Chương 30
2024-10-01 16:48:54
Bàn tay to lớn của hắn xé toạc màn đêm mê man.
Màn đêm hỗn loạn, tiếng mưa càng làm tăng thêm sự khó chịu. Gió gào thét ùa vào cửa sổ, lay động rèm giường. Khương Linh nuốt nước bọt, nàng cảm thấy cổ tay mình bị kẹo chặt. Đối phương bóp rất mạnh, mỗi âm thanh phát ra đều tràn ngập chiếm hữu và ham muốn mãnh liệt.
Tấm rèm trước mắt giống như thiên la địa võng** trói chặt nàng, không thể thoát ra, không thể trốn thoát.
** Thiên la địa võng: dùng để chỉ một tình thế “không lối thoát, không có đường ra, khi đội quân nào đó bị vòng vây khép chặt từ bốn phía, hết đường chạy”.**
Nàng nghe thấy đối phương nói: "Kể từ hôm nay, trẫm sẽ dạy ngươi làm cho tốt vị trí chủ nhân của Tàng Đông cung và làm cho tốt vị trí Hoàng hậu của trẫm."
Không biết có phải tối nay Bộ Chiêm quá cao hứng hay không mà người thường ít nói như hắn lại trở nên nói nhiều. Khương Linh run rẩy hít một hơi, mở mắt ra và nhìn vào đôi mắt phượng đầy dò xét đó.
Hắn là chủ nhân của tòa hoàng thành này và cũng là chủ nhân của nàng.
Trong thiên hạ này, trong tứ hải này, bất kể kẻ nào hay bất cứ chuyện gì đều phải thuận theo ý của hắn.
Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Bộ Chiêm, Khương Linh đã biết hắn là kẻ thượng vị kiệt xuất. Hắn có đủ bình tĩnh và cũng đủ tàn nhẫn. Nhưng đêm nay, trong lúc bấp bênh đó, Khương Linh lại nhìn thấy trong mắt nam nhân đột nhiên có cảm xúc.
Cảm xúc của hắn rất nhạt.
Mà cảm xúc đó không thuộc về Bộ Chiêm của trước đây.
Từ trước đến nay Khương Linh không hiểu được tâm tư của hắn, giờ phút này thậm chí nàng càng không hiểu đến cùng là Bộ Chiêm muốn làm gì. Hôm nay hắn đã là chủ nhân của thiên hạ này, sau khi hắn đăng quang đại bảo thì hoàn toàn có thể vứt bỏ nàng như giày rách nhưng vì sao vẫn còn muốn hành hạ nàng như vậy?
Bộ Chiêm muốn nàng ngoan ngoãn, muốn nàng nghe theo, muốn nàng luôn ở bên cạnh hắn cùng hắn vui vẻ.
Sau khi tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, hắn càng muốn giam cầm nàng chặt chẽ.
Bộ Chiêm thích siết chặt cổ tay nàng, mỗi lần dùng sức thì cánh tay nam nhân đều nổi gân xanh. Điều này khiến hắn trông đặc biệt mạnh mẽ, cũng khiến Khương Linh không thể phản kháng. Cuối cùng, khi nàng kiệt sức thì nam nhân mới từ từ buông tay nàng ra.
Đêm đó, Khương Linh có một giấc mơ dài.
Nàng mơ thấy mình trở lại chùa Kim Thiện, mơ thấy bản thân treo tấm lụa đỏ. Dù biết không thêm bát tự thì sẽ không linh nghiệm nhưng khi nghe thấy câu "Nhất sinh nhất thế nhất song thân" kia nàng vẫn không khỏi cảm thấy vui mừng. Ở bên Bộ Chiêm lâu như vậy, sao nàng có thể không nảy sinh tình cảm chứ? Nàng đã trao tất cả bản thân cho hắn, không đòi hỏi hạnh phúc vĩnh viễn mà chỉ cần yên bình đến tuổi già.
Nhưng hiện giờ, Khương Linh cảm thấy vô cùng may mắn vì không để lại bát tự của Bộ Chiêm.
Nàng không muốn bị ràng buộc với người đó nữa.
Trong lúc mơ màng, hình như cơ thể nàng được ai đó ôm từ phía sau. Động tác của người đó rất nhẹ nhàng, một lúc sau lại vùi mặt vào cổ nàng. Khương Linh vốn muốn đẩy đối phương ra nhưng nàng thật sự quá mệt mỏi. Mí mắt nàng nặng trĩu, tay chân vô cùng yếu ớt.
Nàng mơ thấy có người đang ôm mình.
Người đó trầm mặc rất lâu, cuối cùng giọng nói của hắn cũng lọt vào tai.
Có vẻ như hắn đang gọi nhũ danh** của nàng.
** Nhũ danh: tên mụ**
...
Ngày hôm sau, nàng thức dậy rất muộn.
Không biết Bộ Chiêm làm gì mà cũng không ở Tàng Đông cung.
Cung nhân ở nơi này đều sợ nàng như sợ Bộ Chiêm, khi hầu hạ nàng, ai cũng sợ hãi cúi đầu như sợ làm Khương Linh không vui. Có một số cung nhân nhận ra Khương Linh nhưng cũng không dám tùy tiện bước lên tiếp đón nàng, toàn cung điện đều hoảng sợ, không ai dám tỏ ra tức giận.
Ngày thứ hai, Bộ Chiêm cho người đưa Lục Vu vào cung.
Nha đầu vừa thấy Khương Linh đã quỳ xuống bên váy nàng. Trông nàng ấy có vẻ tự trách, vừa khóc vừa sụt sịt kể lại sự việc ngày hôm đó.
Ngày ấy, nàng ấy cầm lá thư cầu cứu gửi về nhà của Khương Linh, vừa ra khỏi phủ Thừa tướng không được bao lâu thì đã bị chặn lại.
Đối phương đánh nàng ấy bất tỉnh, bắt chước chữ viết của Khương Diễn và viết thư hồi âm.
Khương Linh đã biết những chuyện này.
Lục Vu quỳ trên mặt đất, khóc lóc vô cùng áy náy. Lúc này, nàng ấy tức giận giơ tay tự tát mình hai cái.
"Phu nhân, nô tỳ có tội, nô tỳ đáng chết vạn lần..."
Khương Linh cúi đầu nhưng lại nhíu mày khi đối phương giơ tay lên. Nàng bắt được tay Lục Vu, lại thấy nha hoàn co tay lại, vội vàng kéo cổ tay áo xuống.
Dù vậy, nàng vẫn nhạy bén phát hiện ra vết thương trên cánh tay Lục Vu.
"Không, không có vấn đề gì," đối phương lắc đầu tỏ vẻ thoải mái: "Chỉ là vết xước ngoài da thôi, không có vấn đề gì."
Khương Linh mím môi, gọi cung nhân đi lấy thuốc rồi kéo Lục Vu ngồi vào trước bàn.
Ánh sáng ở Tàng Xuân các rất tốt, bốn phía có hai mặt đều là cửa sổ. Gió thổi xua tan cái khô nóng trong phòng, ánh mặt trời hắt lên mặt Khương Linh.
Ngón tay thiếu nữ tinh tế, kiên nhẫn cụp mắt xuống bôi thuốc cho nàng ấy.
Lục Vu ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt ôn nhu của chủ tử nhà mình thì nhất thời cảm động. Tiểu nha đầu khịt mũi rồi nói:
"Phu nhân, người bán đứng người đêm đó là Phương cô cô."
Khương Linh hơi dừng tay, ngước mắt lên nhưng không hề kinh ngạc.
"Thừa tướng đã ra lệnh đánh chết."
Đang nói đến đó thì Khương Linh đã bôi thuốc cho nàng ấy xong. Nghe thấy chữ "đánh chết", vẻ mặt nàng không hề thay đổi. Ngược lại là Lục Vu, nàng ấy kéo ống tay áo xuống, vẻ mặt lo lắng.
"Hiện giờ người... thực sự định ở lại hoàng cung sao?"
Lục Vu nhớ rõ khi còn bé, phu nhân từng nói nàng không thích hoàng cung.
Khương phủ có quản thúc, trong hoàng cung cũng có quản thúc. Nhưng nếu so sánh thì cái sau thật sự khiến người ta áp lực. Mỗi lần Khương Linh theo xe ngựa vào hoàng cung, nàng luôn cảm thấy trong lòng như có một tảng đá lớn đè lên. Nàng không dám hít thở, trái tim như muốn nhảy lên tận cổ họng.
Nàng cũng không thích học quy củ trong cung nhưng lại không thể không nghe theo.
Nghe vậy, Khương Linh quay mặt đi chỗ khác.
Ngoài cửa cung vang lên tiếng báo, mấy cung nhân bưng thứ gì đó cung kính cúi đầu bước vào.
Nhìn kỹ hơn thì đó là mũ phượng.
Trên mặt đối phương tràn đầy nịnh nọt, cúi đầu khom lưng với Khương Linh. Hắn nói: Hôm nay Chủ thương xử lý xong chính sự, trở về Trường Minh điện đã đặc biệt sai nô tài mang mũ phượng tới. Chủ thượng còn nói để nô tài đo thân hình của người để may hỉ phục mới cho người."
Hỉ phục mới?
Khương Linh hơi giật mình: "Hỉ phục mới gì cơ?"
Không phải nàng đã gả cho Bộ Chiêm một lần rồi sao?
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của nàng, thái giám che miệng cười mãi.
"Chủ thượng quan tâm đến người, cũng nhớ thương người. Đặc biệt phân phó cho Thượng y cung tổ chức tiệc cưới hoành tráng cho người vào ngày Chủ thượng đăng cơ. A Lan, Ngọc Hương, mau tới đo cho nương nương."
Khương Linh dang rộng vòng tay, lập tức có cung nữ bước tới, cầm thước dây khoa tay múa chân trên người nàng.
Không ít người biết được hôn sự giữa hai nhà Bộ gia, Khương gia lúc trước, khi đó Chủ thượng vẫn là Tả tướng của Đại Tuyên, ngày đại hôn không tới đón dâu và còn để tân nương tử đi bộ tới phu gia. Đêm đại hôn, Chủ thượng cũng không vào động phòng... Có lẽ đây là chuyện đáng tiếc với cả Chủ thượng và nương nương.
Tất cả cung nhân đều nghĩ như vậy.
Mọi người thận trọng giương mắt lên, chỉ thấy Khương Linh không có vui mừng vì Chủ thượng muốn bổ sung tiệc cưới mà ngược lại, sắc mặt bình thản không chút bối rối.
Ngày hai mươi lăm tháng sáu, Bộ Chiêm lên ngôi và sửa niên hiệu thành Minh Ý.
Hỉ phục cũng được gấp rút chế tạo vào hai ngày trước đó, màu sắc và kiểu dáng cũng do Bộ Chiêm quyết định. Khi kiện xiêm y được cung nhân đưa tới Tàng Đông cung, Khương Linh thực sự ngạc nhiên.
Hỉ phục này có màu đỏ rực.
Màu đỏ như vậy có nửa phần vui mừng và nửa phần khiếp sợ.
Không chỉ có nàng thấy khó hiểu mà Lục Vu ở một bên cũng rất kinh ngạc. Các nàng nhớ rõ là Bộ Chiêm không thích màu đỏ, đặc biệt là màu đỏ đậm như vậy.
Lục Vu nghiêng đầu, sợ hãi hỏi: "Ngọc Hương tỷ tỷ, màu của hỉ phục này có sai không..."
Cung nữ tên Ngọc Hương nghe xong liền cười: "Sao có thể sai được, hỉ phục không phải màu đỏ thì là màu gì? Kiểu dáng của xiêm y này đều là do tân quân ra lệnh, Thượng y cung có nhiều ánh mắt như vậy, không thể nào sai được."
"Nhưng mà ----"
Lục Vu vẫn muốn bàn tiếp.
Khương Linh khẽ gọi, cắt ngang lời Lục Vu.
Nàng quay đầu nhìn Ngọc Hương.
"Tân quân muốn bồi thường cho ta?"
"Nương nương muốn gì gì, xin cứ nói."
"Nếu tân quân thật sự muốn bồi thường cho ta thì sao không chuẩn bị tất cả tiệc cưới năm ấy. Từ đón dâu đến nhập kiệu, rồi đến bái đường, lễ hợp cẩn... Ta còn có một yêu cầu, nếu là bồi thường thì tiệc cưới không được tổ chức tại Tàng Đông cung."
"Ý nương nương là?"
"Tổ chức tại Bộ phủ."
Lời nói của Khương Linh khiến Ngọc Hương hơi sửng sốt, đối phương không ngờ nàng sẽ có yêu cầu như vậy, sau một lát trầm ngâm ngắn ngủi thì cung kính nói:
"Nô tỳ sẽ trở về bẩm báo với tân quân."
Khương Linh gật đầu: "Đi đi."
Sau khi đoàn người rời đi, nàng mới từ từ thu hồi ánh mắt, đi đến trước bàn, mở hai quyển sách phủ trên đó ra.
Phía dưới quyển sách có một phong thư và một gói thuốc mê.
Ngón tay nữ tử trắng nõn, sạch sẽ, nàng lật giở phong thư từ nhà. Lục Vu bên cạnh thấy vậy thì cúi đầu, không dám nói thêm nữa.
Ngày ấy Bộ Chiêm khởi binh, thư nhà của nàng còn chưa gửi đi nhưng lần này nàng thực sự đã nhận được một phong thư do chính A Diễn viết.
Trong thư nói, võ nghệ của hắn được Bộ Chiêm "đánh giá cao" nên được cử đi canh giữ biên cương.
Vào đầu tháng tới, A Diễn sẽ rời khỏi kinh thành.
Trước khi rời đi, hắn vẫn lo lắng cho Khương Linh lấy thân nuôi hổ, nghĩ mọi cách muốn đưa nàng đi.
Khương Diễn hỏi Quý Trưng thuốc mê, giấu trong phong thư nhà và lén chuyển cho Khương Linh.
Nàng vê ngón cái và ngón trỏ vào nhau rồi mở gói thuốc mê kia ra, chỉ với một liều lượng nhỏ có thể khiến một người hôn mê bất tỉnh.
Bộ Chiêm ơi Bộ Chiêm, ngươi cho rằng tại sao ta lại muốn tổ chức tiệc cưới ở Bộ phủ? Ngươi thực sự cho rằng ta là nữ tử si tình không thể rời khỏi căn nhà nhỏ đó sao?
Nàng hạ mi xuống, ánh sáng mờ ảo dừng trong mắt thiếu nữ rồi khẽ đong đưa.
Thấm thoát đã đến ngày Bộ Chiêm đăng cơ.
Bầu trời không một gợn mây, trời đất trong trẻo.
Vô số người quỳ lạy, đồng thanh hô: "Yết kiến Thánh thượng -----"
Khương Linh ngồi trên kiệu hoa lắc lư, lắng nghe tiếng chuông từ phía xa ---- tiếng chuông long trọng báo hiệu sự kết thúc của một triều đại.
Ngoài ra còn có sự khởi đầu của triều đại thuộc về Bộ Chiêm.
Khương Linh đã hạ quyết tâm, thời đại của hắn sẽ không có nàng.
Nàng đã từng sợ hãi Bộ Chiêm, quá sợ hãi Bộ Chiêm.
Cũng từng động tâm với hắn với tấm lụa đỏ tung bay giữa bầu trời, từng mềm lòng với hắn trong ánh đèn rực rỡ.
Nghe tiếng chuông, Khương Linh nhắm mắt lại.
Dục Nhi trong vòng tay nàng đang ngủ yên bình, không hề bị tiếng quỳ lạy vang trời đánh thức. Khương Linh biết rõ hoàng cung được canh phòng nghiêm ngặt và đây có thể là cơ hội cuối cùng để nàng thoát khỏi Bộ Chiêm.
Khương Linh ngồi trong phòng tân hôn, nhìn ly rượu mừng trước mặt, không chút do dự rắc bột giấu trong móng tay vào.
Để Bộ Chiêm ngủ sâu hơn nên nàng dùng rất nhiều thuốc. May là loại bột này không màu không vị, người khác sẽ không nhận thấy điều gì bất thường.
Làm xong tất cả những điều này, nàng dỗ dành Dục Nhi ngủ rồi ngồi bên giường, trùm khăn voan đỏ rực, an tĩnh chờ đợi người kia.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng ngoài cửa cũng vang lên tiếng ầm ĩ.
Nàng hít một hơi thật sau, ngay sau đó có người đẩy cửa phòng tân hôn ra.
Người đó có vẻ hơi say, bước đi hơi tùy tiện. Ngay khi thấy màu đỏ trong phòng, bước chân hắn dừng lại. Hắn không thích màu đỏ, thậm chí có thể nói là chán ghét màu đỏ, màu rực rỡ như vậy khiến hắn thấy đau đầu.
Khương Linh cụp mắt, đặt ngón tay lên đầu gối giống như lần đầu tiên nàng đợi Bộ Chiêm trong phòng tân hôn, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Tay áo màu đỏ lực chỉ lộ ra đôi bàn tay trắng như tuyết.
Một đỏ một trắng, vô cùng bắt mắt.
Nàng lại nghe thấy tiếng bước chân và ngửi thấy mùi gỗ đàn hương.
Còn có mùi rượu thoang thoảng trên người hắn.
Nam nhân đeo ngọc bội bên hông, mỗi một bước đi đều phát ra tiếng leng keng. Sau khi bước qua ngưỡng của phòng tân hôn, hắn đi tám bước và dừng lại bên cạnh nàng.
Khương Linh mím môi.
Đột nhiên trước mặt có một cơn gió nhẹ.
Khăn voan của nàng được cởi ra, thứ lọt vào tầm mắt là không khí vui vẻ trong phòng cũng như bóng nến khẽ đung đưa.
Bộ Chiêm đứng ở bên giường, vẻ mặt hơi say, cụp mắt nhìn nàng.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau.
Khương Linh thấy rõ ----
Nét mặt cáu kỉnh vốn có của lang quân cuối cùng cũng lộ ra ý cười ôn nhu, sạch sẽ.
Màn đêm hỗn loạn, tiếng mưa càng làm tăng thêm sự khó chịu. Gió gào thét ùa vào cửa sổ, lay động rèm giường. Khương Linh nuốt nước bọt, nàng cảm thấy cổ tay mình bị kẹo chặt. Đối phương bóp rất mạnh, mỗi âm thanh phát ra đều tràn ngập chiếm hữu và ham muốn mãnh liệt.
Tấm rèm trước mắt giống như thiên la địa võng** trói chặt nàng, không thể thoát ra, không thể trốn thoát.
** Thiên la địa võng: dùng để chỉ một tình thế “không lối thoát, không có đường ra, khi đội quân nào đó bị vòng vây khép chặt từ bốn phía, hết đường chạy”.**
Nàng nghe thấy đối phương nói: "Kể từ hôm nay, trẫm sẽ dạy ngươi làm cho tốt vị trí chủ nhân của Tàng Đông cung và làm cho tốt vị trí Hoàng hậu của trẫm."
Không biết có phải tối nay Bộ Chiêm quá cao hứng hay không mà người thường ít nói như hắn lại trở nên nói nhiều. Khương Linh run rẩy hít một hơi, mở mắt ra và nhìn vào đôi mắt phượng đầy dò xét đó.
Hắn là chủ nhân của tòa hoàng thành này và cũng là chủ nhân của nàng.
Trong thiên hạ này, trong tứ hải này, bất kể kẻ nào hay bất cứ chuyện gì đều phải thuận theo ý của hắn.
Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Bộ Chiêm, Khương Linh đã biết hắn là kẻ thượng vị kiệt xuất. Hắn có đủ bình tĩnh và cũng đủ tàn nhẫn. Nhưng đêm nay, trong lúc bấp bênh đó, Khương Linh lại nhìn thấy trong mắt nam nhân đột nhiên có cảm xúc.
Cảm xúc của hắn rất nhạt.
Mà cảm xúc đó không thuộc về Bộ Chiêm của trước đây.
Từ trước đến nay Khương Linh không hiểu được tâm tư của hắn, giờ phút này thậm chí nàng càng không hiểu đến cùng là Bộ Chiêm muốn làm gì. Hôm nay hắn đã là chủ nhân của thiên hạ này, sau khi hắn đăng quang đại bảo thì hoàn toàn có thể vứt bỏ nàng như giày rách nhưng vì sao vẫn còn muốn hành hạ nàng như vậy?
Bộ Chiêm muốn nàng ngoan ngoãn, muốn nàng nghe theo, muốn nàng luôn ở bên cạnh hắn cùng hắn vui vẻ.
Sau khi tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, hắn càng muốn giam cầm nàng chặt chẽ.
Bộ Chiêm thích siết chặt cổ tay nàng, mỗi lần dùng sức thì cánh tay nam nhân đều nổi gân xanh. Điều này khiến hắn trông đặc biệt mạnh mẽ, cũng khiến Khương Linh không thể phản kháng. Cuối cùng, khi nàng kiệt sức thì nam nhân mới từ từ buông tay nàng ra.
Đêm đó, Khương Linh có một giấc mơ dài.
Nàng mơ thấy mình trở lại chùa Kim Thiện, mơ thấy bản thân treo tấm lụa đỏ. Dù biết không thêm bát tự thì sẽ không linh nghiệm nhưng khi nghe thấy câu "Nhất sinh nhất thế nhất song thân" kia nàng vẫn không khỏi cảm thấy vui mừng. Ở bên Bộ Chiêm lâu như vậy, sao nàng có thể không nảy sinh tình cảm chứ? Nàng đã trao tất cả bản thân cho hắn, không đòi hỏi hạnh phúc vĩnh viễn mà chỉ cần yên bình đến tuổi già.
Nhưng hiện giờ, Khương Linh cảm thấy vô cùng may mắn vì không để lại bát tự của Bộ Chiêm.
Nàng không muốn bị ràng buộc với người đó nữa.
Trong lúc mơ màng, hình như cơ thể nàng được ai đó ôm từ phía sau. Động tác của người đó rất nhẹ nhàng, một lúc sau lại vùi mặt vào cổ nàng. Khương Linh vốn muốn đẩy đối phương ra nhưng nàng thật sự quá mệt mỏi. Mí mắt nàng nặng trĩu, tay chân vô cùng yếu ớt.
Nàng mơ thấy có người đang ôm mình.
Người đó trầm mặc rất lâu, cuối cùng giọng nói của hắn cũng lọt vào tai.
Có vẻ như hắn đang gọi nhũ danh** của nàng.
** Nhũ danh: tên mụ**
...
Ngày hôm sau, nàng thức dậy rất muộn.
Không biết Bộ Chiêm làm gì mà cũng không ở Tàng Đông cung.
Cung nhân ở nơi này đều sợ nàng như sợ Bộ Chiêm, khi hầu hạ nàng, ai cũng sợ hãi cúi đầu như sợ làm Khương Linh không vui. Có một số cung nhân nhận ra Khương Linh nhưng cũng không dám tùy tiện bước lên tiếp đón nàng, toàn cung điện đều hoảng sợ, không ai dám tỏ ra tức giận.
Ngày thứ hai, Bộ Chiêm cho người đưa Lục Vu vào cung.
Nha đầu vừa thấy Khương Linh đã quỳ xuống bên váy nàng. Trông nàng ấy có vẻ tự trách, vừa khóc vừa sụt sịt kể lại sự việc ngày hôm đó.
Ngày ấy, nàng ấy cầm lá thư cầu cứu gửi về nhà của Khương Linh, vừa ra khỏi phủ Thừa tướng không được bao lâu thì đã bị chặn lại.
Đối phương đánh nàng ấy bất tỉnh, bắt chước chữ viết của Khương Diễn và viết thư hồi âm.
Khương Linh đã biết những chuyện này.
Lục Vu quỳ trên mặt đất, khóc lóc vô cùng áy náy. Lúc này, nàng ấy tức giận giơ tay tự tát mình hai cái.
"Phu nhân, nô tỳ có tội, nô tỳ đáng chết vạn lần..."
Khương Linh cúi đầu nhưng lại nhíu mày khi đối phương giơ tay lên. Nàng bắt được tay Lục Vu, lại thấy nha hoàn co tay lại, vội vàng kéo cổ tay áo xuống.
Dù vậy, nàng vẫn nhạy bén phát hiện ra vết thương trên cánh tay Lục Vu.
"Không, không có vấn đề gì," đối phương lắc đầu tỏ vẻ thoải mái: "Chỉ là vết xước ngoài da thôi, không có vấn đề gì."
Khương Linh mím môi, gọi cung nhân đi lấy thuốc rồi kéo Lục Vu ngồi vào trước bàn.
Ánh sáng ở Tàng Xuân các rất tốt, bốn phía có hai mặt đều là cửa sổ. Gió thổi xua tan cái khô nóng trong phòng, ánh mặt trời hắt lên mặt Khương Linh.
Ngón tay thiếu nữ tinh tế, kiên nhẫn cụp mắt xuống bôi thuốc cho nàng ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Vu ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt ôn nhu của chủ tử nhà mình thì nhất thời cảm động. Tiểu nha đầu khịt mũi rồi nói:
"Phu nhân, người bán đứng người đêm đó là Phương cô cô."
Khương Linh hơi dừng tay, ngước mắt lên nhưng không hề kinh ngạc.
"Thừa tướng đã ra lệnh đánh chết."
Đang nói đến đó thì Khương Linh đã bôi thuốc cho nàng ấy xong. Nghe thấy chữ "đánh chết", vẻ mặt nàng không hề thay đổi. Ngược lại là Lục Vu, nàng ấy kéo ống tay áo xuống, vẻ mặt lo lắng.
"Hiện giờ người... thực sự định ở lại hoàng cung sao?"
Lục Vu nhớ rõ khi còn bé, phu nhân từng nói nàng không thích hoàng cung.
Khương phủ có quản thúc, trong hoàng cung cũng có quản thúc. Nhưng nếu so sánh thì cái sau thật sự khiến người ta áp lực. Mỗi lần Khương Linh theo xe ngựa vào hoàng cung, nàng luôn cảm thấy trong lòng như có một tảng đá lớn đè lên. Nàng không dám hít thở, trái tim như muốn nhảy lên tận cổ họng.
Nàng cũng không thích học quy củ trong cung nhưng lại không thể không nghe theo.
Nghe vậy, Khương Linh quay mặt đi chỗ khác.
Ngoài cửa cung vang lên tiếng báo, mấy cung nhân bưng thứ gì đó cung kính cúi đầu bước vào.
Nhìn kỹ hơn thì đó là mũ phượng.
Trên mặt đối phương tràn đầy nịnh nọt, cúi đầu khom lưng với Khương Linh. Hắn nói: Hôm nay Chủ thương xử lý xong chính sự, trở về Trường Minh điện đã đặc biệt sai nô tài mang mũ phượng tới. Chủ thượng còn nói để nô tài đo thân hình của người để may hỉ phục mới cho người."
Hỉ phục mới?
Khương Linh hơi giật mình: "Hỉ phục mới gì cơ?"
Không phải nàng đã gả cho Bộ Chiêm một lần rồi sao?
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của nàng, thái giám che miệng cười mãi.
"Chủ thượng quan tâm đến người, cũng nhớ thương người. Đặc biệt phân phó cho Thượng y cung tổ chức tiệc cưới hoành tráng cho người vào ngày Chủ thượng đăng cơ. A Lan, Ngọc Hương, mau tới đo cho nương nương."
Khương Linh dang rộng vòng tay, lập tức có cung nữ bước tới, cầm thước dây khoa tay múa chân trên người nàng.
Không ít người biết được hôn sự giữa hai nhà Bộ gia, Khương gia lúc trước, khi đó Chủ thượng vẫn là Tả tướng của Đại Tuyên, ngày đại hôn không tới đón dâu và còn để tân nương tử đi bộ tới phu gia. Đêm đại hôn, Chủ thượng cũng không vào động phòng... Có lẽ đây là chuyện đáng tiếc với cả Chủ thượng và nương nương.
Tất cả cung nhân đều nghĩ như vậy.
Mọi người thận trọng giương mắt lên, chỉ thấy Khương Linh không có vui mừng vì Chủ thượng muốn bổ sung tiệc cưới mà ngược lại, sắc mặt bình thản không chút bối rối.
Ngày hai mươi lăm tháng sáu, Bộ Chiêm lên ngôi và sửa niên hiệu thành Minh Ý.
Hỉ phục cũng được gấp rút chế tạo vào hai ngày trước đó, màu sắc và kiểu dáng cũng do Bộ Chiêm quyết định. Khi kiện xiêm y được cung nhân đưa tới Tàng Đông cung, Khương Linh thực sự ngạc nhiên.
Hỉ phục này có màu đỏ rực.
Màu đỏ như vậy có nửa phần vui mừng và nửa phần khiếp sợ.
Không chỉ có nàng thấy khó hiểu mà Lục Vu ở một bên cũng rất kinh ngạc. Các nàng nhớ rõ là Bộ Chiêm không thích màu đỏ, đặc biệt là màu đỏ đậm như vậy.
Lục Vu nghiêng đầu, sợ hãi hỏi: "Ngọc Hương tỷ tỷ, màu của hỉ phục này có sai không..."
Cung nữ tên Ngọc Hương nghe xong liền cười: "Sao có thể sai được, hỉ phục không phải màu đỏ thì là màu gì? Kiểu dáng của xiêm y này đều là do tân quân ra lệnh, Thượng y cung có nhiều ánh mắt như vậy, không thể nào sai được."
"Nhưng mà ----"
Lục Vu vẫn muốn bàn tiếp.
Khương Linh khẽ gọi, cắt ngang lời Lục Vu.
Nàng quay đầu nhìn Ngọc Hương.
"Tân quân muốn bồi thường cho ta?"
"Nương nương muốn gì gì, xin cứ nói."
"Nếu tân quân thật sự muốn bồi thường cho ta thì sao không chuẩn bị tất cả tiệc cưới năm ấy. Từ đón dâu đến nhập kiệu, rồi đến bái đường, lễ hợp cẩn... Ta còn có một yêu cầu, nếu là bồi thường thì tiệc cưới không được tổ chức tại Tàng Đông cung."
"Ý nương nương là?"
"Tổ chức tại Bộ phủ."
Lời nói của Khương Linh khiến Ngọc Hương hơi sửng sốt, đối phương không ngờ nàng sẽ có yêu cầu như vậy, sau một lát trầm ngâm ngắn ngủi thì cung kính nói:
"Nô tỳ sẽ trở về bẩm báo với tân quân."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Linh gật đầu: "Đi đi."
Sau khi đoàn người rời đi, nàng mới từ từ thu hồi ánh mắt, đi đến trước bàn, mở hai quyển sách phủ trên đó ra.
Phía dưới quyển sách có một phong thư và một gói thuốc mê.
Ngón tay nữ tử trắng nõn, sạch sẽ, nàng lật giở phong thư từ nhà. Lục Vu bên cạnh thấy vậy thì cúi đầu, không dám nói thêm nữa.
Ngày ấy Bộ Chiêm khởi binh, thư nhà của nàng còn chưa gửi đi nhưng lần này nàng thực sự đã nhận được một phong thư do chính A Diễn viết.
Trong thư nói, võ nghệ của hắn được Bộ Chiêm "đánh giá cao" nên được cử đi canh giữ biên cương.
Vào đầu tháng tới, A Diễn sẽ rời khỏi kinh thành.
Trước khi rời đi, hắn vẫn lo lắng cho Khương Linh lấy thân nuôi hổ, nghĩ mọi cách muốn đưa nàng đi.
Khương Diễn hỏi Quý Trưng thuốc mê, giấu trong phong thư nhà và lén chuyển cho Khương Linh.
Nàng vê ngón cái và ngón trỏ vào nhau rồi mở gói thuốc mê kia ra, chỉ với một liều lượng nhỏ có thể khiến một người hôn mê bất tỉnh.
Bộ Chiêm ơi Bộ Chiêm, ngươi cho rằng tại sao ta lại muốn tổ chức tiệc cưới ở Bộ phủ? Ngươi thực sự cho rằng ta là nữ tử si tình không thể rời khỏi căn nhà nhỏ đó sao?
Nàng hạ mi xuống, ánh sáng mờ ảo dừng trong mắt thiếu nữ rồi khẽ đong đưa.
Thấm thoát đã đến ngày Bộ Chiêm đăng cơ.
Bầu trời không một gợn mây, trời đất trong trẻo.
Vô số người quỳ lạy, đồng thanh hô: "Yết kiến Thánh thượng -----"
Khương Linh ngồi trên kiệu hoa lắc lư, lắng nghe tiếng chuông từ phía xa ---- tiếng chuông long trọng báo hiệu sự kết thúc của một triều đại.
Ngoài ra còn có sự khởi đầu của triều đại thuộc về Bộ Chiêm.
Khương Linh đã hạ quyết tâm, thời đại của hắn sẽ không có nàng.
Nàng đã từng sợ hãi Bộ Chiêm, quá sợ hãi Bộ Chiêm.
Cũng từng động tâm với hắn với tấm lụa đỏ tung bay giữa bầu trời, từng mềm lòng với hắn trong ánh đèn rực rỡ.
Nghe tiếng chuông, Khương Linh nhắm mắt lại.
Dục Nhi trong vòng tay nàng đang ngủ yên bình, không hề bị tiếng quỳ lạy vang trời đánh thức. Khương Linh biết rõ hoàng cung được canh phòng nghiêm ngặt và đây có thể là cơ hội cuối cùng để nàng thoát khỏi Bộ Chiêm.
Khương Linh ngồi trong phòng tân hôn, nhìn ly rượu mừng trước mặt, không chút do dự rắc bột giấu trong móng tay vào.
Để Bộ Chiêm ngủ sâu hơn nên nàng dùng rất nhiều thuốc. May là loại bột này không màu không vị, người khác sẽ không nhận thấy điều gì bất thường.
Làm xong tất cả những điều này, nàng dỗ dành Dục Nhi ngủ rồi ngồi bên giường, trùm khăn voan đỏ rực, an tĩnh chờ đợi người kia.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng ngoài cửa cũng vang lên tiếng ầm ĩ.
Nàng hít một hơi thật sau, ngay sau đó có người đẩy cửa phòng tân hôn ra.
Người đó có vẻ hơi say, bước đi hơi tùy tiện. Ngay khi thấy màu đỏ trong phòng, bước chân hắn dừng lại. Hắn không thích màu đỏ, thậm chí có thể nói là chán ghét màu đỏ, màu rực rỡ như vậy khiến hắn thấy đau đầu.
Khương Linh cụp mắt, đặt ngón tay lên đầu gối giống như lần đầu tiên nàng đợi Bộ Chiêm trong phòng tân hôn, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Tay áo màu đỏ lực chỉ lộ ra đôi bàn tay trắng như tuyết.
Một đỏ một trắng, vô cùng bắt mắt.
Nàng lại nghe thấy tiếng bước chân và ngửi thấy mùi gỗ đàn hương.
Còn có mùi rượu thoang thoảng trên người hắn.
Nam nhân đeo ngọc bội bên hông, mỗi một bước đi đều phát ra tiếng leng keng. Sau khi bước qua ngưỡng của phòng tân hôn, hắn đi tám bước và dừng lại bên cạnh nàng.
Khương Linh mím môi.
Đột nhiên trước mặt có một cơn gió nhẹ.
Khăn voan của nàng được cởi ra, thứ lọt vào tầm mắt là không khí vui vẻ trong phòng cũng như bóng nến khẽ đung đưa.
Bộ Chiêm đứng ở bên giường, vẻ mặt hơi say, cụp mắt nhìn nàng.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau.
Khương Linh thấy rõ ----
Nét mặt cáu kỉnh vốn có của lang quân cuối cùng cũng lộ ra ý cười ôn nhu, sạch sẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro