nhàng khoác lên người nàng.
Khương Linh giật mình, ngẩng đầu và ngơ ngác nhìn hắn.
"Ban đêm có gió lớn, cẩn thận bị động thai."
Không biết hắn đã uống bao nhiêu rượu mà có vẻ hơi say. Trong đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng và tự chủ lại có chút cảm xúc khó tả.
Đây là lần đầu tiên nàng nhận được sự quan tâm từ Bộ Chiêm.
Nam nhân hơi cúi đầu xuống nhìn nàng.
"Mặc ít như vậy mà ra ngoài, không lạnh sao?"
Sự dịu dàng đột ngột lại khiến mũi Khương Linh đau nhức, nàng cũng cúi đầu, buồn bã đáp: "Lạnh."
Bộ Chiêm "Ừ" một tiếng.
Ngay sau đó, xung quanh lại rơi vào sự im lặng đáng sợ. Gió đêm tan đi, vầng trăng trên cao càng ngày càng sáng hơn. Một tầng sương mù trắng xóa rơi xuống, dịu dàng bao phủ hai người họ, một lát sau, Bộ Chiêm vươn tay nắm lấy tay trái của nàng.
"Thừa tướng?"
Khương Linh hơi sửng sốt.
Đầu ngón tay hắn hơi lạnh nhưng lòng bàn tay lại ấm áp, hắn nắm lấy bàn tay nàng, xoa nhẹ lòng bàn tay và đầu ngón tay để tạo chút ấm áp.
Khương Linh cúi đầu nhìn động tác của hắn, hơi ấm từ đầu ngón tay truyền đến tận đáy lòng, hốc mắt nàng nóng lên rồi quay đầu đi chỗ khác.
Động tác của hắn thật nhẹ nhàng.
Nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay nàng, xoa cả bàn tay nàng để sưởi ấm.
Nàng chưa từng thấy Bộ Chiêm như vậy.
Có lẽ là do rượu trong yến tiếc đã phát huy tác dụng, có lẽ là quá chìm đắm trong gió đêm, Khương Linh ngơ ngác nhìn nam tử trước mặt, nhớ lại sự ôn nhu hiếm có mấy ngày gần đây mà nhất thời cảm thấy choáng váng.
Giây tiếp theo, nàng lặng lẽ bóp nát viên thuốc giấu trong tay phải.
Sức lực của nàng không lớn, chỉ cần hơi dùng sức là viên thuốc giấu trong tay áo lập tức thay đổi hình dạng.
Bộ Chiêm nói: "Tay khác."
Nàng lặng lẽ rắc viên thuốc phá thai đã được nghiền thành bột xuống đất rồi ngoan ngoãn đưa tay phải ra.
Đúng lúc này lại nghe thấy tiếng "bùm", pháo hoa tuyệt đẹp nổ tung trên bầu trời. Màu sắc rực rỡ chiếu sáng cả bầu trời tối tăm, khi Bộ Chiêm nắm tay nàng, đột nhiên nàng nảy ra một suy nghĩ.
Ngay sau đó, Khương Linh kiễng chân hôn lên cằm của nam nhân trước mặt.
Sự đụng chạm nhẹ nhàng khiến Bộ Chiêm hơi giật mình, hắn cúi đầu nhìn vào đôi mắt đen tuyền mềm mại.
Nàng mím môi, đôi mắt còn sáng lấp lánh và xinh đẹp hơn cả pháo hoa.
Lại một tiếng "bùm" nữa.
Có người ở cách đó không xa vui mừng kêu lên rằng pháo hoa năm nay đẹp hơn những năm trước.
Pháo hoa rực rỡ khiến khu vực xung quanh sáng như ban ngày, tuyết lấp lánh, Khương Linh nghĩ thầm, mọi người đều nói tuyết rơi đúng lúc là báo hiệu một năm bội thu.
Năm nay rơi nhiều tuyết như vậy thì sang năm nhất định sẽ là năm tốt.
...
Qua Tết, thời tiết ấm lên nhanh chóng. Xiêm y dày cộm trên người dần được thay thế bằng váy mỏng, bụng nàng cũng lớn lên từng ngày.
Không biết có phải ảo giác hay không mà Khương Linh cũng mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa nàng và Bộ Chiêm đã dịu đi rất nhiều kể từ sau Tết.
Khi có thời gian rảnh, hắn sẽ đến Thính Vân các, thậm chí còn ở lại qua đêm. Khi động tình, hắn sẽ nhẹ nhàng vén tóc nàng lên và cúi đầu hôn môi nàng.
Nụ hôn cháy bỏng trượt từ mỗi xuống xương quai xanh rồi hắn sẽ dùng răng nghiến nhẹ.
Cho đến ngày nàng vỡ nước ối.
Bộ Chiêm ở bên ngoài giải quyết chính sự, đã ba ngày rồi chưa về phủ. Mà nàng đang đứng trong đình viện ngắm hoa, vừa cầm bình nước lên tưới hoa thì chợt thấy đau bụng.
Môi Khương Linh tái nhợt, nàng ôm bụng cúi người.
Hình như có gì đó ươn ướt chảy xuống.
Sau đó nàng nghe thấy hạ nhân xung quanh kêu lên.
"Phu nhân! Phu nhân, người sắp sinh rồi!"
"Nhanh đi gọi bà đỡ, nhanh đi tìm Thừa tướng --"
Nàng được người ta vội vã nâng vào nhà, bởi vì quá đau đớn mà gần như ngất đi. trong nháy mắt đã có bà đỡ lao vào, rèm cửa bị người bên trong đóng lại.
"Phu nhân, có thể hơi đau một chút, xin người hãy chịu đựng."
Miệng Khương Linh bị nhét một mảnh vải sạch, chỉ trong chốc lát mà trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Đâu chỉ là hơi đau.
Nàng chưa từng đau đến thế.
Nàng nhớ tới ngày Khương phủ bị lục soát, nàng cũng ngất đi vì đau đớn. Nhưng nỗi đau hôm nay phải chịu còn đau gấp mười lần, trăm lần so với ngày đó. Nàng nghiến răng, gần như muốn xé nuốt mảnh vải. Nước mắt không thể khống chế mà chảy ra từ khóe mắt, nhỏ giọt xuống chăn.
Khương Linh ngất đi mấy lần rồi lại tỉnh.
"Phu nhân, nhanh lên, đã thấy được đầu của đứa bé. Lại dùng thêm sức."
"Phu nhân, xin người hãy cố gắng hơn nữa, lại dùng thêm sức."
Nàng nắm chặt chăn trong tay, nghe bà đỡ nói rồi lại dùng sức.
Cuối cùng nàng nghe thấy tiếng kêu vui vẻ: "Sắp rồi, phu nhân, người hãy cố gắng chút nữa ---"
Trời đất quay cuồng.
Lúc này, Khương Linh đột nhiên cảm thấy một luồng sức nóng không thể khống chế đã tiêu tán trong nháy mắt, bàn tay đang ôm chặt chăn cũng buông lỏng.
Bên tai vang lên tiếng hét chói tài đầy hoảng loạn.
"Không hay rồi! Phu nhân, nàng, nàng... chảy rất nhiều máu!!"
Trong ngoài phòng sinh đều hỗn loạn.
Không biết người ta đã đổ thứ gì vào miệng nàng mà ý thức đã tỉnh táo hơn chút. Nhưng mí mắt vẫn nặng trĩu, không thể nhấc lên nổi.
Trong mơ hồ, dường như nàng nghe thấy tiếng gọi lo lắng của Thanh Cúc và tiếng khóc của Lục Vu.
"Thừa tướng đâu, Thừa tướng -----"
"Nô tỳ vẫn chưa tìm thấy Thừa tướng và Đàm đại nhân..."
"Tình hình của phu nhân hiện giờ không tốt, e rằng... người lớn và hải tử chỉ có thể chọn một, Thừa tướng không có ở đây thì phải làm sao bây giờ!"
Đúng vậy.
Thừa tướng không có ở đây, người khác cũng không biết được tâm tư của hắn. Nếu người được cứu không đúng ý Thừa tướng, khiến hắn tức giận thì cả Thính Vân các đều không ổn, nếu chậm thì cả người lớn và hài tử đều không cứu được.
"Cứu phu nhân, cứu phu nhân nhà ta ----"
Lục Vu ở bên ngoài phòng sinh khụy gối quỳ xuống.
"Cầu xin các người, hài tử có thể sinh thêm nhưng phu nhân nhà ta chỉ có một. Bồ Tát tỷ tỷ, nhất định phải cứu phu nhân nhà ta..."
"Cơ thể phu nhân suy nhược, bây giờ lại mắc phải căn bệnh này, sau này... có thể sẽ không sinh được nữa."
Khương Linh nằm trên giường, nghe mọi người mồm năm miệng mười chỉ cảm thấy bất lực.
Dường như xung quanh nàng đều là máu, dính nhớp, ấm áp, không ngừng chảy như thể muốn rút cạn trong cơ thể nàng.
Nàng nhắm chặt mắt, nghe những câu "Chưa tìm thấy Thừa tướng", "Cứu ai", "Vậy phải làm sao bây giờ"... Một suy nghĩ chợt hiện sâu trong lòng nàng.
Đó cũng là ý nghĩ duy nhất.
Dù Bộ Chiêm có nghĩ thế nào thì nàng vẫn muốn bảo vệ hài tử.
Nàng đã đánh mất quá nhiều thứ trên thế giới này.
Khương Linh cử động ngón tay, dùng hết sức ép ra một tiếng rên rỉ từ cổ họng.
Thấy nàng vẫn còn tỉnh táo thì như thể bà đỡ đã tìm được tâm phúc, vội vàng cúi đầu.
"Phu nhân, người nói đi, nô tỳ nghe."
"Hài... Hài..."
Chữ "hài tử" đã đến bên môi.
Bên ngoài phòng sinh đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã. Ngay sau đó có người hét lên:
"Thừa tướng nói bỏ mẫu cứu tử, cần phải giữ được hài tử!!"
Bộ Chiêm không nói gì, ánh mắt chỉ dừng trên người đó một lát rồi quay đầu nhìn nữ nhân đang đứng bên cạnh hồ.
Mùa đông se lạnh, trên mặt hồ đã kết thành lớp băng mỏng. Gió lạnh thổi qua càng làm thân hình nàng trông nhỏ bé và gầy yếu hơn.
Khương Linh đang nghĩ tới viên thuốc nên hơi suy tư, mãi đến khi đối phương tới trước mặt thì mới chợt nhớ ra chào hỏi.
"Thừa tướng."
Hắn đã uống một chút rượu trong yến tiệc, khi đi tới, cơn gió mang theo mùi rượu thoang thoang hòa lẫn với mùi gỗ đàn hương trên người nam nhân nhẹ nhàng bay tới mũi Khương Linh.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng khi thấy người đó đi tới mà nàng cảm thấy không khí xung quanh cành lạnh hơn.
Mặc dù vẻ mặt hắn lạnh lùng gần như không có biểu cảm gì.
Khương Linh nắm chặt viên thuốc trong lòng bàn tay, nàng thấy bất an mà cắn chặt môi dưới.
Trong chớp mắt, Bộ Chiêm thấy được sự trốn tránh trong ánh mắt nàng.
Bước chân nam nhân dừng lại.
Mí mắt phải của Khương Linh co giật.
Theo làn gió mát, Bộ Chiêm đột nhiên đưa tay về phía nàng.
Hắn mặc chiếc áo choàng ngoài màu tuyết trắng đứng trong màn đêm vô tận, vì ngược sáng nên nàng không thể đoán được biểu cảm của hắn.
Nhất thời khiến Khương Linh cảm thấy lo lắng.
Hắn có phát hiện ra không?
Hắn phát hiện Quý Trưng đưa nàng thuốc phá thai sao?
Tay chân nàng lạnh ngắt, nàng căng thẳng và cảnh giác nhìn người đó.
Thấy nàng không động đậy một lúc thì Bộ Chiêm lại bước tới. Ngay lúc nàng nghĩ chắc đối phương đã phát hiện ra manh mối gì thì hắn bỗng cởi áo choàng màu tuyết trắng của mình xuống, nhẹ nhàng khoác lên người nàng.
Khương Linh giật mình, ngẩng đầu và ngơ ngác nhìn hắn.
"Ban đêm có gió lớn, cẩn thận bị động thai."
Không biết hắn đã uống bao nhiêu rượu mà có vẻ hơi say. Trong đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng và tự chủ lại có chút cảm xúc khó tả.
Đây là lần đầu tiên nàng nhận được sự quan tâm từ Bộ Chiêm.
Nam nhân hơi cúi đầu xuống nhìn nàng.
"Mặc ít như vậy mà ra ngoài, không lạnh sao?"
Sự dịu dàng đột ngột lại khiến mũi Khương Linh đau nhức, nàng cũng cúi đầu, buồn bã đáp: "Lạnh."
Bộ Chiêm "Ừ" một tiếng.
Ngay sau đó, xung quanh lại rơi vào sự im lặng đáng sợ. Gió đêm tan đi, vầng trăng trên cao càng ngày càng sáng hơn. Một tầng sương mù trắng xóa rơi xuống, dịu dàng bao phủ hai người họ, một lát sau, Bộ Chiêm vươn tay nắm lấy tay trái của nàng.
"Thừa tướng?"
Khương Linh hơi sửng sốt.
Đầu ngón tay hắn hơi lạnh nhưng lòng bàn tay lại ấm áp, hắn nắm lấy bàn tay nàng, xoa nhẹ lòng bàn tay và đầu ngón tay để tạo chút ấm áp.
Khương Linh cúi đầu nhìn động tác của hắn, hơi ấm từ đầu ngón tay truyền đến tận đáy lòng, hốc mắt nàng nóng lên rồi quay đầu đi chỗ khác.
Động tác của hắn thật nhẹ nhàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay nàng, xoa cả bàn tay nàng để sưởi ấm.
Nàng chưa từng thấy Bộ Chiêm như vậy.
Có lẽ là do rượu trong yến tiếc đã phát huy tác dụng, có lẽ là quá chìm đắm trong gió đêm, Khương Linh ngơ ngác nhìn nam tử trước mặt, nhớ lại sự ôn nhu hiếm có mấy ngày gần đây mà nhất thời cảm thấy choáng váng.
Giây tiếp theo, nàng lặng lẽ bóp nát viên thuốc giấu trong tay phải.
Sức lực của nàng không lớn, chỉ cần hơi dùng sức là viên thuốc giấu trong tay áo lập tức thay đổi hình dạng.
Bộ Chiêm nói: "Tay khác."
Nàng lặng lẽ rắc viên thuốc phá thai đã được nghiền thành bột xuống đất rồi ngoan ngoãn đưa tay phải ra.
Đúng lúc này lại nghe thấy tiếng "bùm", pháo hoa tuyệt đẹp nổ tung trên bầu trời. Màu sắc rực rỡ chiếu sáng cả bầu trời tối tăm, khi Bộ Chiêm nắm tay nàng, đột nhiên nàng nảy ra một suy nghĩ.
Ngay sau đó, Khương Linh kiễng chân hôn lên cằm của nam nhân trước mặt.
Sự đụng chạm nhẹ nhàng khiến Bộ Chiêm hơi giật mình, hắn cúi đầu nhìn vào đôi mắt đen tuyền mềm mại.
Nàng mím môi, đôi mắt còn sáng lấp lánh và xinh đẹp hơn cả pháo hoa.
Lại một tiếng "bùm" nữa.
Có người ở cách đó không xa vui mừng kêu lên rằng pháo hoa năm nay đẹp hơn những năm trước.
Pháo hoa rực rỡ khiến khu vực xung quanh sáng như ban ngày, tuyết lấp lánh, Khương Linh nghĩ thầm, mọi người đều nói tuyết rơi đúng lúc là báo hiệu một năm bội thu.
Năm nay rơi nhiều tuyết như vậy thì sang năm nhất định sẽ là năm tốt.
...
Qua Tết, thời tiết ấm lên nhanh chóng. Xiêm y dày cộm trên người dần được thay thế bằng váy mỏng, bụng nàng cũng lớn lên từng ngày.
Không biết có phải ảo giác hay không mà Khương Linh cũng mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa nàng và Bộ Chiêm đã dịu đi rất nhiều kể từ sau Tết.
Khi có thời gian rảnh, hắn sẽ đến Thính Vân các, thậm chí còn ở lại qua đêm. Khi động tình, hắn sẽ nhẹ nhàng vén tóc nàng lên và cúi đầu hôn môi nàng.
Nụ hôn cháy bỏng trượt từ mỗi xuống xương quai xanh rồi hắn sẽ dùng răng nghiến nhẹ.
Cho đến ngày nàng vỡ nước ối.
Bộ Chiêm ở bên ngoài giải quyết chính sự, đã ba ngày rồi chưa về phủ. Mà nàng đang đứng trong đình viện ngắm hoa, vừa cầm bình nước lên tưới hoa thì chợt thấy đau bụng.
Môi Khương Linh tái nhợt, nàng ôm bụng cúi người.
Hình như có gì đó ươn ướt chảy xuống.
Sau đó nàng nghe thấy hạ nhân xung quanh kêu lên.
"Phu nhân! Phu nhân, người sắp sinh rồi!"
"Nhanh đi gọi bà đỡ, nhanh đi tìm Thừa tướng --"
Nàng được người ta vội vã nâng vào nhà, bởi vì quá đau đớn mà gần như ngất đi. trong nháy mắt đã có bà đỡ lao vào, rèm cửa bị người bên trong đóng lại.
"Phu nhân, có thể hơi đau một chút, xin người hãy chịu đựng."
Miệng Khương Linh bị nhét một mảnh vải sạch, chỉ trong chốc lát mà trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Đâu chỉ là hơi đau.
Nàng chưa từng đau đến thế.
Nàng nhớ tới ngày Khương phủ bị lục soát, nàng cũng ngất đi vì đau đớn. Nhưng nỗi đau hôm nay phải chịu còn đau gấp mười lần, trăm lần so với ngày đó. Nàng nghiến răng, gần như muốn xé nuốt mảnh vải. Nước mắt không thể khống chế mà chảy ra từ khóe mắt, nhỏ giọt xuống chăn.
Khương Linh ngất đi mấy lần rồi lại tỉnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phu nhân, nhanh lên, đã thấy được đầu của đứa bé. Lại dùng thêm sức."
"Phu nhân, xin người hãy cố gắng hơn nữa, lại dùng thêm sức."
Nàng nắm chặt chăn trong tay, nghe bà đỡ nói rồi lại dùng sức.
Cuối cùng nàng nghe thấy tiếng kêu vui vẻ: "Sắp rồi, phu nhân, người hãy cố gắng chút nữa ---"
Trời đất quay cuồng.
Lúc này, Khương Linh đột nhiên cảm thấy một luồng sức nóng không thể khống chế đã tiêu tán trong nháy mắt, bàn tay đang ôm chặt chăn cũng buông lỏng.
Bên tai vang lên tiếng hét chói tài đầy hoảng loạn.
"Không hay rồi! Phu nhân, nàng, nàng... chảy rất nhiều máu!!"
Trong ngoài phòng sinh đều hỗn loạn.
Không biết người ta đã đổ thứ gì vào miệng nàng mà ý thức đã tỉnh táo hơn chút. Nhưng mí mắt vẫn nặng trĩu, không thể nhấc lên nổi.
Trong mơ hồ, dường như nàng nghe thấy tiếng gọi lo lắng của Thanh Cúc và tiếng khóc của Lục Vu.
"Thừa tướng đâu, Thừa tướng -----"
"Nô tỳ vẫn chưa tìm thấy Thừa tướng và Đàm đại nhân..."
"Tình hình của phu nhân hiện giờ không tốt, e rằng... người lớn và hải tử chỉ có thể chọn một, Thừa tướng không có ở đây thì phải làm sao bây giờ!"
Đúng vậy.
Thừa tướng không có ở đây, người khác cũng không biết được tâm tư của hắn. Nếu người được cứu không đúng ý Thừa tướng, khiến hắn tức giận thì cả Thính Vân các đều không ổn, nếu chậm thì cả người lớn và hài tử đều không cứu được.
"Cứu phu nhân, cứu phu nhân nhà ta ----"
Lục Vu ở bên ngoài phòng sinh khụy gối quỳ xuống.
"Cầu xin các người, hài tử có thể sinh thêm nhưng phu nhân nhà ta chỉ có một. Bồ Tát tỷ tỷ, nhất định phải cứu phu nhân nhà ta..."
"Cơ thể phu nhân suy nhược, bây giờ lại mắc phải căn bệnh này, sau này... có thể sẽ không sinh được nữa."
Khương Linh nằm trên giường, nghe mọi người mồm năm miệng mười chỉ cảm thấy bất lực.
Dường như xung quanh nàng đều là máu, dính nhớp, ấm áp, không ngừng chảy như thể muốn rút cạn trong cơ thể nàng.
Nàng nhắm chặt mắt, nghe những câu "Chưa tìm thấy Thừa tướng", "Cứu ai", "Vậy phải làm sao bây giờ"... Một suy nghĩ chợt hiện sâu trong lòng nàng.
Đó cũng là ý nghĩ duy nhất.
Dù Bộ Chiêm có nghĩ thế nào thì nàng vẫn muốn bảo vệ hài tử.
Nàng đã đánh mất quá nhiều thứ trên thế giới này.
Khương Linh cử động ngón tay, dùng hết sức ép ra một tiếng rên rỉ từ cổ họng.
Thấy nàng vẫn còn tỉnh táo thì như thể bà đỡ đã tìm được tâm phúc, vội vàng cúi đầu.
"Phu nhân, người nói đi, nô tỳ nghe."
"Hài... Hài..."
Chữ "hài tử" đã đến bên môi.
Bên ngoài phòng sinh đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã. Ngay sau đó có người hét lên:
"Thừa tướng nói bỏ mẫu cứu tử, cần phải giữ được hài tử!!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro