Chương 27
2024-10-01 16:48:54
Biệt viện Bộ gia, trời mưa tuyết.
Lại một trận tuyết nữa rơi xuống khiến cây cối trong sân vốn đã trơ trụi lại càng thêm thiếu sức sống. Trên nền tuyết trắng xóa rộng lớn không có dấu vết của người sống, thỉnh thoảng có những loài chim không biết tên đậu trên cành cây, dậm chân và vỗ cánh rũ tuyết xuống đất.
Từ khi mọi người xung quanh bị Bộ Chiêm đưa đi, Khương Linh cảm thấy cuộc sống của mình càng ngày càng nhàm chán.
Phần lớn thời gian đều là một mình nàng ngồi ngơ ngác trong phòng, tựa người vào cửa sổ nhìn bầu trời xám xịt ngoài viện. Nhưng nàng luôn vô thức từ mép giường ra cửa sổ, rồi ra khỏi phòng và đứng ở cửa ngơ ngác nhìn tuyết rơi.
Bông tuyết rơi xuống lông mi, đầu tiên tan thành một vệt mờ rồi biến thành nước trong vắt.
Nói cũng lạ, trước đây rõ ràng là nàng sợ lạnh nhưng bây giờ dù chỉ mặc một chiếc áo mỏng trên nền tuyết cũng không có cảm giác lạ. Nhưng dường như Huyên Nhi cực kỳ sợ nàng như vậy, mỗi khi thấy Khương Linh đứng ngoài cửa phòng hóng gió thì đều cực kỳ hoảng sợ.
"Phu nhân -----"
Nàng ấy bưng thuốc vội vàng đi tới.
"Gió ở đây rất lớn, phu nhân vẫn nên về phòng thôi. Chú trọng cơ thể, nếu nhiễm phong hàn sẽ không tốt."
Khương Linh cũng rất nghe lời, không kháng cự nàng ấy mà dịu dàng gật đầu và đi theo Huyên Nhi trở về phòng uống thuốc. Chẳng qua là mỗi lần Huyên Nhi hơi không chú ý thì nàng sẽ trở lại trước cửa phòng. Không biết nàng đang nhìn cái gì mà ánh mắt có chút khao khát.
Cuối cùng Huyên Nhi không nhịn được hỏi nàng.
Khương Linh mím môi, dùng tay chỉ về phương xa, giọng nói rất nhẹ:
"Nơi đó là hoàng cung, là nơi ta được dạy dỗ từ nhỏ, đó là Khương phủ, nơi ta lớn lên. Trước đây, mỗi khi tuyết rơi, đệ đệ ta Khương Diễn sẽ chất đầy người tuyết nhỏ trong viện ta, bây giờ ta rất nhớ bọn họ."
Nàng rất nhớ nhà, rất nhớ phụ thân mẫu thân, rất nhớ A Diễn.
Nàng rất nhớ... Dục Nhi.
Ánh mắt Khương Linh lại ngơ ngác rời đi chỗ khác.
Đó là nơi Bộ Chiêm phái người tới cướp Dục Nhi. Đứa bé mới sinh vẫn còn trong tã lót, dường như nhận ra mình sắp phải xa mẫu thân mà khóc rất to. Tiếng khóc nối tiếp nhau vang lên, trôi đi rất xa. Khương Linh ngồi bất động trong sân, sắc mặt tái mét.
Bộ Chiêm lục soát nhà nàng, cầm tù phụ thân nàng và còn cướp hài tử của nàng.
Nàng không hiểu bản thân đã phạm phải tội ác tày trời gì mà đối phương lại đối xử với nàng khắt khe như vậy.
Sau khi Huyên Nhi rời đi, Khương Linh lại một mình đứng trong gió tuyết. Hình như mưa tuyết lại rơi mạnh hơn, dồn dập rơi xuống bả vai thiếu nữ. Nàng khẽ nhắm mắt lại, tiếng khóc của Dục Nhi đột nhiên vang lên bên tai nàng, lần này nàng rất sợ hãi. Nàng bịt tai lại, ngồi xổm xuống, cả người không kiềm chế được mà run rẩy.
Đều do nàng vô dụng.
Nàng không thể bảo vệ nhà mẹ đẻ, không thể hiếu thảo với phụ mẫu và thậm chí còn không thể gặp hài tử của mình.
Nước mắt nàng cùng với hạt mưa rơi xuống nền tuyết.
Trong phút chốc, những giọt nước mắt nóng hổi của nàng hòa vào tuyết lạnh.
Không biết Khương Linh đã khóc bao lâu, cuối cùng đã xuất hiện một bóng người ở trước mặt.
Hắn giẫm lên nền tuyết, xiêm y trên người còn trắng và sạch hơn tuyết trắng. Thấy nàng như vậy, thân hình nam nhân chợt chững lại một lúc, ngay sau đó nàng được người ta chặn ngang bế lên.
Mùi gỗ đàn hương thoang thoảng bay quanh mình, nàng không cần ngước mắt lên cũng có thể nhận ra người đó.
"Buông ta ra."
Giọng nàng lạnh lùng.
"Ngươi buông ta ra, thả ta xuống."
Đối phương ôm nàng, sải bước băng qua sân bất chấp sự giằng co của người trong lòng.
Giọng nàng yếu ớt nhưng vẫn chống cự.
"Ngươi thả ta xuống, đừng chạm vào ta. Ngươi đưa ta đi đâu? Ngươi thả ta ra."
Bộ Chiêm mím chặt môi, không đáp lại lời nói của nàng.
Khương Linh cảm thấy nực cười: "Không phải ngươi đuổi ta ra khỏi Thính Vân các rồi nhốt ta ở đây sao, bây giờ mang ta ra ngoài làm gì?"
"Bộ Chiêm, ngươi thả ta xuống, ta không muốn đi theo ngươi-----"
Động tác của nàng càng lúc càng lớn, trên mặt Bộ Chiêm hiện lên ý mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi còn động đậy nữa thì ta sẽ giết hết đám người Khương Văn Hoài, Lâm Tử Lan, Khương Diễn."
Quả nhiên, sau khi nghe được lời này, nữ nhân trong lòng cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Bộ Chiêm đưa nàng ra khỏi viện đổ nát, chậm rãi đi về chính viện phía trước. Khi đi ngang qua Thính Vân các, bước chân hắn cũng chưa từng dừng lại mà ôm nàng đi thẳng về phía Tranh Vanh các.
"Châm đèn."
Hắn đặt Khương Linh lên giường rồi phân phó hạ nhân.
"Sắc thuốc."
Gương mặt nàng đỏ bừng vì lạnh, trông thật đáng thương.
Bộ Chiêm nhìn nàng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói, ngồi lại trước án. Hắn vừa nhấc bút đã nghe thấy tiếng ho từ phía giường bên kia. Hình như nàng đã bị nhiễm phong hàn, ho rất nhiều.
Nam nhân siết chặt cán bút, lạnh nhạt nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần phải quay lại viện kia, ngày đêm đều ở trong Tranh Vanh các, ta sẽ quan sát ngươi thật kỹ."
Khương Linh ngừng ho, ngước lên nhìn hắn đầy khó hiểu.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, vẻ mặt hắn cuối cùng cũng dịu lại. Chốc lát, Huyên Nhi lại mang thuốc tới, Bộ Chiêm liếc nhìn chén thuốc rồi ra hiệu cho Huyên Nhi đút cho nàng.
Không biết có phải ảo giác hay không mà Khương Linh cảm thấy chén thuốc hôm nay có cho thêm đường, vị hơi ngọt.
Nhưng vị ngọt ấy cũng chỉ đọng lại ở vị giác, trước sau cũng không thể tan được trong lòng.
Thấy nàng uống xong, đối phương lại cầm bút lên, cúi đầu phê duyệt tấu chương, không để ý đến nàng.
Khương Linh không hiểu vì sao đối phương lại thả nàng ra khỏi biệt viện tồi tàn đó, thậm chí còn sớm chiều ở chung với nàng.
Nàng chỉ cảm thấy ở nơi này còn ngột ngạt hơn ở biệt viện, suốt đêm trằn trọc không ngủ được, lăn qua lăn lại trên giường, tóc cũng rụng nhiều và thường xuyên có cảm giác tim mình như thắt lại.
Bộ Chiêm mời đại phu cho nàng, nói rằng nàng lo lắng quá mức, nếu không chú ý đến thì sẽ sinh bệnh.
Vào ngày đầu năm mới, hắn mời gánh hát xiếc ảo thuật tốt nhất kinh thành.
Mấy màn ảo thuật đầu tiên khá tầm thường, Khương Linh rũ mí mắt xuống, uể oải xem, khi màn xiếc thứ tư đang diễn ra, không biết người đứng đầu đổ thứ gì đó vào miệng mà lại phun ra ngọn lửa.
Khương Linh vô thức co rúm người lại, trái tim đột nhiên đau đớn.
Gã to lớn kia không hề nhận ra điều đó, giữa tiếng hò reo ủng hộ của đám đông, gã hào hứng phun ra thêm vài quả cầu lửa. Ngọn lửa bùng cháy hừng hực, đốt cháy một vòng lửa ở bên.
Khương Linh sợ tới mức tay chân lạnh lẽo.
Cuối cùng nam nhân bên cạnh nàng nghiêng đầu qua và nhận thấy nàng khác thường. Mới đầu Bộ Chiêm tưởng nàng lạnh nên cởi áo choàng tuyết của mình xuống khoác lên người nàng nhưng bả vai nàng vẫn run rẩy dữ dội.
Đôi môi của nữ tử trở nên trắng bệch và quay mặt đi chỗ khác.
"Ta không muốn nhìn."
Bộ Chiêm nhíu mày nói với nàng: "Đại phu nói tâm tình ngươi bị ứ đọng, thường ngày nên cười nhiều, vui vẻ hơn."
"Nhưng ta không muốn xem cái này."
Khương Linh dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt. Trong gió lạnh ảm đạm, đôi mắt hắn thâm sâu, đẹp đẽ, dường như trong đôi mắt phượng hẹp có một cảm xúc mơ hồ nào đó.
Nàng mím môi rồi chậm rãi nói:
"Bộ Chiêm, ta rất sợ lửa."
Đối phương ngạc nhiên nhìn nàng.
Nàng vốn định giải thích về bóng ma còn sót lại trong ký ức thời thơ ấu nhưng mấp máy môi rồi lại thấy không cần thiết lắm. Nghĩ như vậy, Khương Linh đứng dậy, nghiêng đầu về phía hắn.
"Thừa tướng cứ thong thả xem, ta về phòng trước."
Vừa nghiêng người sang một bên, cổ tay đột nhiên bị người nắm lấy.
Bộ Chiêm cũng đứng thẳng dậy, nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng.
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng lực đặt lên cổ tay mình đang dần siết chặt.
Đầu tiên hắn cũng không quay đầu lại mà ra lệnh cho hạ nhân "rút", sau đó cụp mắt xuống nhìn nàng, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Ta không biết."
Giọng nói của hắn rất trầm, nhẹ, chỉ có hai người họ mới nghe được.
Khương Linh ra vẻ thoải mái, nhếch môi nói: "Không sao."
Nàng vẫn bị Bộ Chiêm giam cầm và chỉ có thể trở về Tranh Vanh các. Khi bước vào, trong phòng vẫn chưa châm đèn. Nàng bước đi trong vô thức, mò mẫm tìm đường đến chiếc ghế dài trong bóng tối và nằm xuống đó.
Nhớ tới đám lửa vừa rồi, nàng vẫn toát mồ hôi lạnh.
Từng giọt mồ hôi lăn xuống sống lưng nàng, làm ướt đẫm xiêm y sau lưng. Khương Linh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại và thở dốc.
Bỗng nhiên có người đẩy cửa vào.
Khi bước vào, căn phòng tối om, đầu giường chỉ có chút ánh sao. Nhìn thấy thiếu nữ vẫn mặc áo choàng tuyết của hắn nằm bẹp trên giường, mái tóc đen xõa xuống như thác nước.
Phía sau có tiếng bước chân, Khương Linh không muốn quay đầu lại.
Giây tiếp theo, có người ôm lấy eo nàng và nhấc nàng lên.
Bộ Chiêm ôm nàng từ phía sau, vùi mặt sâu vào cổ nàng. Vòng tay của hắn cực kỳ ấm áp, trong lúc nhất thời Khương Linh có ảo giác ---- dường như đối phương rất lưu luyến nàng, ngay cả động tác cũng trở nên thận trọng, môi hắn cọ nhẹ ở cổ nàng rồi chậm rãi trượt xuống.
Làn da của Khương Linh trắng nõn mềm mại, lại cực kỳ nhạy cảm, đôi môi nóng bỏng vừa rơi xuống thì nàng liền rụt vai lại.
Hơi thở của nam nhân phả vào, cổ nàng ngứa ngáy nhưng dù vậy thì nàng cũng không quay đầu lại. Bộ Chiêm cạ răng vào cổ nàng, cuối cùng khàn giọng nói:
"Ngày ấy ngươi khó sinh, ta không nói bỏ mẫu giữ tử."
Thân thể Khương Linh hơi cứng lại.
"Ngày ấy ta ở bên ngoài đến nhà Tiêu Tề Thanh. Có người truyền tin nói ngươi sắp sinh. Việc truy nã Tiêu Tề Thanh sắp diễn ra nên ta không để ý nhiều, đến khi ta bước vào Tiêu phủ rồi thì người của ta truyền tin đến."
"Hắn nói tình hình của ngươi không tốt, giữa ngươi và hài tử chỉ được chọn một, tin tức bị Phùng thị ngăn lại, câu đó không phải do ta truyền."
---- Thừa tướng nói bỏ mẫu giữ tử, phải giữ được hài tử!!
Nghĩ tới những lời này, trái tim nàng giống như bị dao cứa rỉ máu.
Nghe vậy, nàng hít một hơi thật sâu nhưng lại phát hiện mùi gỗ đàn hương trên người đối phương chẳng thể an ủi được nàng chút nào. Nàng rũ mi xuống, bông tuyết trắng xóa hòa cùng ánh trăng nhẹ nhàng che đi gò má nhợt nhạt của nàng.
Nàng im lặng một lúc, hình như Bộ Chiêm đang đợi nàng nói nên cũng không nói.
Hồi lâu sau, cuối cùng nàng cũng hỏi ra: "Nếu có thể quay lại ngày ấy, ngươi có vì ta mà từ bỏ việc lục soát Tiêu gia không?"
Vì nàng mà từ bỏ một cơ hội tuyệt vời để hạ bệ đối thủ sao?
Người phía sau im lặng.
Dường như đã đoán trước được phản ứng của Bộ Chiêm nên Khương Linh cũng không cảm thấy bị tổn thương, nàng cụp mắt nhìn đối phương đặt tay lên eo mình, đột nhiên hỏi: "Nếu vẫn trở lại ngày ấy, tin tức đó truyền vào Tiêu phủ, truyền đến tai ngươi. Mẫu tử đang gặp nguy hiểm thì ngươi sẽ chọn ai?"
Liệu có bỏ nàng lần nữa không?
Liệu có nói ra câu ---- bỏ mẫu giữ tử kia không?
Khương Linh chưa bao giờ cảm thấy đêm khuya yên tĩnh đến vậy, yên tĩnh đến mức xung quanh chỉ còn lại hơi thở và nhịp tim hai người.
Sau một lúc lâu, Khương Linh mới ý thức được ---- hắn sẽ không.
Hắn sẽ không vì nàng mà từ bỏ việc bắt Tiêu Tề Thanh và hắn càng sẽ không vì nàng mà vứt bỏ đích trưởng tử của hắn.
Hơn hai mươi năm trước, trong thế giới của hắn chỉ có địa vị, chỉ có quyền lực, chỉ có tham vọng, chỉ khi giẫm lên vô số xương trắng mà bò lên đỉnh hoàng thành đẫm máu.
Nàng từng ngây thơ đến mức có vọng tưởng muốn thay đổi một người như vậy.
Bộ Chiêm trầm mặc, bàn tay đặt trên eo nàng siết chặt lại. Khương Linh cúi đầu, tách từng ngón tay hắn ra.
"Không sao cả, Thừa tướng không cần phải nghĩ cách lừa gạt thiếp, thiếp không quan tâm nữa."
Nàng bước tới bàn, thắp đèn.
Ngọn lửa bập bùng, nàng nhìn ngọn lửa đang nhảy múa, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Một cơn gió nhẹ thổi qua ống tay áo nam nhân, cuối cùng trong giọng nói luôn trong trẻo, kiềm chế của hắn cũng có tia dao động không thể phát hiện.
Ánh đèn dầu hắt bóng người trên mặt đất. Hai bóng người hòa vào nhau và dần quấn quít.
Hắn nói, Khương Linh, chỉ cần ngươi nghe lời.
Chỉ cần nàng nghe lời, chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn thì hắn sẽ cho nàng tất cả những gì nàng muốn.
Vinh hoa, phú quý, gia thế, phượng vị.
Thậm chí là toàn bộ hoàng thành.
Nghe vậy, nàng cũng chỉ cười cười và coi đó như lời nói vui đùa.
Đêm mưa càng lúc càng lớn, gió ùa tới, xuân tới đông qua, ngày tháng thay đổi.
Vào mùa hè năm Đại Tuyên thứ mười bốn, Bộ Chiêm phát binh!
Lại một trận tuyết nữa rơi xuống khiến cây cối trong sân vốn đã trơ trụi lại càng thêm thiếu sức sống. Trên nền tuyết trắng xóa rộng lớn không có dấu vết của người sống, thỉnh thoảng có những loài chim không biết tên đậu trên cành cây, dậm chân và vỗ cánh rũ tuyết xuống đất.
Từ khi mọi người xung quanh bị Bộ Chiêm đưa đi, Khương Linh cảm thấy cuộc sống của mình càng ngày càng nhàm chán.
Phần lớn thời gian đều là một mình nàng ngồi ngơ ngác trong phòng, tựa người vào cửa sổ nhìn bầu trời xám xịt ngoài viện. Nhưng nàng luôn vô thức từ mép giường ra cửa sổ, rồi ra khỏi phòng và đứng ở cửa ngơ ngác nhìn tuyết rơi.
Bông tuyết rơi xuống lông mi, đầu tiên tan thành một vệt mờ rồi biến thành nước trong vắt.
Nói cũng lạ, trước đây rõ ràng là nàng sợ lạnh nhưng bây giờ dù chỉ mặc một chiếc áo mỏng trên nền tuyết cũng không có cảm giác lạ. Nhưng dường như Huyên Nhi cực kỳ sợ nàng như vậy, mỗi khi thấy Khương Linh đứng ngoài cửa phòng hóng gió thì đều cực kỳ hoảng sợ.
"Phu nhân -----"
Nàng ấy bưng thuốc vội vàng đi tới.
"Gió ở đây rất lớn, phu nhân vẫn nên về phòng thôi. Chú trọng cơ thể, nếu nhiễm phong hàn sẽ không tốt."
Khương Linh cũng rất nghe lời, không kháng cự nàng ấy mà dịu dàng gật đầu và đi theo Huyên Nhi trở về phòng uống thuốc. Chẳng qua là mỗi lần Huyên Nhi hơi không chú ý thì nàng sẽ trở lại trước cửa phòng. Không biết nàng đang nhìn cái gì mà ánh mắt có chút khao khát.
Cuối cùng Huyên Nhi không nhịn được hỏi nàng.
Khương Linh mím môi, dùng tay chỉ về phương xa, giọng nói rất nhẹ:
"Nơi đó là hoàng cung, là nơi ta được dạy dỗ từ nhỏ, đó là Khương phủ, nơi ta lớn lên. Trước đây, mỗi khi tuyết rơi, đệ đệ ta Khương Diễn sẽ chất đầy người tuyết nhỏ trong viện ta, bây giờ ta rất nhớ bọn họ."
Nàng rất nhớ nhà, rất nhớ phụ thân mẫu thân, rất nhớ A Diễn.
Nàng rất nhớ... Dục Nhi.
Ánh mắt Khương Linh lại ngơ ngác rời đi chỗ khác.
Đó là nơi Bộ Chiêm phái người tới cướp Dục Nhi. Đứa bé mới sinh vẫn còn trong tã lót, dường như nhận ra mình sắp phải xa mẫu thân mà khóc rất to. Tiếng khóc nối tiếp nhau vang lên, trôi đi rất xa. Khương Linh ngồi bất động trong sân, sắc mặt tái mét.
Bộ Chiêm lục soát nhà nàng, cầm tù phụ thân nàng và còn cướp hài tử của nàng.
Nàng không hiểu bản thân đã phạm phải tội ác tày trời gì mà đối phương lại đối xử với nàng khắt khe như vậy.
Sau khi Huyên Nhi rời đi, Khương Linh lại một mình đứng trong gió tuyết. Hình như mưa tuyết lại rơi mạnh hơn, dồn dập rơi xuống bả vai thiếu nữ. Nàng khẽ nhắm mắt lại, tiếng khóc của Dục Nhi đột nhiên vang lên bên tai nàng, lần này nàng rất sợ hãi. Nàng bịt tai lại, ngồi xổm xuống, cả người không kiềm chế được mà run rẩy.
Đều do nàng vô dụng.
Nàng không thể bảo vệ nhà mẹ đẻ, không thể hiếu thảo với phụ mẫu và thậm chí còn không thể gặp hài tử của mình.
Nước mắt nàng cùng với hạt mưa rơi xuống nền tuyết.
Trong phút chốc, những giọt nước mắt nóng hổi của nàng hòa vào tuyết lạnh.
Không biết Khương Linh đã khóc bao lâu, cuối cùng đã xuất hiện một bóng người ở trước mặt.
Hắn giẫm lên nền tuyết, xiêm y trên người còn trắng và sạch hơn tuyết trắng. Thấy nàng như vậy, thân hình nam nhân chợt chững lại một lúc, ngay sau đó nàng được người ta chặn ngang bế lên.
Mùi gỗ đàn hương thoang thoảng bay quanh mình, nàng không cần ngước mắt lên cũng có thể nhận ra người đó.
"Buông ta ra."
Giọng nàng lạnh lùng.
"Ngươi buông ta ra, thả ta xuống."
Đối phương ôm nàng, sải bước băng qua sân bất chấp sự giằng co của người trong lòng.
Giọng nàng yếu ớt nhưng vẫn chống cự.
"Ngươi thả ta xuống, đừng chạm vào ta. Ngươi đưa ta đi đâu? Ngươi thả ta ra."
Bộ Chiêm mím chặt môi, không đáp lại lời nói của nàng.
Khương Linh cảm thấy nực cười: "Không phải ngươi đuổi ta ra khỏi Thính Vân các rồi nhốt ta ở đây sao, bây giờ mang ta ra ngoài làm gì?"
"Bộ Chiêm, ngươi thả ta xuống, ta không muốn đi theo ngươi-----"
Động tác của nàng càng lúc càng lớn, trên mặt Bộ Chiêm hiện lên ý mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi còn động đậy nữa thì ta sẽ giết hết đám người Khương Văn Hoài, Lâm Tử Lan, Khương Diễn."
Quả nhiên, sau khi nghe được lời này, nữ nhân trong lòng cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Bộ Chiêm đưa nàng ra khỏi viện đổ nát, chậm rãi đi về chính viện phía trước. Khi đi ngang qua Thính Vân các, bước chân hắn cũng chưa từng dừng lại mà ôm nàng đi thẳng về phía Tranh Vanh các.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Châm đèn."
Hắn đặt Khương Linh lên giường rồi phân phó hạ nhân.
"Sắc thuốc."
Gương mặt nàng đỏ bừng vì lạnh, trông thật đáng thương.
Bộ Chiêm nhìn nàng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói, ngồi lại trước án. Hắn vừa nhấc bút đã nghe thấy tiếng ho từ phía giường bên kia. Hình như nàng đã bị nhiễm phong hàn, ho rất nhiều.
Nam nhân siết chặt cán bút, lạnh nhạt nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần phải quay lại viện kia, ngày đêm đều ở trong Tranh Vanh các, ta sẽ quan sát ngươi thật kỹ."
Khương Linh ngừng ho, ngước lên nhìn hắn đầy khó hiểu.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, vẻ mặt hắn cuối cùng cũng dịu lại. Chốc lát, Huyên Nhi lại mang thuốc tới, Bộ Chiêm liếc nhìn chén thuốc rồi ra hiệu cho Huyên Nhi đút cho nàng.
Không biết có phải ảo giác hay không mà Khương Linh cảm thấy chén thuốc hôm nay có cho thêm đường, vị hơi ngọt.
Nhưng vị ngọt ấy cũng chỉ đọng lại ở vị giác, trước sau cũng không thể tan được trong lòng.
Thấy nàng uống xong, đối phương lại cầm bút lên, cúi đầu phê duyệt tấu chương, không để ý đến nàng.
Khương Linh không hiểu vì sao đối phương lại thả nàng ra khỏi biệt viện tồi tàn đó, thậm chí còn sớm chiều ở chung với nàng.
Nàng chỉ cảm thấy ở nơi này còn ngột ngạt hơn ở biệt viện, suốt đêm trằn trọc không ngủ được, lăn qua lăn lại trên giường, tóc cũng rụng nhiều và thường xuyên có cảm giác tim mình như thắt lại.
Bộ Chiêm mời đại phu cho nàng, nói rằng nàng lo lắng quá mức, nếu không chú ý đến thì sẽ sinh bệnh.
Vào ngày đầu năm mới, hắn mời gánh hát xiếc ảo thuật tốt nhất kinh thành.
Mấy màn ảo thuật đầu tiên khá tầm thường, Khương Linh rũ mí mắt xuống, uể oải xem, khi màn xiếc thứ tư đang diễn ra, không biết người đứng đầu đổ thứ gì đó vào miệng mà lại phun ra ngọn lửa.
Khương Linh vô thức co rúm người lại, trái tim đột nhiên đau đớn.
Gã to lớn kia không hề nhận ra điều đó, giữa tiếng hò reo ủng hộ của đám đông, gã hào hứng phun ra thêm vài quả cầu lửa. Ngọn lửa bùng cháy hừng hực, đốt cháy một vòng lửa ở bên.
Khương Linh sợ tới mức tay chân lạnh lẽo.
Cuối cùng nam nhân bên cạnh nàng nghiêng đầu qua và nhận thấy nàng khác thường. Mới đầu Bộ Chiêm tưởng nàng lạnh nên cởi áo choàng tuyết của mình xuống khoác lên người nàng nhưng bả vai nàng vẫn run rẩy dữ dội.
Đôi môi của nữ tử trở nên trắng bệch và quay mặt đi chỗ khác.
"Ta không muốn nhìn."
Bộ Chiêm nhíu mày nói với nàng: "Đại phu nói tâm tình ngươi bị ứ đọng, thường ngày nên cười nhiều, vui vẻ hơn."
"Nhưng ta không muốn xem cái này."
Khương Linh dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt. Trong gió lạnh ảm đạm, đôi mắt hắn thâm sâu, đẹp đẽ, dường như trong đôi mắt phượng hẹp có một cảm xúc mơ hồ nào đó.
Nàng mím môi rồi chậm rãi nói:
"Bộ Chiêm, ta rất sợ lửa."
Đối phương ngạc nhiên nhìn nàng.
Nàng vốn định giải thích về bóng ma còn sót lại trong ký ức thời thơ ấu nhưng mấp máy môi rồi lại thấy không cần thiết lắm. Nghĩ như vậy, Khương Linh đứng dậy, nghiêng đầu về phía hắn.
"Thừa tướng cứ thong thả xem, ta về phòng trước."
Vừa nghiêng người sang một bên, cổ tay đột nhiên bị người nắm lấy.
Bộ Chiêm cũng đứng thẳng dậy, nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng.
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng lực đặt lên cổ tay mình đang dần siết chặt.
Đầu tiên hắn cũng không quay đầu lại mà ra lệnh cho hạ nhân "rút", sau đó cụp mắt xuống nhìn nàng, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Ta không biết."
Giọng nói của hắn rất trầm, nhẹ, chỉ có hai người họ mới nghe được.
Khương Linh ra vẻ thoải mái, nhếch môi nói: "Không sao."
Nàng vẫn bị Bộ Chiêm giam cầm và chỉ có thể trở về Tranh Vanh các. Khi bước vào, trong phòng vẫn chưa châm đèn. Nàng bước đi trong vô thức, mò mẫm tìm đường đến chiếc ghế dài trong bóng tối và nằm xuống đó.
Nhớ tới đám lửa vừa rồi, nàng vẫn toát mồ hôi lạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từng giọt mồ hôi lăn xuống sống lưng nàng, làm ướt đẫm xiêm y sau lưng. Khương Linh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại và thở dốc.
Bỗng nhiên có người đẩy cửa vào.
Khi bước vào, căn phòng tối om, đầu giường chỉ có chút ánh sao. Nhìn thấy thiếu nữ vẫn mặc áo choàng tuyết của hắn nằm bẹp trên giường, mái tóc đen xõa xuống như thác nước.
Phía sau có tiếng bước chân, Khương Linh không muốn quay đầu lại.
Giây tiếp theo, có người ôm lấy eo nàng và nhấc nàng lên.
Bộ Chiêm ôm nàng từ phía sau, vùi mặt sâu vào cổ nàng. Vòng tay của hắn cực kỳ ấm áp, trong lúc nhất thời Khương Linh có ảo giác ---- dường như đối phương rất lưu luyến nàng, ngay cả động tác cũng trở nên thận trọng, môi hắn cọ nhẹ ở cổ nàng rồi chậm rãi trượt xuống.
Làn da của Khương Linh trắng nõn mềm mại, lại cực kỳ nhạy cảm, đôi môi nóng bỏng vừa rơi xuống thì nàng liền rụt vai lại.
Hơi thở của nam nhân phả vào, cổ nàng ngứa ngáy nhưng dù vậy thì nàng cũng không quay đầu lại. Bộ Chiêm cạ răng vào cổ nàng, cuối cùng khàn giọng nói:
"Ngày ấy ngươi khó sinh, ta không nói bỏ mẫu giữ tử."
Thân thể Khương Linh hơi cứng lại.
"Ngày ấy ta ở bên ngoài đến nhà Tiêu Tề Thanh. Có người truyền tin nói ngươi sắp sinh. Việc truy nã Tiêu Tề Thanh sắp diễn ra nên ta không để ý nhiều, đến khi ta bước vào Tiêu phủ rồi thì người của ta truyền tin đến."
"Hắn nói tình hình của ngươi không tốt, giữa ngươi và hài tử chỉ được chọn một, tin tức bị Phùng thị ngăn lại, câu đó không phải do ta truyền."
---- Thừa tướng nói bỏ mẫu giữ tử, phải giữ được hài tử!!
Nghĩ tới những lời này, trái tim nàng giống như bị dao cứa rỉ máu.
Nghe vậy, nàng hít một hơi thật sâu nhưng lại phát hiện mùi gỗ đàn hương trên người đối phương chẳng thể an ủi được nàng chút nào. Nàng rũ mi xuống, bông tuyết trắng xóa hòa cùng ánh trăng nhẹ nhàng che đi gò má nhợt nhạt của nàng.
Nàng im lặng một lúc, hình như Bộ Chiêm đang đợi nàng nói nên cũng không nói.
Hồi lâu sau, cuối cùng nàng cũng hỏi ra: "Nếu có thể quay lại ngày ấy, ngươi có vì ta mà từ bỏ việc lục soát Tiêu gia không?"
Vì nàng mà từ bỏ một cơ hội tuyệt vời để hạ bệ đối thủ sao?
Người phía sau im lặng.
Dường như đã đoán trước được phản ứng của Bộ Chiêm nên Khương Linh cũng không cảm thấy bị tổn thương, nàng cụp mắt nhìn đối phương đặt tay lên eo mình, đột nhiên hỏi: "Nếu vẫn trở lại ngày ấy, tin tức đó truyền vào Tiêu phủ, truyền đến tai ngươi. Mẫu tử đang gặp nguy hiểm thì ngươi sẽ chọn ai?"
Liệu có bỏ nàng lần nữa không?
Liệu có nói ra câu ---- bỏ mẫu giữ tử kia không?
Khương Linh chưa bao giờ cảm thấy đêm khuya yên tĩnh đến vậy, yên tĩnh đến mức xung quanh chỉ còn lại hơi thở và nhịp tim hai người.
Sau một lúc lâu, Khương Linh mới ý thức được ---- hắn sẽ không.
Hắn sẽ không vì nàng mà từ bỏ việc bắt Tiêu Tề Thanh và hắn càng sẽ không vì nàng mà vứt bỏ đích trưởng tử của hắn.
Hơn hai mươi năm trước, trong thế giới của hắn chỉ có địa vị, chỉ có quyền lực, chỉ có tham vọng, chỉ khi giẫm lên vô số xương trắng mà bò lên đỉnh hoàng thành đẫm máu.
Nàng từng ngây thơ đến mức có vọng tưởng muốn thay đổi một người như vậy.
Bộ Chiêm trầm mặc, bàn tay đặt trên eo nàng siết chặt lại. Khương Linh cúi đầu, tách từng ngón tay hắn ra.
"Không sao cả, Thừa tướng không cần phải nghĩ cách lừa gạt thiếp, thiếp không quan tâm nữa."
Nàng bước tới bàn, thắp đèn.
Ngọn lửa bập bùng, nàng nhìn ngọn lửa đang nhảy múa, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Một cơn gió nhẹ thổi qua ống tay áo nam nhân, cuối cùng trong giọng nói luôn trong trẻo, kiềm chế của hắn cũng có tia dao động không thể phát hiện.
Ánh đèn dầu hắt bóng người trên mặt đất. Hai bóng người hòa vào nhau và dần quấn quít.
Hắn nói, Khương Linh, chỉ cần ngươi nghe lời.
Chỉ cần nàng nghe lời, chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn thì hắn sẽ cho nàng tất cả những gì nàng muốn.
Vinh hoa, phú quý, gia thế, phượng vị.
Thậm chí là toàn bộ hoàng thành.
Nghe vậy, nàng cũng chỉ cười cười và coi đó như lời nói vui đùa.
Đêm mưa càng lúc càng lớn, gió ùa tới, xuân tới đông qua, ngày tháng thay đổi.
Vào mùa hè năm Đại Tuyên thứ mười bốn, Bộ Chiêm phát binh!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro