Chương 32
2024-10-01 16:48:54
Trời mưa liên miên, không biết khi nào mùa xuân đi.
Tia sáng đầu tiên chiếu vào hoàng thành, đường phố bắt đầu trở nên náo nhiệt từ sớm. Mây trong gợn trắng, gió êm sóng lặng, kể từ cuộc đảo chính ba năm trước, tân quân đổi quốc hiệu thành "Đại Ngụy" thì cả nước đã biến hóa long trời lở đất.
Tân đế lên ngôi, đầu tiên là kiểm soát lũ lụt ở phía nam và bố trí ổn thỏa cho dân tị nạn ở kinh thành.
Sau đó là giảm thuế, tuyển binh, tăng cường hệ thống phòng thủ biên giới.
Ngay nửa năm trước, để mở rộng chợ đêm mà hoàng thành đã dần phá vỡ hệ thống phường thị, hoàng thành ngày nay đã thịnh vượng hơn nhiều so với ba năm trước.
Thậm chí còn sống động hơn phố xá chính là hoàng cung ngày nay.
Ba năm sau khi tân đế lên ngôi, lần đầu tuyển tú nạp phi.
Mùa hè năm Minh Ý thứ ba, Ngụy cung.
Hoa sen ở Ngự hoa trì đang nở rộ khiến mặt hồ tràn ngập màu sắc dịu dàng và hương thơm. Còn thơm ngát và tươi đẹp hơn cả lá sen chính là tú nữ tiến cung để tuyển tú. Nghe nói nhờ văn võ đại thần cả triều khuyên giải, sau ba năm thuyết phục gian khổ thì Thánh thượng mới phê chuẩn lần tuyển tú này. Thánh thượng bận rộn chuyện chính sự, không quan tâm đến nhi nữ tình trường nhưng vẫn phải khai chi tán diệp, nối dõi tông đường. Mặc dù hiện giờ Thanh Hành cung đã có một vị Dục Thái tử nhưng người trong hoàng thất thưa thớt, dù sao cũng không phải chuyện tốt.
Nhân lúc Hoàng đế nhượng bộ, các đại thần trong triều đã lựa chọn nữ tử ưu tú, vừa độ tuổi trong gia tộc và gửi tới Ngụy cung. Mọi người đều hy vọng nữ tử trong tộc sẽ giành được sự ưu ái của Thánh thượng và dẫn dắt toàn tộc cùng hưởng vinh.
Oanh oanh yến yến**, từ trước cửa cung.
** Oanh oanh yến yến: cảnh vui tươi của mùa xuân, cũng chỉ kỹ nữ **
Đây đều là cô nương được mỗi thị tộc lựa chọn kỹ càng, cho dù là ngoại hình hay khí chất đều cực kỳ xuất sắc, cung nhân xung quanh đã lâu không nhìn thấy một dịp trọng đại như vậy, thấy các cô nương xinh đẹp như hoa, trong lòng vừa kính trọng, vừa vui mừng. Mấy ma ma quản lý sự vụ dẫn các nàng đi qua từng cánh cổng cung điện màu đỏ son. Âm thanh thiếu nữ trong trẻo, ngọt ngào, bọn họ tò mò nhìn quanh cung điện.
Ma ma tốt bụng giới thiệu từng người một rồi dẫn đường cho các nàng.
"Đây là Chung Dục cung, đây là Linh Hoa cung, đây là Tĩnh Thanh cung, đây..."
Đang nói thì ma ma đột nhiên dừng lại.
Tú nữ xung quanh không khỏi nghiêng đầu khó hiểu hỏi: "Hứa ma ma, sao không nói tiếp?"
Mọi người dừng lại trước cổng cung điện.
Vừa rồi Hứa ma ma nói, đi thẳng về phía trước không lâu chính là Trường Minh điện của Thánh thượng, tòa cung điện trước mắt này ở ngay cạnh Trường Minh điện, chắc chắn là tẩm cung của vị nương nương nào được độc chịu ân sủng. Đây rõ ràng là chuyện đáng để khoe khoang nhưng Hứa ma ma lại tỏ ra khó xử, muốn nói lại thôi.
Thấy vậy, một tú nữ xinh đẹp mặc y phục xanh ngọc bước tới, thấy trong cung có chút ánh đèn thì kinh ngạc nói: "Hình như trong cung điện này có người."
Lời nói của nàng ta đã thu hút sự chú ý của không ít tú nữ, đây là lần đầu tiên các nàng bước vào hoàng cung, lại đều ở độ tuổi mười lăm, mười sáu, mười bảy tuổi ngây thơ hồn nhiên, tuy rằng trên mặt đều tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn vô cùng tò mò về cung điện này.
Có người dẫn đầu không nhịn được hỏi: "Hứa ma ma, ai sống ở đây?"
Chẳng phải Hoàng thượng chưa bao giờ tuyển tú, cũng chưa bao giờ nạp phi sao?
Do dự một lát, cuối cùng Hứa ma ma cũng nói: "Đây là Tàng Đông cung."
"Tàng Đông cung..."
Tú nữ rỉ tai thì thầm với nhau, hạ giọng bàn luận.
"Không phải Khương Hoàng hậu sống ở Tàng Đông cung sao?"
Mọi người đều đã nghe một chút về vị Khương Hoàng hậu này.
Nàng là nữ nhi của Thái phó tiền triều Khương Văn Hoài và là tỷ tỷ ruột của Định Tây Tướng quân Khương Diễn. Khi Thánh thượng còn chưa xưng đế thì vị Khương Hoàng hậu này đã hầu hạ Thánh thượng. Một đôi phu thê tưởng chừng như phu thê tình thâm nhưng không biết vì sao lại có xích mích vào ngày đăng cơ. Khương Hoàng hậu đã hạ độc vào rượu hợp cẩn khiến tân quân tức giận…
"Nàng hạ độc vào rượu của Thánh thượng, vì sao Thánh thượng không ban chết cho nàng?"
"Không phải thuốc độc, là thuốc mê."
Có người sửa lại: "Thánh thượng nhân từ, nghĩ đến ân tình phu thê nên không xử tử nàng. Mà trên người Khương thị còn có mệnh phượng, Thánh thượng cũng không phế bỏ nàng mà chỉ giam cầm trong Tàng Đông cung, vĩnh viễn không thể bước ra khỏi cửa cung nửa bước.
Nghe vậy, trong đám người có tiếng thở dài.
"Bị giam cầm vĩnh viễn trong Tàng Đông cung, Khương Hoàng hậu thật sự đáng thương..."
"Đáng thương cái gì," nữ tử mặc y phục xanh lam hừ lạnh: "Rõ ràng là nàng tự làm tự chịu, còn dám hạ thuốc vào rượu của Thánh thượng."
Người này là nữ tử Ân gia, tên là Ân Lăng Nhi. Gia cảnh khá giả, phụ thân là Hữu tướng trong triều, cư xử thất thường nhưng không có ai dám chỉ trích nàng ta. Ân Linh Nhi đang nói, có người lặng lẽ kéo ống tay áo nàng ta, thấy thế nàng ta không khỏi bĩu môi nói:
"Chỉ là một nữ tử bị Thánh thượng chán ghét mà vứt bỏ mà thôi, có gì phải sợ."
Ngó sen tô điểm cho bông sen gửi tiếng ríu ra ríu rút của các tú nữ vào trong gió, tung bay khắp nơi.
Nhóm tú nữ tập kết bên Ngự hoa trì, không khí trong Trường Minh điện vẫn yên tĩnh. Ngày hè nóng bức, trong cung điện bày rất nhiều khối băng lạnh nhỏ, có cung nhân kiên trì quạt để đưa khí lạnh khắp nơi.
Trước bàn có một nam tử đang ngồi.
Long bào mặc trên người chính là ngôi cửu ngũ**.
**Ngôi cửu ngũ: ngôi vua.**
"Báo cáo ------"
Chiến sự biên quan truyền đến.
"Khương tiểu tướng quân đại phá Đông Quyết, liên tục chiếm lại ba tòa thành Đinh Cừ, Hà Quan, U Thành."
Nghe vậy, Đàm Chiêu ở một bên vui mừng khôn xiết nhưng quay đầu lại thấy vẻ mặt Chủ thượng bình thản như thể đã có dự cảm về thắng lợi này từ trước. Hạ nhân dâng tờ trình báo của Tướng quân tới, Bộ Chiêm cụp mắt, liếc nhanh chữ viết trên đó rồi chấm mực đỏ, phê chuẩn.
"Thánh thượng -------"
Lại có người gõ cửa điện.
Người tới lần này là Huyên Nhi của Thanh Hành cung. Khi thấy Bộ Chiêm, nàng ấy cung kính khấu đầu, sau đó gấp gáp bẩm báo: "Thánh thượng, hôm nay không biết vì lý do gì mà Thái tử điện hạ không chịu đến trường dù nô tỳ đã thuyết phục cả buổi sáng, hiện giờ đang náo loạn trong Thanh Hành cung, còn quăng đổ không ít đồ..."
Phải biết là Dục Thái tử tuy còn nhỏ nhưng lại cực kỳ thông tuệ, hiểu chuyện, nhất là trong học tập, chưa bao giờ để người khác phải quan tâm quá nhiều. Hôm nay y đột nhiên cáu kỉnh... không phải suy nghĩ chắc chắn là có liên quan đến nhóm tú nữ mới vào cung hôm nay.
Mối quan hệ giữa Dục Thái tử và Thánh thượng không được hòa thuận.
Rõ ràng là phụ tử nhưng hai người hiếm khi gặp mặt, khi gặp mặt cũng không có sự thân thiết giữa phụ tử. Tính tình Bộ Chiêm lạnh lùng nhưng tính tình của Bộ Dục còn lạnh hơn hắn vài phần. Dục Thái tử có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết lễ nghi và giữ tiết nghĩa, đối xử ôn hòa với tất cả mọi người chỉ trừ ---- vị "phụ thân" đã nhốt mẫu hậu của y lại.
Khi còn bé, y thường khóc gọi mẫu thân, người trong cung sẽ ấp úng nói rằng mẫu hậu của y đã qua đời.
Cho đến một ngày, y tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của vài hạ nhân.
Bọn họ nói rằng chính phụ hoàng mà y kính trọng nhất đã tự tay bóp cổ mẫu hậu của y và nhốt nàng trong Tàng Đông cung.
Nghe được lời này, lúc đầu Dục Thái tử cũng không tin.
Tại sao phụ hoàng kính yêu của y có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy? Cho đến khi y tận mắt chứng kiến phụ hoàng hạ lệnh xử tử mấy tên cung nhân lắm miệng đó.
Y loạng choạng chạy tới, sắc mặt tái nhợt, hỏi nam nhân mặc long bào: "Phụ hoàng... Nhi thần, mẫu hậu của nhi thần bây giờ đang ở đâu?"
Răng của tiểu hài tử còn chưa mọc hết, nói chuyện búng ra sữa, thân hình nhỏ nhắn chỉ đến bắp đùi hắn, đi lại còn khập khiễng, đứng còn không vững.
Bộ Chiêm cụp mắt xuống.
"Nàng đã chết."
Không thể nào!
Thân hình tiểu Hoàng tử lại lắc lư.
Rõ ràng y thấy, rõ ràng y thấy có người sống trong Tàng Đông cung, rõ ràng y nghe thấy đám hạ nhân đó nói rằng mẫu hậu của y bị nhốt ở đó. Sao mẫu hậu của y có thể chết được?
Bộ Dục còn muốn hỏi thêm nhưng lại thấy nam nhân trước mặt lạnh lùng nói.
"Đưa Thái tử về Thanh Hành cung."
Y sốt ruột, vẫy tay nhỏ bé cầu xin: "Phụ hoàng, nhi thần không muốn về Thanh Hành cung, nhi thần muốn gặp mẫu hậu! Nhi thần cầu xin ngài, cho nhi tử gặp mẫu hậu một lần, chỉ cần gặp nàng một lần thôi..."
Nhũ mẫu chăm sóc y thường xuyên nói, Thái tử điện hạ không hề khiến người khác nhọc lòng, kể từ khi y có thể nhớ được thì chưa bao giờ khóc. Cho dù là không đọc thuộc lòng sách, bị Thái phó phê bình hay bị tiểu hài tử cùng tuổi trêu chọc…
Y cũng chưa từng khóc.
Đây là lần đầu tiên y khóc thương tâm như vậy kể từ khi có ký ức. Nhưng dù y có khóc lóc hay cầu xin bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không khiến phụ hoàng quay lại. Bóng người mặc y phục màu vàng đang đứng bên cửa sổ, hắn lạnh nhạt, kiên quyết không cho phép ai phản kháng và chỉ để lại cho y tấm lưng lạnh lẽo.
Từ đó trở đi, tiểu Thái tử cũng không cho phép bất cứ ai trong Thanh Hành cung nhắc đến mẫu hậu của y.
Giữa y và Bộ Chiêm cũng có rạn nứt.
Lần đầu tiên tiểu Thái tử mất bình tĩnh và đập vỡ chiếc bình hoa mà y thường coi như báu vật. Chỉ vì sáng sớm hôm nay, y đi ngang qua Ngự hoa trì và thấy từng hàng nữ tử ăn mặc lộng lẫy. Hạ nhân bên cạnh trêu đùa y: "Thái tử điện hạ sắp có mẫu hậu mới rồi!"
Sắc mặt của Dục Thái tử đột nhiên trầm xuống.
Y lạnh giọng ra lệnh cho hạ nhân kéo cung nhân lắm lời xuống, đánh hai mươi roi.
Cung nhân liên tục xin tha nhưng tiểu Thái tử thường ngày vốn hiền lành lại lạnh mặt nhìn gã bị kéo xuống. Cung nhân xung quanh đều bị y dọa sợ, không dám hé răng.
Nhìn đám oanh oanh yến yến này, Bộ Dục đột nhiên bực bội.
Y quăng vỡ chiếc bình hoa, y cũng biết mình không nên trút giận như vậy, thiếu niên nho nhỏ bất lực ngã sang một bên, đôi mắt trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, sau lưng có tiếng "kẽo kẹt" mở cửa, một hài tử khác rón rén bước vào.
"Thái tử điện hạ."
Đây là thư đồng của y, tên là Thích Biện Ngọc, trạc tuổi y và là người thân thiết nhất với y trong hoàng cung này.
Nghe thấy âm thanh, Thái tử quay đầu lại nhìn nàng ấy.
Tiểu cô nương tròn trịa giống như cục bột gạo nếp, nàng ấy biết Thái tử không vui nên chen vào bên cạnh y, vươn ngón tay chọc vào mặt y.
"Điện hạ không vui, Biện Ngọc tới phụng bồi điện hạ."
Giọng nói nàng ấy mềm mại: "Tại sao điện hạ không vui, chẳng lẽ là vì tân nương nương sắp vào cung sao?"
Thái tử không nói chuyện.
Y cụp mi xuống, trầm mặc hồi lâu rồi đột nhiên nói:
"Ta hận hắn."
"Điện hạ hận ai?"
"Hận... Phụ thân sinh ra ta."
"Tại sao điện hạ lại hận hắn?"
"Hắn giam cầm mẫu hậu của ta, chia cắt mẫu tử chúng ta."
Nói đến đây, thiếu niên nắm chặt tay: "Rõ ràng giữa ta và mẫu hậu chỉ cách một bức tường nhưng ta không thể hiếu thảo với nàng, còn phải ngày đêm nhìn nàng đau khổ. Biện Ngọc, ta không phải một nhi tử tốt nhưng hắn càng không phải trượng phu tốt, phụ thân tốt."
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của thiếu niên bên cạnh, Thích Biện Ngọc cũng cảm thấy khó chịu. Nàng ấy đưa tay ra đỡ phát quan hơi lệch của Thái tử, dịu dàng nói: "Điện hạ đừng buồn, ngài và nương nương sẽ gặp nhau. Ngài phải cố gắng trở nên lợi hại hơn, sau đó mới có thể bảo vệ nương nương, bảo vệ những người mà điện hạ muốn bảo vệ."
Hai tiểu hài tử dựa vào nhau và ngủ thiếp đi trong vô thức.
Ngày hôm sau tỉnh lại, danh sách các phi tần mới được bổ nhiệm đã được gửi tới các cung.
Nghe nói Thánh thượng chưa gặp đám tú nữ này mà chỉ nhìn vào chân dung và gia thế rồi tùy tiện lựa chọn mười hai nữ tử. Hầu hết các nữ tử vừa mới vào cung đều được phong là Mỹ nhân, người có phân vị cao nhất được phong là Dung hoa, cũng chỉ có một người ----
Khi Bộ Chiêm nghe thấy ba chữ "Ân Lăng Nhi", tay đột nhiên dừng lại.
Thấy vậy, cung nhân vội vàng nhớ lại thân thế của Ân Lăng Nhi.
Không ngờ Thánh thượng lại không hề quan tâm mấy thứ này... thậm chí hắn còn không nhìn chân dung của nữ tử kia mà chỉ cần nghe tên đã hạ xuống một "Chiêu nghi".
Sau khi vào cung, Lăng Chiêu nghi cũng rất giỏi lấy lòng Thánh thượng.
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã được phong thành Thục viên.
Tuy nhiên khi chọn phong hào, vốn dĩ Ân Lăng Nhi muốn chọn phong hào vừa ý nàng ta nhưng Bộ Chiêm lại rũ mắt, nhàn nhạt nói: Chữ Lăng này là một từ hay, không cần đổi.
Chữ Lăng này thì có gì hay?
Ân thị không biết.
"Nhưng thần thiếp lại cảm thấy, chữ Lăng này có hơi không phóng khoáng."
Hoàng đế đột nhiên ngước mắt lên.
Ánh mắt hắn tuy bình thản nhưng mang theo loại uy hiếp không ai có thể phản kháng, Ân thị bị dọa sợ, vội vàng nói: "Thần thiếp cảm thấy chữ Lăng này cũng được."
Những ngày sau đó, Hoàng đế vẫn đối xử với nàng ta rất tốt, bao gồm cả trang sức, châu báu, dải lụa, hoa hiếm... hầu như hắn luôn đáp ứng yêu cầu của nàng ta và vô cùng kiên nhẫn. Nhưng cũng chỉ Ân Lăng Nhi biết rằng Hoàng đế không bao giờ qua đêm trong tẩm cung của nàng ta.
Đừng nói đến thị tẩm.
Thậm chí Hoàng đế còn không chạm vào nàng một chút.
Hắn bề bộn nhiều việc, cả ngày bận rộn không thấy mặt mũi, có đôi khi ít bận sẽ gọi nàng ta đứng một bên mài mực.
Ân Lăng Nhi không thích đọc sách và cũng không biết mài mực. Thấy nàng ta chân tay vụng về, Bộ Chiêm cũng không giận, hắn gác bút xuống và ngồi đó dạy nàng ta.
Ân Lăng Nhi tưởng rằng Hoàng đế thích mình.
Cho đến một ngày, nàng ta tình cờ nghe thấy trong tên vị phế hậu trong Tàng Đông cung kia cũng có một chữ Linh**.
** Chữ Linh trong Khương Linh đọc gần giống chữ Lăng trong Ân Lăng Nhi.**
Ân Lăng Nhi hoảng sợ, liều mạng tìm kiếm dấu vết tồn tại trước đó của Khương thị. Những người trong cung đều nói chưa từng thấy vị Khương Hoàng hậu này, vào ngày nàng tiến cung đã bị Hoàng đế giam giữ trong Tàng Đông cung.
Nếu không được phép thì không ai được phép đến Tàng Đông cung thăm nàng, kể cả nhi tử nàng sinh ra.
Ân thị nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách.
Nàng ta thận trọng nói với Bộ Chiêm rằng nàng ta nghe nói Tàng Đông cung có một cây hoa đào rất lớn nên muốn đi xem.
Vốn tưởng rằng nam nhân sẽ lạnh giọng từ chối nhưng không ngờ hắn lại dừng tay một lúc rồi lạnh nhạt trả lời: "Hiện giờ là mùa thu, không có hoa đào."
"Nhưng thần thiếp muốn, thần thiếp không thể đợi được nữa, chỉ muốn ngắm cây hoa đào to đẹp nhất trong hậu cung, thần thiếp muốn chuyển nó về đây."
Ánh mắt của Bộ Chiêm khẽ dao động.
Điều khiến Ân Lăng Nhi ngạc nhiên chính là hắn chỉ dừng lại một chút rồi đồng ý thỉnh cầu của nàng ta.
Đêm đó có mưa, toàn bộ hoàng thành trở nên lạnh lẽo chỉ trong một đêm.
Trong Tàng Đông cung vốn không có nhiều than ấm, nhang trong huân hương đã cháy hết, xung quanh càng ngày càng lạnh.
Ngồi trước bàn là một nữ tử có thân hình gầy yếu.
Nàng mặc y phục trắng thuần, dù bị giam giữ nhưng nét mặt lại tràn đầy an nhàn. Trong tay nàng đã chất một chồng giấy vẽ, bây giờ nàng đang mở rộng cửa sổ, vẽ cây hoa đào duy nhất trong viện.
Vào mùa thu, hoa đào đã tàn. Nhưng dù vậy, nàng vẫn thích vẽ cây, vẽ chim đậu trên cành cây và đám mây phía trên con chim.
Nếu không vẽ tranh thì nàng sẽ chép thơ và kinh phật. Tuy bị nhốt trong bức tường cung điện không kẽ hở nhưng từ nhỏ nàng đã quen với việc bị nhốt, nàng bằng lòng ở đây một mình.
Khương Linh rũ mắt, đang định đặt bút thì ngoài cửa vang lên tiếng động hiếm hoi.
Mới đầu nàng còn tưởng tai mình nên đã có vấn đề vì bị nhốt quá lâu.
Khương Linh quay đầu hỏi cung nhân bên cạnh.
"Hồi nương nương, hình như... có tiếng động."
Tiểu cung nhân còn chưa điều tra thì Lục Vu đột nhiên hoảng sợ chạy vào.
"Nương nương, không hay rồi! Hoàng thượng... hắn dẫn Lăng Thục viên tới, nói là muốn chuyển cây hoa đào trong cung chúng ta đi."
Chuyển cây hoa đào?
Khương Linh khẽ nhíu mày.
Chẳng lẽ qua ba năm, đầu óc của Bộ Chiêm xuất hiện vấn đề gì sao?
Hắn đã là ngôi cửu ngũ, muốn gì cũng được, đừng nói là cây hoa đào, cho dù là cây vàng, cây bạc, cậy thỏi vàng, hắn muốn bao nhiêu cây sẽ có tưng đó.
Còn đang nghi ngờ thì cánh cửa cung phủ bụi đã lâu cuối cùng cũng được người bên ngoài đẩy ra.
Khương Linh nắm chặt bút, không nhịn được đứng dậy.
Ba năm.
Nàng bị Bộ Chiêm giam giữ suốt ba năm.
Ai có thể ngờ rằng ba năm sau, nàng sẽ gặp lại người đó.
Mà hắn lại mang theo niềm vui mới tới chặt cây hoa đào duy nhất trong cung của nàng.
Tia sáng đầu tiên chiếu vào hoàng thành, đường phố bắt đầu trở nên náo nhiệt từ sớm. Mây trong gợn trắng, gió êm sóng lặng, kể từ cuộc đảo chính ba năm trước, tân quân đổi quốc hiệu thành "Đại Ngụy" thì cả nước đã biến hóa long trời lở đất.
Tân đế lên ngôi, đầu tiên là kiểm soát lũ lụt ở phía nam và bố trí ổn thỏa cho dân tị nạn ở kinh thành.
Sau đó là giảm thuế, tuyển binh, tăng cường hệ thống phòng thủ biên giới.
Ngay nửa năm trước, để mở rộng chợ đêm mà hoàng thành đã dần phá vỡ hệ thống phường thị, hoàng thành ngày nay đã thịnh vượng hơn nhiều so với ba năm trước.
Thậm chí còn sống động hơn phố xá chính là hoàng cung ngày nay.
Ba năm sau khi tân đế lên ngôi, lần đầu tuyển tú nạp phi.
Mùa hè năm Minh Ý thứ ba, Ngụy cung.
Hoa sen ở Ngự hoa trì đang nở rộ khiến mặt hồ tràn ngập màu sắc dịu dàng và hương thơm. Còn thơm ngát và tươi đẹp hơn cả lá sen chính là tú nữ tiến cung để tuyển tú. Nghe nói nhờ văn võ đại thần cả triều khuyên giải, sau ba năm thuyết phục gian khổ thì Thánh thượng mới phê chuẩn lần tuyển tú này. Thánh thượng bận rộn chuyện chính sự, không quan tâm đến nhi nữ tình trường nhưng vẫn phải khai chi tán diệp, nối dõi tông đường. Mặc dù hiện giờ Thanh Hành cung đã có một vị Dục Thái tử nhưng người trong hoàng thất thưa thớt, dù sao cũng không phải chuyện tốt.
Nhân lúc Hoàng đế nhượng bộ, các đại thần trong triều đã lựa chọn nữ tử ưu tú, vừa độ tuổi trong gia tộc và gửi tới Ngụy cung. Mọi người đều hy vọng nữ tử trong tộc sẽ giành được sự ưu ái của Thánh thượng và dẫn dắt toàn tộc cùng hưởng vinh.
Oanh oanh yến yến**, từ trước cửa cung.
** Oanh oanh yến yến: cảnh vui tươi của mùa xuân, cũng chỉ kỹ nữ **
Đây đều là cô nương được mỗi thị tộc lựa chọn kỹ càng, cho dù là ngoại hình hay khí chất đều cực kỳ xuất sắc, cung nhân xung quanh đã lâu không nhìn thấy một dịp trọng đại như vậy, thấy các cô nương xinh đẹp như hoa, trong lòng vừa kính trọng, vừa vui mừng. Mấy ma ma quản lý sự vụ dẫn các nàng đi qua từng cánh cổng cung điện màu đỏ son. Âm thanh thiếu nữ trong trẻo, ngọt ngào, bọn họ tò mò nhìn quanh cung điện.
Ma ma tốt bụng giới thiệu từng người một rồi dẫn đường cho các nàng.
"Đây là Chung Dục cung, đây là Linh Hoa cung, đây là Tĩnh Thanh cung, đây..."
Đang nói thì ma ma đột nhiên dừng lại.
Tú nữ xung quanh không khỏi nghiêng đầu khó hiểu hỏi: "Hứa ma ma, sao không nói tiếp?"
Mọi người dừng lại trước cổng cung điện.
Vừa rồi Hứa ma ma nói, đi thẳng về phía trước không lâu chính là Trường Minh điện của Thánh thượng, tòa cung điện trước mắt này ở ngay cạnh Trường Minh điện, chắc chắn là tẩm cung của vị nương nương nào được độc chịu ân sủng. Đây rõ ràng là chuyện đáng để khoe khoang nhưng Hứa ma ma lại tỏ ra khó xử, muốn nói lại thôi.
Thấy vậy, một tú nữ xinh đẹp mặc y phục xanh ngọc bước tới, thấy trong cung có chút ánh đèn thì kinh ngạc nói: "Hình như trong cung điện này có người."
Lời nói của nàng ta đã thu hút sự chú ý của không ít tú nữ, đây là lần đầu tiên các nàng bước vào hoàng cung, lại đều ở độ tuổi mười lăm, mười sáu, mười bảy tuổi ngây thơ hồn nhiên, tuy rằng trên mặt đều tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn vô cùng tò mò về cung điện này.
Có người dẫn đầu không nhịn được hỏi: "Hứa ma ma, ai sống ở đây?"
Chẳng phải Hoàng thượng chưa bao giờ tuyển tú, cũng chưa bao giờ nạp phi sao?
Do dự một lát, cuối cùng Hứa ma ma cũng nói: "Đây là Tàng Đông cung."
"Tàng Đông cung..."
Tú nữ rỉ tai thì thầm với nhau, hạ giọng bàn luận.
"Không phải Khương Hoàng hậu sống ở Tàng Đông cung sao?"
Mọi người đều đã nghe một chút về vị Khương Hoàng hậu này.
Nàng là nữ nhi của Thái phó tiền triều Khương Văn Hoài và là tỷ tỷ ruột của Định Tây Tướng quân Khương Diễn. Khi Thánh thượng còn chưa xưng đế thì vị Khương Hoàng hậu này đã hầu hạ Thánh thượng. Một đôi phu thê tưởng chừng như phu thê tình thâm nhưng không biết vì sao lại có xích mích vào ngày đăng cơ. Khương Hoàng hậu đã hạ độc vào rượu hợp cẩn khiến tân quân tức giận…
"Nàng hạ độc vào rượu của Thánh thượng, vì sao Thánh thượng không ban chết cho nàng?"
"Không phải thuốc độc, là thuốc mê."
Có người sửa lại: "Thánh thượng nhân từ, nghĩ đến ân tình phu thê nên không xử tử nàng. Mà trên người Khương thị còn có mệnh phượng, Thánh thượng cũng không phế bỏ nàng mà chỉ giam cầm trong Tàng Đông cung, vĩnh viễn không thể bước ra khỏi cửa cung nửa bước.
Nghe vậy, trong đám người có tiếng thở dài.
"Bị giam cầm vĩnh viễn trong Tàng Đông cung, Khương Hoàng hậu thật sự đáng thương..."
"Đáng thương cái gì," nữ tử mặc y phục xanh lam hừ lạnh: "Rõ ràng là nàng tự làm tự chịu, còn dám hạ thuốc vào rượu của Thánh thượng."
Người này là nữ tử Ân gia, tên là Ân Lăng Nhi. Gia cảnh khá giả, phụ thân là Hữu tướng trong triều, cư xử thất thường nhưng không có ai dám chỉ trích nàng ta. Ân Linh Nhi đang nói, có người lặng lẽ kéo ống tay áo nàng ta, thấy thế nàng ta không khỏi bĩu môi nói:
"Chỉ là một nữ tử bị Thánh thượng chán ghét mà vứt bỏ mà thôi, có gì phải sợ."
Ngó sen tô điểm cho bông sen gửi tiếng ríu ra ríu rút của các tú nữ vào trong gió, tung bay khắp nơi.
Nhóm tú nữ tập kết bên Ngự hoa trì, không khí trong Trường Minh điện vẫn yên tĩnh. Ngày hè nóng bức, trong cung điện bày rất nhiều khối băng lạnh nhỏ, có cung nhân kiên trì quạt để đưa khí lạnh khắp nơi.
Trước bàn có một nam tử đang ngồi.
Long bào mặc trên người chính là ngôi cửu ngũ**.
**Ngôi cửu ngũ: ngôi vua.**
"Báo cáo ------"
Chiến sự biên quan truyền đến.
"Khương tiểu tướng quân đại phá Đông Quyết, liên tục chiếm lại ba tòa thành Đinh Cừ, Hà Quan, U Thành."
Nghe vậy, Đàm Chiêu ở một bên vui mừng khôn xiết nhưng quay đầu lại thấy vẻ mặt Chủ thượng bình thản như thể đã có dự cảm về thắng lợi này từ trước. Hạ nhân dâng tờ trình báo của Tướng quân tới, Bộ Chiêm cụp mắt, liếc nhanh chữ viết trên đó rồi chấm mực đỏ, phê chuẩn.
"Thánh thượng -------"
Lại có người gõ cửa điện.
Người tới lần này là Huyên Nhi của Thanh Hành cung. Khi thấy Bộ Chiêm, nàng ấy cung kính khấu đầu, sau đó gấp gáp bẩm báo: "Thánh thượng, hôm nay không biết vì lý do gì mà Thái tử điện hạ không chịu đến trường dù nô tỳ đã thuyết phục cả buổi sáng, hiện giờ đang náo loạn trong Thanh Hành cung, còn quăng đổ không ít đồ..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phải biết là Dục Thái tử tuy còn nhỏ nhưng lại cực kỳ thông tuệ, hiểu chuyện, nhất là trong học tập, chưa bao giờ để người khác phải quan tâm quá nhiều. Hôm nay y đột nhiên cáu kỉnh... không phải suy nghĩ chắc chắn là có liên quan đến nhóm tú nữ mới vào cung hôm nay.
Mối quan hệ giữa Dục Thái tử và Thánh thượng không được hòa thuận.
Rõ ràng là phụ tử nhưng hai người hiếm khi gặp mặt, khi gặp mặt cũng không có sự thân thiết giữa phụ tử. Tính tình Bộ Chiêm lạnh lùng nhưng tính tình của Bộ Dục còn lạnh hơn hắn vài phần. Dục Thái tử có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết lễ nghi và giữ tiết nghĩa, đối xử ôn hòa với tất cả mọi người chỉ trừ ---- vị "phụ thân" đã nhốt mẫu hậu của y lại.
Khi còn bé, y thường khóc gọi mẫu thân, người trong cung sẽ ấp úng nói rằng mẫu hậu của y đã qua đời.
Cho đến một ngày, y tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của vài hạ nhân.
Bọn họ nói rằng chính phụ hoàng mà y kính trọng nhất đã tự tay bóp cổ mẫu hậu của y và nhốt nàng trong Tàng Đông cung.
Nghe được lời này, lúc đầu Dục Thái tử cũng không tin.
Tại sao phụ hoàng kính yêu của y có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy? Cho đến khi y tận mắt chứng kiến phụ hoàng hạ lệnh xử tử mấy tên cung nhân lắm miệng đó.
Y loạng choạng chạy tới, sắc mặt tái nhợt, hỏi nam nhân mặc long bào: "Phụ hoàng... Nhi thần, mẫu hậu của nhi thần bây giờ đang ở đâu?"
Răng của tiểu hài tử còn chưa mọc hết, nói chuyện búng ra sữa, thân hình nhỏ nhắn chỉ đến bắp đùi hắn, đi lại còn khập khiễng, đứng còn không vững.
Bộ Chiêm cụp mắt xuống.
"Nàng đã chết."
Không thể nào!
Thân hình tiểu Hoàng tử lại lắc lư.
Rõ ràng y thấy, rõ ràng y thấy có người sống trong Tàng Đông cung, rõ ràng y nghe thấy đám hạ nhân đó nói rằng mẫu hậu của y bị nhốt ở đó. Sao mẫu hậu của y có thể chết được?
Bộ Dục còn muốn hỏi thêm nhưng lại thấy nam nhân trước mặt lạnh lùng nói.
"Đưa Thái tử về Thanh Hành cung."
Y sốt ruột, vẫy tay nhỏ bé cầu xin: "Phụ hoàng, nhi thần không muốn về Thanh Hành cung, nhi thần muốn gặp mẫu hậu! Nhi thần cầu xin ngài, cho nhi tử gặp mẫu hậu một lần, chỉ cần gặp nàng một lần thôi..."
Nhũ mẫu chăm sóc y thường xuyên nói, Thái tử điện hạ không hề khiến người khác nhọc lòng, kể từ khi y có thể nhớ được thì chưa bao giờ khóc. Cho dù là không đọc thuộc lòng sách, bị Thái phó phê bình hay bị tiểu hài tử cùng tuổi trêu chọc…
Y cũng chưa từng khóc.
Đây là lần đầu tiên y khóc thương tâm như vậy kể từ khi có ký ức. Nhưng dù y có khóc lóc hay cầu xin bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không khiến phụ hoàng quay lại. Bóng người mặc y phục màu vàng đang đứng bên cửa sổ, hắn lạnh nhạt, kiên quyết không cho phép ai phản kháng và chỉ để lại cho y tấm lưng lạnh lẽo.
Từ đó trở đi, tiểu Thái tử cũng không cho phép bất cứ ai trong Thanh Hành cung nhắc đến mẫu hậu của y.
Giữa y và Bộ Chiêm cũng có rạn nứt.
Lần đầu tiên tiểu Thái tử mất bình tĩnh và đập vỡ chiếc bình hoa mà y thường coi như báu vật. Chỉ vì sáng sớm hôm nay, y đi ngang qua Ngự hoa trì và thấy từng hàng nữ tử ăn mặc lộng lẫy. Hạ nhân bên cạnh trêu đùa y: "Thái tử điện hạ sắp có mẫu hậu mới rồi!"
Sắc mặt của Dục Thái tử đột nhiên trầm xuống.
Y lạnh giọng ra lệnh cho hạ nhân kéo cung nhân lắm lời xuống, đánh hai mươi roi.
Cung nhân liên tục xin tha nhưng tiểu Thái tử thường ngày vốn hiền lành lại lạnh mặt nhìn gã bị kéo xuống. Cung nhân xung quanh đều bị y dọa sợ, không dám hé răng.
Nhìn đám oanh oanh yến yến này, Bộ Dục đột nhiên bực bội.
Y quăng vỡ chiếc bình hoa, y cũng biết mình không nên trút giận như vậy, thiếu niên nho nhỏ bất lực ngã sang một bên, đôi mắt trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, sau lưng có tiếng "kẽo kẹt" mở cửa, một hài tử khác rón rén bước vào.
"Thái tử điện hạ."
Đây là thư đồng của y, tên là Thích Biện Ngọc, trạc tuổi y và là người thân thiết nhất với y trong hoàng cung này.
Nghe thấy âm thanh, Thái tử quay đầu lại nhìn nàng ấy.
Tiểu cô nương tròn trịa giống như cục bột gạo nếp, nàng ấy biết Thái tử không vui nên chen vào bên cạnh y, vươn ngón tay chọc vào mặt y.
"Điện hạ không vui, Biện Ngọc tới phụng bồi điện hạ."
Giọng nói nàng ấy mềm mại: "Tại sao điện hạ không vui, chẳng lẽ là vì tân nương nương sắp vào cung sao?"
Thái tử không nói chuyện.
Y cụp mi xuống, trầm mặc hồi lâu rồi đột nhiên nói:
"Ta hận hắn."
"Điện hạ hận ai?"
"Hận... Phụ thân sinh ra ta."
"Tại sao điện hạ lại hận hắn?"
"Hắn giam cầm mẫu hậu của ta, chia cắt mẫu tử chúng ta."
Nói đến đây, thiếu niên nắm chặt tay: "Rõ ràng giữa ta và mẫu hậu chỉ cách một bức tường nhưng ta không thể hiếu thảo với nàng, còn phải ngày đêm nhìn nàng đau khổ. Biện Ngọc, ta không phải một nhi tử tốt nhưng hắn càng không phải trượng phu tốt, phụ thân tốt."
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của thiếu niên bên cạnh, Thích Biện Ngọc cũng cảm thấy khó chịu. Nàng ấy đưa tay ra đỡ phát quan hơi lệch của Thái tử, dịu dàng nói: "Điện hạ đừng buồn, ngài và nương nương sẽ gặp nhau. Ngài phải cố gắng trở nên lợi hại hơn, sau đó mới có thể bảo vệ nương nương, bảo vệ những người mà điện hạ muốn bảo vệ."
Hai tiểu hài tử dựa vào nhau và ngủ thiếp đi trong vô thức.
Ngày hôm sau tỉnh lại, danh sách các phi tần mới được bổ nhiệm đã được gửi tới các cung.
Nghe nói Thánh thượng chưa gặp đám tú nữ này mà chỉ nhìn vào chân dung và gia thế rồi tùy tiện lựa chọn mười hai nữ tử. Hầu hết các nữ tử vừa mới vào cung đều được phong là Mỹ nhân, người có phân vị cao nhất được phong là Dung hoa, cũng chỉ có một người ----
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Bộ Chiêm nghe thấy ba chữ "Ân Lăng Nhi", tay đột nhiên dừng lại.
Thấy vậy, cung nhân vội vàng nhớ lại thân thế của Ân Lăng Nhi.
Không ngờ Thánh thượng lại không hề quan tâm mấy thứ này... thậm chí hắn còn không nhìn chân dung của nữ tử kia mà chỉ cần nghe tên đã hạ xuống một "Chiêu nghi".
Sau khi vào cung, Lăng Chiêu nghi cũng rất giỏi lấy lòng Thánh thượng.
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã được phong thành Thục viên.
Tuy nhiên khi chọn phong hào, vốn dĩ Ân Lăng Nhi muốn chọn phong hào vừa ý nàng ta nhưng Bộ Chiêm lại rũ mắt, nhàn nhạt nói: Chữ Lăng này là một từ hay, không cần đổi.
Chữ Lăng này thì có gì hay?
Ân thị không biết.
"Nhưng thần thiếp lại cảm thấy, chữ Lăng này có hơi không phóng khoáng."
Hoàng đế đột nhiên ngước mắt lên.
Ánh mắt hắn tuy bình thản nhưng mang theo loại uy hiếp không ai có thể phản kháng, Ân thị bị dọa sợ, vội vàng nói: "Thần thiếp cảm thấy chữ Lăng này cũng được."
Những ngày sau đó, Hoàng đế vẫn đối xử với nàng ta rất tốt, bao gồm cả trang sức, châu báu, dải lụa, hoa hiếm... hầu như hắn luôn đáp ứng yêu cầu của nàng ta và vô cùng kiên nhẫn. Nhưng cũng chỉ Ân Lăng Nhi biết rằng Hoàng đế không bao giờ qua đêm trong tẩm cung của nàng ta.
Đừng nói đến thị tẩm.
Thậm chí Hoàng đế còn không chạm vào nàng một chút.
Hắn bề bộn nhiều việc, cả ngày bận rộn không thấy mặt mũi, có đôi khi ít bận sẽ gọi nàng ta đứng một bên mài mực.
Ân Lăng Nhi không thích đọc sách và cũng không biết mài mực. Thấy nàng ta chân tay vụng về, Bộ Chiêm cũng không giận, hắn gác bút xuống và ngồi đó dạy nàng ta.
Ân Lăng Nhi tưởng rằng Hoàng đế thích mình.
Cho đến một ngày, nàng ta tình cờ nghe thấy trong tên vị phế hậu trong Tàng Đông cung kia cũng có một chữ Linh**.
** Chữ Linh trong Khương Linh đọc gần giống chữ Lăng trong Ân Lăng Nhi.**
Ân Lăng Nhi hoảng sợ, liều mạng tìm kiếm dấu vết tồn tại trước đó của Khương thị. Những người trong cung đều nói chưa từng thấy vị Khương Hoàng hậu này, vào ngày nàng tiến cung đã bị Hoàng đế giam giữ trong Tàng Đông cung.
Nếu không được phép thì không ai được phép đến Tàng Đông cung thăm nàng, kể cả nhi tử nàng sinh ra.
Ân thị nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách.
Nàng ta thận trọng nói với Bộ Chiêm rằng nàng ta nghe nói Tàng Đông cung có một cây hoa đào rất lớn nên muốn đi xem.
Vốn tưởng rằng nam nhân sẽ lạnh giọng từ chối nhưng không ngờ hắn lại dừng tay một lúc rồi lạnh nhạt trả lời: "Hiện giờ là mùa thu, không có hoa đào."
"Nhưng thần thiếp muốn, thần thiếp không thể đợi được nữa, chỉ muốn ngắm cây hoa đào to đẹp nhất trong hậu cung, thần thiếp muốn chuyển nó về đây."
Ánh mắt của Bộ Chiêm khẽ dao động.
Điều khiến Ân Lăng Nhi ngạc nhiên chính là hắn chỉ dừng lại một chút rồi đồng ý thỉnh cầu của nàng ta.
Đêm đó có mưa, toàn bộ hoàng thành trở nên lạnh lẽo chỉ trong một đêm.
Trong Tàng Đông cung vốn không có nhiều than ấm, nhang trong huân hương đã cháy hết, xung quanh càng ngày càng lạnh.
Ngồi trước bàn là một nữ tử có thân hình gầy yếu.
Nàng mặc y phục trắng thuần, dù bị giam giữ nhưng nét mặt lại tràn đầy an nhàn. Trong tay nàng đã chất một chồng giấy vẽ, bây giờ nàng đang mở rộng cửa sổ, vẽ cây hoa đào duy nhất trong viện.
Vào mùa thu, hoa đào đã tàn. Nhưng dù vậy, nàng vẫn thích vẽ cây, vẽ chim đậu trên cành cây và đám mây phía trên con chim.
Nếu không vẽ tranh thì nàng sẽ chép thơ và kinh phật. Tuy bị nhốt trong bức tường cung điện không kẽ hở nhưng từ nhỏ nàng đã quen với việc bị nhốt, nàng bằng lòng ở đây một mình.
Khương Linh rũ mắt, đang định đặt bút thì ngoài cửa vang lên tiếng động hiếm hoi.
Mới đầu nàng còn tưởng tai mình nên đã có vấn đề vì bị nhốt quá lâu.
Khương Linh quay đầu hỏi cung nhân bên cạnh.
"Hồi nương nương, hình như... có tiếng động."
Tiểu cung nhân còn chưa điều tra thì Lục Vu đột nhiên hoảng sợ chạy vào.
"Nương nương, không hay rồi! Hoàng thượng... hắn dẫn Lăng Thục viên tới, nói là muốn chuyển cây hoa đào trong cung chúng ta đi."
Chuyển cây hoa đào?
Khương Linh khẽ nhíu mày.
Chẳng lẽ qua ba năm, đầu óc của Bộ Chiêm xuất hiện vấn đề gì sao?
Hắn đã là ngôi cửu ngũ, muốn gì cũng được, đừng nói là cây hoa đào, cho dù là cây vàng, cây bạc, cậy thỏi vàng, hắn muốn bao nhiêu cây sẽ có tưng đó.
Còn đang nghi ngờ thì cánh cửa cung phủ bụi đã lâu cuối cùng cũng được người bên ngoài đẩy ra.
Khương Linh nắm chặt bút, không nhịn được đứng dậy.
Ba năm.
Nàng bị Bộ Chiêm giam giữ suốt ba năm.
Ai có thể ngờ rằng ba năm sau, nàng sẽ gặp lại người đó.
Mà hắn lại mang theo niềm vui mới tới chặt cây hoa đào duy nhất trong cung của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro