Chương 34
2024-10-01 16:48:54
Ân thị run rẩy nói: "Hoàng thượng, tại sao, tại sao lại hỏi chuyện này?"
Cánh cửa Chung Dục cung khép hờ khiến chút ánh sáng đêm mờ nhạt từ bên ngoài chiếu vào, làm người ta vô cớ cảm thấy sợ hãi.
Hiển nhiên là Hoàng đế không mấy hài lòng với câu trả lời này.
Hắn ngồi ở đó, làn gió đêm nhẹ nhàng lay động ống tay áo màu vàng của hắn, dường như nam nhân được bao quanh bởi ánh sáng trang nghiêm. Ân Lăng Nhi biết mình không thể lừa gạt cho qua chuyện này nên hơi cúi người thấp giọng nói:
"Vâng... hôm nay thần thiếp đã tới chỗ của Hoàng hậu nương nương."
Ánh mắt Bộ Chiêm hơi tối lại, nhìn chằm chằm nàng ta.
Chỉ thấy nữ tử trước mặt cúi đầu, không biết có phải bị hắn dọa sợ hay không mà thân thể mảnh mai đang thầm run rẩy. Hốc mắt nàng ta đỏ hoe, trông thật đáng thương.
"Hồi Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp thấy cây hoa đào trong viện có hơi thoi thóp nên đến Tàng Đông cung thỉnh giáo Hoàng Hậu. Không thông báo cho Hoàng thượng, mong Hoàng thượng... trách phạt."
Ân Lăng Nhi lắp bắp nói, bên trong lời nói đầy sơ hở.
Nàng ta vừa dứt lời, không biết có phải là ảo giác hay không mà cảm thấy xung quanh lạnh hơn chút.
Rõ ràng trong điện đang đốt than hương tốt nhất, mùi hương ấm áp như sương mù lan tỏa, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày người trên, khiến cho ánh mắt của hắn càng thêm lạnh lùng.
"Hoàng... Hoàng thượng."
Ân thị không hiểu được ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy tâm trạng hắn cực kỳ không tốt, ánh mắt im lặng, u ám đó dường như đang cảnh báo nàng ta điều gì đó.
Đang cảnh cáo điều gì?
Hoàng đế đang cảnh cáo nàng ta điều gì?
Là không được phép đến Tàng Đông cung hay không được phép gặp nữ nhân trong Tàng Đông cung kia?
Ân Lăng Nhi không thể hiểu được.
Nhưng rõ ràng Hoàng đế không quan tâm đến nàng, hắn đã giam giữ nữ nhân kia suốt ba năm chẳng hề quan tâm, nếu không phải trên người đối phương có mệnh phượng thì Hoàng đế đã hưu nàng từ lâu rồi. Nhưng ánh mắt bây giờ của Hoàng đế rõ ràng đang cảnh cáo nàng ta ----- Tàng Đông cung, không phải là nơi nàng ta có thể đặt chân tới.
Ân Lăng Nhi quỳ rạp trên mặt đất, sợ tới mức sắp khóc.
Nàng ta bắt đầu khóc, mái tóc đen mượt xõa xuống, bả vai run rẩy. Cảnh tượng hoa lê đái vũ** nhưng Hoàng đế chỉ liếc nàng ta với vẻ trịch thượng. Hắn đứng dậy, trước mặt Ân thị xuất hiện đôi hoa ủng, góc áo long bào nguy hiểm khẽ cọ vào đôi ủng của hắn.
** Hoa lê đái vũ: giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái. **
Trong giây lát, nàng ta nghe rõ lời nói của Hoàng đế:
"Cung nhân bên cạnh Ân Thục viên không hiểu quy củ, tất cả chuyển đến Dịch Giả cung, cử một nhóm cung nhân mới đến Chung Dục cung để chăm sóc Ân Thục viên."
Nghe vậy, Ân thị kinh ngạc ngẩng đầu lên.
----- Hoàng đế vừa mới nói gì?
Muốn điều hết cung nữ bên cạnh nàng ta đi?!!
Trong Chung Dục cung có không ít tỳ nữ tâm phúc nàng ta mang từ Ân gia đến, thậm chí có rất nhiều tỳ nữ từ nhỏ đã lớn lên cùng nàng. Không đợi nàng ta phản ứng, xung quanh đã vang lên tiếng khóc. Từng tiếng "bệ hạ" hòa với "nương nương" vang ầm ĩ bên tai Ân thị.
Ân thị muốn khóc rồi lại không dám khóc. Đây là lần đầu tiên kể từ khi nàng ta tiến cung thấy vị Hoàng đế luôn lạnh lùng tự chủ mất bình tĩnh, nàng ta sợ tới mức tê liệt người, hai tay không ngừng run rẩy.
Hắn nâng mũi chân móc lấy cằm Ân thị.
"Không có lần sau."
"Thần thiếp... cung tiễn Hoàng Thượng."
Mãi đến khi bóng dáng đó biến mất ở ngã rẽ thì Ân Lăng Nhi mới thoáng tỉnh lại. Gió bên ngoài viện còn ồn ào náo động, cây hoa đào vừa mới trồng đang đung đưa trong gió lạnh như thể sẽ chết héo ngay sau đó.
Trương công công hành động rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã điều động một nhóm cung nữ và thái giám mới đến Chung Dục cung.
Cung nữ dẫn đầu tên Huyên Nhi, có vẻ ngoài thanh tú, dáng người cao gầy. Thái độ của đối phương với nàng ta không nóng không lạnh, nghiễm nhiên không ra vẻ nịnh bợ như những cung nhân khác.
Ân Lăng Nhi vẫn còn đang kinh ngạc thì ngoài cung điện lại có tiếng động khác, có người bất chấp ngăn cản, một chân đá văng cửa cung.
"Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ! Ngài không thể đi vào -----"
Ân Thục viên đứng dậy khỏi ghế quý phi, chỉ thấy một hài tử dẫn đầu một nhóm người xông vào cửa. Tuy y còn nhỏ nhưng trên người lại mang theo một chút khí chất không thuộc về lứa tuổi trẻ con này, tiểu Hoàng tử mặc cẩm y ngọc quan**, trong chốc lát đám người phía sau đã vây quanh toàn bộ đình viện.
** Cẩm y ngọc quan: áo gấm, đai ngọc. **
"Thái tử, ngươi muốn làm gì?"
Ân Lăng Nhi kinh hoàng nói: "Tự tiện xông vào nội viện của bổn cung, Dục Thái tử, ngươi muốn tạo phản sao?"
Tiểu Hoàng tử và phụ thân của y quả thực được tạc từ cùng một khuôn, biểu cảm khi lạnh mặt giống nhau y như đúc. Điểm khác biệt duy nhất là so với vẻ lạnh lùng của Bộ Chiêm thì ánh mắt của y càng dũng cảm và kiên trì hơn.
Bộ Dục cũng không thèm liếc nhìn Ân thị, ánh mắt nhìn xung quanh tiền viện.
Thấy đối phương đột nhiên xông ra thì càng không coi ai ra gì mà không hành lễ.
Không đợi nàng ta mở miệng chất vấn thì Thái tử trước mặt đã chỉ vào cây hoa đào vừa được chuyển từ Tàng Đông cung tới và nói:
"Người tới, chặt cây này cho cô."
Lời vừa nói ra đã khiến người xung quanh Ân thị kinh hãi.
Ân Lăng Nhi hất tay cung nhân ra, tức giận nói: "Đây chính là cây hoa đào phụ hoàng ngươi tặng cho bổn cung, ngươi dám!"
Bộ Dục không hề để ý tới nàng ta, ra lệnh: "Chặt."
Đám cung nhân y mang tới không hề sợ Ân Thục viên, nhận được lệnh của Thái tử điện hạ thì bắt đầu đào đất.
"Dừng tay!"
Ân thị tức giận đến vẹo mũi, vội vàng chạy tới gốc hoa đào ngăn cản: "Lớn mật, Thái tử điện hạ, bổn cung là mẫu phi của ngươi!"
Dục Thái tử ngẩng đầu nhìn nàng ta.
"Từ trước đến nay cô chỉ có mẫu hậu, không có mẫu phi."
Nói xong, y quay đầu lại nói: "Chặt sạch sẽ cho cô, không được để lại một cái lá nào."
Trận đại chiến này nhất định sẽ lan đến Trường Minh điện nhưng Ân thị đợi rất lâu cũng không nghe được tin tức của Hoàng đế. Nàng ta muốn phái người đi truyền tin nhưng lại hơi sợ hãi.
"Thái tử, ngươi có biết chuyện hôm nay, nếu truyền đến tai phụ hoàng của ngươi..."
"Đừng nhắc đến hắn trước mặt cô!"
Tiểu Hoàng tử đột nhiên lạnh giọng khiển trách: "Ân Thục viên, cô không biết Hoàng đế đối xử với ngươi như thế nào và cũng không muốn biết Hoàng đế đối xử với ngươi như thế nào. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ cho cô, mẫu hậu của cô là Hoàng hậu của Đại Ngụy, là chủ nhân của hậu cung này. Ngươi chỉ là một Thục viên nho nhỏ lại dám phạm thượng. Dù Hoàng đế không trừng phạt ngươi thì cô cũng sẽ trừng phạt ngươi."
"Biện Ngọc."
"Có thần."
"Theo luật của Đại Ngụy, tội không có tôn ti, phạm thượng thì thế nào?"
Thích Biện Ngọc bước tới: "Ba mươi gậy, phạt quỳ trong từ đường."
Bộ Dục lạnh giọng: "Vậy thì ba mươi gậy."
Cây hoa đào trước mặt đã bị chặt một nửa, y càng nhìn càng thấy bực bội nên dời mắt đi. Đêm dài hoang vắng, đèn lồng trong cung càng thêm mờ ảo, một cơn gió lạnh từ bầu trời đêm thổi tới, tiểu Hoàng tử bước từng bước tới chỗ Ân thị.
Y nhìn nữ tử có sắc mặt tái nhợt, nói từng chữ:
"Nếu ngươi không phục thì có thể đến gặp Hoàng đế để cáo trạng cô."
Rõ ràng đối phương chỉ là một hài tử.
Nhưng ánh mắt của đối phương lại đặc biệt sắc bén nghiễm nhiên có dáng vẻ của kẻ thượng vị.
Đôi mắt âm hiểm như vậy cuối cùng cũng khiến Ân Lăng Nhi hiểu ra ---- dù mẫu hậu của y đang ở lãnh cung, không được Hoàng đế sủng ái nhưng y là đích trưởng tử của Hoàng đế và là Thái tử điện hạ của Đại Ngụy. Vài năm sau y nắm quyền, nữ nhân trong Tàng Đông cung kia dù là phế hậu cũng sẽ trở thành Thái hậu nương nương của Đại Ngụy.
Ra khỏi Chung Dục cung, tiếng gậy phạt vẫn tiếp tục vang lên, nữ nhân kia vẫn kêu khóc nhưng Bộ Dục không có tâm tư gì nhìn nàng ta bị phạt. Y chán ghét nơi này, càng chán ghét nữ nhân chạy tới Tàng Đông cung làm phiền mẫu hậu của y nhưng người y hận nhất vẫn là phụ thân sinh ra y.
Bước qua bậc thang của Chung Dục cung, tư thế mạnh mẽ của y lập tức mềm xuống.
"Điện hạ, điện hạ."
Thích Biện Ngọc lo lắng, đi tới nắm tay y.
Bàn tay của Thái tử rất lạnh nhưng bàn tay của tiểu cô nương lại mềm mại và ấm áp, nàng ấy cẩn thận nắm lấy ngón tay của điện hạ, thở dài:
"Ngài lại làm liều nữa rồi."
Lòng bàn tay y lấm tấm lớp mồ hôi mỏng, y cúi đầu nhẹ giọng "Ừ" một tiếng.
"Biện Ngọc, ta lại làm liều nữa rồi."
Một cơn gió mát thổi tới, tiểu Hoàng tử dừng lại một chút.
"Nhưng ta không nhịn được."
"Ta không phải hắn, ta không thể chịu đựng được việc có người bắt nạt mẫu hậu của ta ngay trước mặt ta."
Nói đến đây, âm thanh của Dục Thái tử trầm thấp, ướt át và hơi ấm ức.
Tiểu cô nương lại nắm chặt tay y, dùng giọng nói ngọt ngào an ủi y.
"Điện hạ đừng buồn, chờ sau này điện hạ trưởng thành thì nhất định có thể đưa Hoàng hậu nương nương ra khỏi Tàng Đông cung."
"Nhưng ta không thể chờ được nữa." Bộ Dục quay đầu, đôi mắt long lanh: "Chờ ta trưởng thành sẽ còn rất lâu nữa. Nghĩ đến việc mẫu hậu của ta phải chịu đựng lâu như vậy, trái tim ta như bị dao cắt. Biện Ngọc, ta muốn gặp người, muốn chính miệng nói với người, người nhất định phải chờ nhi tử lớn lên. Nhưng mà trưởng thành quá lâu, quá khó khăn..."
Tiểu hoàng tử cúi mặt xuống, sụt sịt.
"Biện Ngọc, ta có nằm mơ cũng muốn trưởng thành."
Thấy y thương tâm như vậy, Thích Biện Ngọc cũng không biết nên an ủi như thế nào. Nàng ấy chỉ đi theo điện hạ, yên lặng đi cùng y tới Thanh Hành cung. Hôm nay y trừng phạt Ân thị thì ngày mai nhất định sẽ bị Bộ Chiêm quở trách. Nghĩ đến đây, tiểu Hoàng tử nhún vai, tự cười nhạo mình:
"Bị hắn quở trách cũng không sao cả, chẳng qua là ta lại bị tiên sinh mắng."
Lần đầu bị Thái phó mắng là khi đang học thơ, khi đọc đến tình thương của phụ mẫu, tiểu Bộ Dục đã bướng bỉnh dùng bút xóa chữ "phụ" trên đó.
Thái phó rất hung dữ, là một lão nhân có chòm râu trắng.
Nhưng đối phương có học thức uyên bác, Bộ Dục rất kính trọng hắn.
"Thôi vậy, bị tiên sinh mắng thì cứ để tiên sinh mắng đi, nhưng ta còn muốn liều lĩnh một lần nữa."
Nghe vậy, Thích Biện Ngọc hơi giật mình, ngẩng đầu lên.
"Điện hạ còn muốn làm gì nữa?"
Bộ Dục cụp mắt xuống, trầm mặc một lúc. Sau đó như thể đã quyết định chủ ý gì mà buông tay tiểu cô nương bên cạnh ra.
"Biện Ngọc, bây giờ ngươi trở về, đừng đi theo ta, ta muốn làm một chuyện."
"Điện hạ muốn làm chuyện gì?"
Thái tử không trả lời nàng ấy.
Trong đêm gió lạnh, y cố chấp bước đến Trường Minh điện.
Sự xuất hiện đột ngột của Dục Thái tử khiến Trường Minh điện vô cùng hoảng sợ. Đêm đã khuya, nam nhân trước bàn vẫn chưa nghỉ ngơi, trước mặt hắn chất đầy tấu chương, trong tay cầm một ly trà đã nguội lạnh.
Đàm Chiêu vừa bưng chén thuốc vào, trước cửa cung đã náo loạn.
Bộ Chiêm đau đầu nhìn thấy chén thuốc nóng hổi, theo bản năng mà xoa thái dương.
Ngay sau đó đã nghe thấy cung nhân hoảng sợ kêu lên: "Hoàng thượng, không hay rồi! Tiểu điện hạ, hắn, hắn đột nhiên xông vào Trường Minh điện. Bọn nô tỳ nói gì cũng không ngăn được hắn, trên tay điện hạ còn... còn..."
Cung nhân không dám nói thêm nữa.
Cho dù đối phương không nói nhưng Bộ Chiêm cũng có thể đoán được đại khái. Hắn đặt tấu chương trong tay xuống, ánh mắt lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Màn đêm dày đặc như mực tàu, mây đen trút xuống khiến mọi người khó thở.
Hắn nhìn cung nhân không ngừng run rẩy quỳ trước án thư, giọng nói bình tĩnh: "Không cần ngăn cản, để Thái tử tiến vào."
Cung nhân: "... Vâng."
Theo ánh mắt của Bộ Chiêm, Đàm Chiêu cũng thức thời rời khỏi Trường Minh Điện. Trong cung điện rộng lớn như vậy chỉ còn lại một mình hắn và một bàn đầy tấu chương cùng ngọn đèn đơn độc đang lay động.
Không lâu sau.
Dục Thái tử kéo một thanh kiếm sắt nặng nề bước từng bước về phía long ỷ.
Cánh cửa Chung Dục cung khép hờ khiến chút ánh sáng đêm mờ nhạt từ bên ngoài chiếu vào, làm người ta vô cớ cảm thấy sợ hãi.
Hiển nhiên là Hoàng đế không mấy hài lòng với câu trả lời này.
Hắn ngồi ở đó, làn gió đêm nhẹ nhàng lay động ống tay áo màu vàng của hắn, dường như nam nhân được bao quanh bởi ánh sáng trang nghiêm. Ân Lăng Nhi biết mình không thể lừa gạt cho qua chuyện này nên hơi cúi người thấp giọng nói:
"Vâng... hôm nay thần thiếp đã tới chỗ của Hoàng hậu nương nương."
Ánh mắt Bộ Chiêm hơi tối lại, nhìn chằm chằm nàng ta.
Chỉ thấy nữ tử trước mặt cúi đầu, không biết có phải bị hắn dọa sợ hay không mà thân thể mảnh mai đang thầm run rẩy. Hốc mắt nàng ta đỏ hoe, trông thật đáng thương.
"Hồi Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp thấy cây hoa đào trong viện có hơi thoi thóp nên đến Tàng Đông cung thỉnh giáo Hoàng Hậu. Không thông báo cho Hoàng thượng, mong Hoàng thượng... trách phạt."
Ân Lăng Nhi lắp bắp nói, bên trong lời nói đầy sơ hở.
Nàng ta vừa dứt lời, không biết có phải là ảo giác hay không mà cảm thấy xung quanh lạnh hơn chút.
Rõ ràng trong điện đang đốt than hương tốt nhất, mùi hương ấm áp như sương mù lan tỏa, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày người trên, khiến cho ánh mắt của hắn càng thêm lạnh lùng.
"Hoàng... Hoàng thượng."
Ân thị không hiểu được ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy tâm trạng hắn cực kỳ không tốt, ánh mắt im lặng, u ám đó dường như đang cảnh báo nàng ta điều gì đó.
Đang cảnh cáo điều gì?
Hoàng đế đang cảnh cáo nàng ta điều gì?
Là không được phép đến Tàng Đông cung hay không được phép gặp nữ nhân trong Tàng Đông cung kia?
Ân Lăng Nhi không thể hiểu được.
Nhưng rõ ràng Hoàng đế không quan tâm đến nàng, hắn đã giam giữ nữ nhân kia suốt ba năm chẳng hề quan tâm, nếu không phải trên người đối phương có mệnh phượng thì Hoàng đế đã hưu nàng từ lâu rồi. Nhưng ánh mắt bây giờ của Hoàng đế rõ ràng đang cảnh cáo nàng ta ----- Tàng Đông cung, không phải là nơi nàng ta có thể đặt chân tới.
Ân Lăng Nhi quỳ rạp trên mặt đất, sợ tới mức sắp khóc.
Nàng ta bắt đầu khóc, mái tóc đen mượt xõa xuống, bả vai run rẩy. Cảnh tượng hoa lê đái vũ** nhưng Hoàng đế chỉ liếc nàng ta với vẻ trịch thượng. Hắn đứng dậy, trước mặt Ân thị xuất hiện đôi hoa ủng, góc áo long bào nguy hiểm khẽ cọ vào đôi ủng của hắn.
** Hoa lê đái vũ: giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái. **
Trong giây lát, nàng ta nghe rõ lời nói của Hoàng đế:
"Cung nhân bên cạnh Ân Thục viên không hiểu quy củ, tất cả chuyển đến Dịch Giả cung, cử một nhóm cung nhân mới đến Chung Dục cung để chăm sóc Ân Thục viên."
Nghe vậy, Ân thị kinh ngạc ngẩng đầu lên.
----- Hoàng đế vừa mới nói gì?
Muốn điều hết cung nữ bên cạnh nàng ta đi?!!
Trong Chung Dục cung có không ít tỳ nữ tâm phúc nàng ta mang từ Ân gia đến, thậm chí có rất nhiều tỳ nữ từ nhỏ đã lớn lên cùng nàng. Không đợi nàng ta phản ứng, xung quanh đã vang lên tiếng khóc. Từng tiếng "bệ hạ" hòa với "nương nương" vang ầm ĩ bên tai Ân thị.
Ân thị muốn khóc rồi lại không dám khóc. Đây là lần đầu tiên kể từ khi nàng ta tiến cung thấy vị Hoàng đế luôn lạnh lùng tự chủ mất bình tĩnh, nàng ta sợ tới mức tê liệt người, hai tay không ngừng run rẩy.
Hắn nâng mũi chân móc lấy cằm Ân thị.
"Không có lần sau."
"Thần thiếp... cung tiễn Hoàng Thượng."
Mãi đến khi bóng dáng đó biến mất ở ngã rẽ thì Ân Lăng Nhi mới thoáng tỉnh lại. Gió bên ngoài viện còn ồn ào náo động, cây hoa đào vừa mới trồng đang đung đưa trong gió lạnh như thể sẽ chết héo ngay sau đó.
Trương công công hành động rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã điều động một nhóm cung nữ và thái giám mới đến Chung Dục cung.
Cung nữ dẫn đầu tên Huyên Nhi, có vẻ ngoài thanh tú, dáng người cao gầy. Thái độ của đối phương với nàng ta không nóng không lạnh, nghiễm nhiên không ra vẻ nịnh bợ như những cung nhân khác.
Ân Lăng Nhi vẫn còn đang kinh ngạc thì ngoài cung điện lại có tiếng động khác, có người bất chấp ngăn cản, một chân đá văng cửa cung.
"Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ! Ngài không thể đi vào -----"
Ân Thục viên đứng dậy khỏi ghế quý phi, chỉ thấy một hài tử dẫn đầu một nhóm người xông vào cửa. Tuy y còn nhỏ nhưng trên người lại mang theo một chút khí chất không thuộc về lứa tuổi trẻ con này, tiểu Hoàng tử mặc cẩm y ngọc quan**, trong chốc lát đám người phía sau đã vây quanh toàn bộ đình viện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
** Cẩm y ngọc quan: áo gấm, đai ngọc. **
"Thái tử, ngươi muốn làm gì?"
Ân Lăng Nhi kinh hoàng nói: "Tự tiện xông vào nội viện của bổn cung, Dục Thái tử, ngươi muốn tạo phản sao?"
Tiểu Hoàng tử và phụ thân của y quả thực được tạc từ cùng một khuôn, biểu cảm khi lạnh mặt giống nhau y như đúc. Điểm khác biệt duy nhất là so với vẻ lạnh lùng của Bộ Chiêm thì ánh mắt của y càng dũng cảm và kiên trì hơn.
Bộ Dục cũng không thèm liếc nhìn Ân thị, ánh mắt nhìn xung quanh tiền viện.
Thấy đối phương đột nhiên xông ra thì càng không coi ai ra gì mà không hành lễ.
Không đợi nàng ta mở miệng chất vấn thì Thái tử trước mặt đã chỉ vào cây hoa đào vừa được chuyển từ Tàng Đông cung tới và nói:
"Người tới, chặt cây này cho cô."
Lời vừa nói ra đã khiến người xung quanh Ân thị kinh hãi.
Ân Lăng Nhi hất tay cung nhân ra, tức giận nói: "Đây chính là cây hoa đào phụ hoàng ngươi tặng cho bổn cung, ngươi dám!"
Bộ Dục không hề để ý tới nàng ta, ra lệnh: "Chặt."
Đám cung nhân y mang tới không hề sợ Ân Thục viên, nhận được lệnh của Thái tử điện hạ thì bắt đầu đào đất.
"Dừng tay!"
Ân thị tức giận đến vẹo mũi, vội vàng chạy tới gốc hoa đào ngăn cản: "Lớn mật, Thái tử điện hạ, bổn cung là mẫu phi của ngươi!"
Dục Thái tử ngẩng đầu nhìn nàng ta.
"Từ trước đến nay cô chỉ có mẫu hậu, không có mẫu phi."
Nói xong, y quay đầu lại nói: "Chặt sạch sẽ cho cô, không được để lại một cái lá nào."
Trận đại chiến này nhất định sẽ lan đến Trường Minh điện nhưng Ân thị đợi rất lâu cũng không nghe được tin tức của Hoàng đế. Nàng ta muốn phái người đi truyền tin nhưng lại hơi sợ hãi.
"Thái tử, ngươi có biết chuyện hôm nay, nếu truyền đến tai phụ hoàng của ngươi..."
"Đừng nhắc đến hắn trước mặt cô!"
Tiểu Hoàng tử đột nhiên lạnh giọng khiển trách: "Ân Thục viên, cô không biết Hoàng đế đối xử với ngươi như thế nào và cũng không muốn biết Hoàng đế đối xử với ngươi như thế nào. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ cho cô, mẫu hậu của cô là Hoàng hậu của Đại Ngụy, là chủ nhân của hậu cung này. Ngươi chỉ là một Thục viên nho nhỏ lại dám phạm thượng. Dù Hoàng đế không trừng phạt ngươi thì cô cũng sẽ trừng phạt ngươi."
"Biện Ngọc."
"Có thần."
"Theo luật của Đại Ngụy, tội không có tôn ti, phạm thượng thì thế nào?"
Thích Biện Ngọc bước tới: "Ba mươi gậy, phạt quỳ trong từ đường."
Bộ Dục lạnh giọng: "Vậy thì ba mươi gậy."
Cây hoa đào trước mặt đã bị chặt một nửa, y càng nhìn càng thấy bực bội nên dời mắt đi. Đêm dài hoang vắng, đèn lồng trong cung càng thêm mờ ảo, một cơn gió lạnh từ bầu trời đêm thổi tới, tiểu Hoàng tử bước từng bước tới chỗ Ân thị.
Y nhìn nữ tử có sắc mặt tái nhợt, nói từng chữ:
"Nếu ngươi không phục thì có thể đến gặp Hoàng đế để cáo trạng cô."
Rõ ràng đối phương chỉ là một hài tử.
Nhưng ánh mắt của đối phương lại đặc biệt sắc bén nghiễm nhiên có dáng vẻ của kẻ thượng vị.
Đôi mắt âm hiểm như vậy cuối cùng cũng khiến Ân Lăng Nhi hiểu ra ---- dù mẫu hậu của y đang ở lãnh cung, không được Hoàng đế sủng ái nhưng y là đích trưởng tử của Hoàng đế và là Thái tử điện hạ của Đại Ngụy. Vài năm sau y nắm quyền, nữ nhân trong Tàng Đông cung kia dù là phế hậu cũng sẽ trở thành Thái hậu nương nương của Đại Ngụy.
Ra khỏi Chung Dục cung, tiếng gậy phạt vẫn tiếp tục vang lên, nữ nhân kia vẫn kêu khóc nhưng Bộ Dục không có tâm tư gì nhìn nàng ta bị phạt. Y chán ghét nơi này, càng chán ghét nữ nhân chạy tới Tàng Đông cung làm phiền mẫu hậu của y nhưng người y hận nhất vẫn là phụ thân sinh ra y.
Bước qua bậc thang của Chung Dục cung, tư thế mạnh mẽ của y lập tức mềm xuống.
"Điện hạ, điện hạ."
Thích Biện Ngọc lo lắng, đi tới nắm tay y.
Bàn tay của Thái tử rất lạnh nhưng bàn tay của tiểu cô nương lại mềm mại và ấm áp, nàng ấy cẩn thận nắm lấy ngón tay của điện hạ, thở dài:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngài lại làm liều nữa rồi."
Lòng bàn tay y lấm tấm lớp mồ hôi mỏng, y cúi đầu nhẹ giọng "Ừ" một tiếng.
"Biện Ngọc, ta lại làm liều nữa rồi."
Một cơn gió mát thổi tới, tiểu Hoàng tử dừng lại một chút.
"Nhưng ta không nhịn được."
"Ta không phải hắn, ta không thể chịu đựng được việc có người bắt nạt mẫu hậu của ta ngay trước mặt ta."
Nói đến đây, âm thanh của Dục Thái tử trầm thấp, ướt át và hơi ấm ức.
Tiểu cô nương lại nắm chặt tay y, dùng giọng nói ngọt ngào an ủi y.
"Điện hạ đừng buồn, chờ sau này điện hạ trưởng thành thì nhất định có thể đưa Hoàng hậu nương nương ra khỏi Tàng Đông cung."
"Nhưng ta không thể chờ được nữa." Bộ Dục quay đầu, đôi mắt long lanh: "Chờ ta trưởng thành sẽ còn rất lâu nữa. Nghĩ đến việc mẫu hậu của ta phải chịu đựng lâu như vậy, trái tim ta như bị dao cắt. Biện Ngọc, ta muốn gặp người, muốn chính miệng nói với người, người nhất định phải chờ nhi tử lớn lên. Nhưng mà trưởng thành quá lâu, quá khó khăn..."
Tiểu hoàng tử cúi mặt xuống, sụt sịt.
"Biện Ngọc, ta có nằm mơ cũng muốn trưởng thành."
Thấy y thương tâm như vậy, Thích Biện Ngọc cũng không biết nên an ủi như thế nào. Nàng ấy chỉ đi theo điện hạ, yên lặng đi cùng y tới Thanh Hành cung. Hôm nay y trừng phạt Ân thị thì ngày mai nhất định sẽ bị Bộ Chiêm quở trách. Nghĩ đến đây, tiểu Hoàng tử nhún vai, tự cười nhạo mình:
"Bị hắn quở trách cũng không sao cả, chẳng qua là ta lại bị tiên sinh mắng."
Lần đầu bị Thái phó mắng là khi đang học thơ, khi đọc đến tình thương của phụ mẫu, tiểu Bộ Dục đã bướng bỉnh dùng bút xóa chữ "phụ" trên đó.
Thái phó rất hung dữ, là một lão nhân có chòm râu trắng.
Nhưng đối phương có học thức uyên bác, Bộ Dục rất kính trọng hắn.
"Thôi vậy, bị tiên sinh mắng thì cứ để tiên sinh mắng đi, nhưng ta còn muốn liều lĩnh một lần nữa."
Nghe vậy, Thích Biện Ngọc hơi giật mình, ngẩng đầu lên.
"Điện hạ còn muốn làm gì nữa?"
Bộ Dục cụp mắt xuống, trầm mặc một lúc. Sau đó như thể đã quyết định chủ ý gì mà buông tay tiểu cô nương bên cạnh ra.
"Biện Ngọc, bây giờ ngươi trở về, đừng đi theo ta, ta muốn làm một chuyện."
"Điện hạ muốn làm chuyện gì?"
Thái tử không trả lời nàng ấy.
Trong đêm gió lạnh, y cố chấp bước đến Trường Minh điện.
Sự xuất hiện đột ngột của Dục Thái tử khiến Trường Minh điện vô cùng hoảng sợ. Đêm đã khuya, nam nhân trước bàn vẫn chưa nghỉ ngơi, trước mặt hắn chất đầy tấu chương, trong tay cầm một ly trà đã nguội lạnh.
Đàm Chiêu vừa bưng chén thuốc vào, trước cửa cung đã náo loạn.
Bộ Chiêm đau đầu nhìn thấy chén thuốc nóng hổi, theo bản năng mà xoa thái dương.
Ngay sau đó đã nghe thấy cung nhân hoảng sợ kêu lên: "Hoàng thượng, không hay rồi! Tiểu điện hạ, hắn, hắn đột nhiên xông vào Trường Minh điện. Bọn nô tỳ nói gì cũng không ngăn được hắn, trên tay điện hạ còn... còn..."
Cung nhân không dám nói thêm nữa.
Cho dù đối phương không nói nhưng Bộ Chiêm cũng có thể đoán được đại khái. Hắn đặt tấu chương trong tay xuống, ánh mắt lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Màn đêm dày đặc như mực tàu, mây đen trút xuống khiến mọi người khó thở.
Hắn nhìn cung nhân không ngừng run rẩy quỳ trước án thư, giọng nói bình tĩnh: "Không cần ngăn cản, để Thái tử tiến vào."
Cung nhân: "... Vâng."
Theo ánh mắt của Bộ Chiêm, Đàm Chiêu cũng thức thời rời khỏi Trường Minh Điện. Trong cung điện rộng lớn như vậy chỉ còn lại một mình hắn và một bàn đầy tấu chương cùng ngọn đèn đơn độc đang lay động.
Không lâu sau.
Dục Thái tử kéo một thanh kiếm sắt nặng nề bước từng bước về phía long ỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro