Chương 9
2024-10-01 16:48:54
Khương Linh nhắm mắt lại: "Thừa tướng, ta không sao."
Mùi gỗ đàn hương quen thuộc phả vào mặt.
Nàng vô thức ôm chặt lấy lưng Bộ Chiêm.
Màn đêm tĩnh mịch, lá cây ngoài cửa sổ phát ra tiếng xào xạc. Trận mưa này đến rất nhanh, nhiệt độ xung quanh trở nên lạnh hơn một chút.
Đêm đó, Bộ Chiêm hiếm khi ngủ lại Thính Vân các.
Gọi nước xong thì trời cũng đã khuya, Khương Linh nghĩ có lẽ hai người đều mệt mỏi.
Bộ Chiêm ngủ rất an tĩnh nhưng nàng lại không thể nào ngủ được, chăn dưới lưng ướt đẫm mồ hôi khiến nàng không thể ngủ yên. Nàng muốn ngồi dậy bôi thuốc nhưng lại sợ làm phiền người bên cạnh nên lại thu cả người vào chăn, che cằm và chịu đựng.
Chân phải bị chuột rút.
Nàng cắn chặt răng, hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại.
Khi thời điểm đau nhất trôi qua, chỗ đau chỉ còn lại cảm giác tê tê.
Khi còn nhỏ, nàng đã bị choáng ngợp vì việc học đòi hỏi khắt khe.
Mẫu thân thường an ủi nàng, A Linh, nhịn một chút, nhịn một chút thì sẽ ổn.
Khương Linh nằm trên sạp, mồ hôi ướt đẫm.
Đột nhiên có cơn gió nhẹ hất rèm giường lên, đồng thời đưa ánh trăng sáng lạnh lẽo vào phòng.
Khương Linh nghiêng đầu nhìn thấy ánh trăng trong trẻo như nước, chiếu sáng xung quanh nàng thoáng mát, sạch sẽ.
Hắn nhắm hai mắt, chỉ để lại cho nàng một bên má.
Ánh sáng rực rỡ đã bị hắn che khuất.
Khương Linh ngừng thở, trong chốc lát nàng bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi nam nhân.
Lạnh lẽo.
Cảm giác nhẵn nhụi và lạnh như băng lan tỏa trên đầu ngón tay nàng.
Khương Linh đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra ban ngày.
"Cách đây không lâu, Thừa tướng đã tiếp quản vụ án tham ô của Lư gia, sau khi lục soát, hắn đã dùng số tiền bị tịch thu để thành lập khu lều trại ở phía đông nam kinh thành và sắp xếp nơi ở cho nhiều dân tị nạn lang thang."
...
Khương Linh nghĩ thầm, có lẽ hắn khác với "gian tướng" trong miệng người khác.
Tuy hắn máu lạnh nhưng lại thành lập nơi trú ẩn cho dân tị nạn.
Tuy hắn lạnh lùng nhưng vẫn cho nàng cẩm y ngọc thực ở Bộ phủ.
Tuy hắn lấy mệnh phượng đe dọa nàng gả vào phủ Thừa tướng nhưng chưa từng đối xử khắt khe với người nhà nàng.
Giờ nàng đã gả vào Bộ phủ, là thê tử của Bộ Chiêm, bản thân đã được học quy củ từ khi còn nhỏ, là nữ nhi thì tòng phụ thân, là thê tử thì tòng phu quân**, nửa đời sau của nữ tử đều dựa vào phu quân của mình. Nếu... nếu nàng đủ nghe lời, đủ quy củ, nếu nàng giữ khuôn phép mà làm tốt cái chức đại phu nhân Bộ gia này thì nửa đời sau có phải sẽ càng bình thản hơn trong tưởng tượng không?
** Gần giống câu: tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu.**
Dù gì Đại Tuyên đã hỗn loạn nhiều năm như vậy, sớm muộn gì cũng mất.
Với năng lực và thủ đoạn của Bộ Chiêm, đi theo hắn chắc chắn sẽ không phải chịu khổ.
Nếu bản thân mình có thể làm hắn hài lòng hơn... thì nói không chừng hắn sẽ che chở cho người nhà của mình.
Mí mắt Khương Linh giật giật.
Nàng lặng lẽ nhìn Bộ Chiêm, nhìn góc mặt của hắn và chịu đựng cơn đau trên người. Sau một lúc lâu, như một nỗi khao khát nào đó, nàng khẽ mở miệng gọi:
"Phu quân."
...
Đêm đó Khương Linh ngủ không ngon lắm.
Ngày hôm sau, nàng bất ngờ thức dậy từ sớm. Khi mở mắt ra, Bộ Chiêm đã không còn bên cạnh nàng nữa, tay chân nàng đau nhức, bủn rủn đến mức không còn sức lực.
Lục Vu đi vào đã bị nàng làm cho giật mình.
"Tiểu thư, người... người sao vậy, sao sắc mặt lại kém như vậy?"
Chiếc gương đồng cạnh giường phản chiếu gương mặt thiếu nữ.
Môi nàng trắng bệch đến mức gần như không thấy máu, hai bên má lại ửng hồng khiến người ta sợ hãi. Tiểu nha đầu sợ hãi đưa tay ra sờ trán nàng.
Thật nóng.
Lục Vu không nhịn được nói: "Tiểu thư đêm qua cùng Thừa tướng..."
Nàng ấy còn chưa hỏi xong, tấm đệm bừa bộn và vết đỏ trên cổ Khương Linh đã tiết lộ chuyện tối qua.
Khương Linh cúi đầu ho khan hai tiếng.
Cơ thể nàng vốn đã mỏng manh, hiện giờ lại càng giống bông hoa bị mưa gió tàn phá, Lục Vu nhìn mà đau lòng và lo lắng. Nàng ấy gọi người sắc thuốc, sau đó cho những người xung quanh lui xuống và bưng một chậu nước ấm đến.
"Sao tiểu thư có thể hồ đồ như thế, sao đêm qua người không nói với Thừa tướng rằng người cảm thấy không khỏe?"
Khương Linh cảm thấy mặt hơi nóng, nàng quay mặt đi, nhẹ giọng nói:
"Đêm qua tâm tình của Thừa tướng rất tốt, ta không thể làm hỏng tâm tình của hắn."
"Nhưng người... người không thể đùa giỡn cơ thể của mình." Lục Vu lấy thuốc mỡ từ trong tay áo bôi lên mắt cá chân của nàng: "Cơ thể tiểu thư vốn mảnh mai, Thừa tướng lại còn trẻ khỏe, nếu thực sự làm tổn thương tiểu thư thì phải làm sao? Tiểu thư đừng cậy mạnh, cơ thể của nữ tử là quý nhất, nếu có bệnh tật gì thì khi sinh con sẽ phải đau khổ rất nhiều."
Những thứ này nàng đều biết.
Nhưng đêm qua trời tối, ánh mắt Bộ Chiêm càng thêm tối tăm, nàng không dám từ chối, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt đối phương.
Từ lâu các ma ma trong cung đã dạy nàng, sau khi thành hôn, nữ tử phải coi phu quân là trời, không bao giờ có đạo lý thê tử không vâng lời trượng phu.
Khương Linh cụp mi xuống, dùng giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng: "Phục vụ phu quân vốn là bổn phận của thê tử."
"Nhưng mà tiểu thư --"
"Lục Vu, muội đừng nói nữa." Nàng ngắt lời đối phương, quay đầu hỏi: "Thừa tướng đâu?"
Tiểu nha đầu bĩu môi, không tình nguyện nói: "Sáng sớm nay có khách quý đến phủ Thừa tướng, hiện giờ Thừa tướng còn đang tiếp khách."
Những ngày gần đây, Bộ Chiêm càng ngày càng bận rộn.
Mặc dù ở trong nội viện thì Khương Linh vẫn có thể nhìn thấy được sự hỗn loạn của thế giới bên ngoài. Bộ Chiêm vừa sắp xếp cho dân tị nạn vừa tiêu diệt kẻ phản bội, tiểu Hoàng đế trên ngai vàng nghiễm nhiên trở thành con rối của hắn. Mỗi sáng khi vào triều, hắn cũng tượng trưng mà bái kiến vị Hoàng đế trẻ tuổi, toàn bộ Đại Tuyên gần như trở thành Đại Tuyên của riêng hắn.
Ngoại trừ vị Hữu Thừa tướng trên triều đình.
Hắn và Hữu Thừa tướng Tiêu Tề Thanh không hợp nhau và có ý muốn đánh gãy cánh tay này.
Tiêu Tề Thanh lớn tuổi nhưng có nhiều người ủng hộ, sự tồn tại của ông ta cũng là trở ngại lớn nhất trên con đường truy danh trục lợi** của Bộ Chiêm.
** Truy danh trục lợi: theo đuổi danh vọng và tiền tài.**
Lư thị lúc trước bị Bộ Chiêm tiêu diệt cũng là đồng đảng của Tiêu Tề Thanh.
Khương Linh không quan tâm đến Tiêu Tề Thanh.
Điều duy nhất nàng lo lắng chính là phụ thân mình, đang là Thái phó đương triều Khương Văn Hoài.
Mấy ngày nay phụ thân luôn cáo ốm, đã liên tiếp mấy ngày không vào triều.
Nghĩ như vậy, Khương Linh càng thêm lo sợ bất an, sợ hành động của phụ thân sẽ chọc giận Bộ Chiêm mà dẫn đến hoạ sát thân.
Có việc cần lo nên nàng cảm thấy buồn phiền nên gọi Lục Vu đỡ mình ra ngoài sân hít thở không khí trong lành. Bởi vì chân bị thương nên nàng đi rất chậm, tới bên đình, nàng từ từ ngồi xuống ghế đá.
Sắp cuối thu, thay thế chính là gió đông se lạnh.
Cảm nhận được gió lạnh thổi vào mặt, Khương Linh nhắm mắt lại. Dường như gió ở Bộ phủ mát mẻ hơn nhiều so với ngoài phủ, bốn phía đều được bao quanh bởi tường cao khiến ánh mặt trời ấm áp khó có thể chiếu vào.
Đang lúc nhắm mắt thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Có người mang theo cơn gió mát, ngọc bội bên hông kêu leng keng đi về hướng này.
Theo bản năng Khương Linh đứng lên, quay đầu hành lễ:
"Thừa tướng --"
Nhưng đập vào mắt lại là nam tử hoàn toàn xa lạ.
Y mặc y phục màu xanh, trên tay cầm một chiếc quạt nhỏ mạ vàng, mái tóc đen bóng được buộc cao, trông rất tao nhã.
Thấy Khương Linh đột nhiên cúi người hành lễ, đối phương có vẻ sợ hãi mà lùi lại nửa bước, chắp tay về phía nàng.
"Bộ phu nhân."
Giọng nói của y trau chuốt, êm tai.
Khương Linh nghĩ thầm, chắc vị đại nhân này là khách quý hôm nay đến phủ Thừa tướng.
Thân là phụ nhân** chỗ khuê phòng vốn không nên gặp mặt ngoại nam, xung quanh lại vắng người, Khương Linh sợ chuyện này truyền ra sẽ tổn hại đến thanh danh của bản thân và Bộ gia, nàng đang định hành lễ rồi rời đi.
** Phụ nhân: nữ tử đã có chồng**
Đối phương cũng lịch sự nghiêng người nhường đường cho nàng.
Nhưng, ngay lúc đi ngang qua nhau --
Có lẽ do đứng dậy quá vội vàng mà tầm mắt Khương Linh đột nhiên tối đen, nàng còn chưa kịp phản ứng thì đầu gối đã khuỵu xuống, không hề báo trước mà ngã về phía sau.
...
Khi tỉnh dậy thì đã trở lại Thính Vân các.
Lục Vu ở bên mép giường lo lắng chờ đợi, thấy chủ tử nhà mình tỉnh lại thì vui mừng gọi "tiểu thư". Khương Linh mơ hồ đáp lại, vừa nhấc mắt lên đã nhìn thấy nam tử vừa mới gặp ở trước đình qua màn giường.
Y đang cầm bút cúi đầu, không biết đang viết gì bên cạnh bàn.
Thấy nàng tỉnh lại, nam nhân và Lục Vu cùng nhìn sang.
Khương Linh nhíu mày, vô thức trốn sau màn giường.
Tại sao y lại ở chỗ này?
Sao ngoại nam lại được phép vào phòng ngủ chính của nữ tử? Nếu chuyện này đến tai Thừa tướng...
Dường như nhìn thấy sự căng thẳng và cảnh giác của nàng, Lục Vu giải thích:
"Tiểu thư, cơ thể người yếu ớt, vừa mới bất tỉnh ở bên hồ. Nô tỳ đang chuẩn bị gọi đại phu thì trùng hợp vị Quý công tử đây tinh thông y thuật, sau khi thông báo với Thừa tướng thì mời hắn tới trị liệu cho người. Vâng, hiện giờ công tử đang viết phương thuốc."
Khương Linh nghe vậy mới thở phào một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm.
Lục Vu nói xong liền thấy người đó đặt bút xuống. Lúc này đang là giữa trưa, ánh nắng ngoài cửa sổ vừa đẹp, một tầng sáng tối xuyên qua rèm cửa sổ, suýt chút nữa rơi xuống vai nam nhân.
Không biết có phải do ánh sáng hay không mà Khương Linh cảm thấy y quá chói mắt.
Mặc dù không ăn mặc cầu kỳ nhưng lời nói và cử chỉ của nam nhân đều toát ra vẻ nho nhã. Vẻ cao quý này khác với Bộ Chiêm, so với sự lạnh lùng và điềm tĩnh của Bộ Chiêm thì y phóng khoáng và không câu nệ hơn.
Khương Linh đứng lên tạ ơn.
Vừa ngồi thẳng dậy, nàng nhận ra có một bức tranh trải trên bàn cách đó không xa, phong cảnh trên bức tranh chính là mà Bộ Chiêm đã tặng nàng.
Nhìn thấy ánh mắt nàng dán chặt vào bức tranh, đối phương có vẻ thản nhiên hỏi:
"Phu nhân thích tranh của Quý Trưng?"
Quý Trưng.
Trước đó là sự tồn tại trong phủ Thái phó mà mọi người tránh còn không kịp.
Lục Vu vội vàng trả lời thay nàng: "Không phải, không phải, công tử hiểu lầm rồi, tiểu thư của chúng ta không thích tranh của hắn, nô tỳ sẽ cất nó ngay lập tức."
Mặc dù là Lục Vu lên tiếng nhưng người kia cũng không nhìn nàng ấy mà ngược lại rất có hứng thú nhìn Khương Linh, nhìn sắc mặt của đối phương đỏ lên.
Nàng không biết gạt người và việc che giấu những lời nói dối của mình lại càng khó khăn hơn.
"Ừm, Quý công tử là họa sư mà ta thích nhất."
Y kinh ngạc nhướng mày.
"Nghe nói phu nhân là trưởng nữ của Thái phó, từ nhỏ đã vào cung theo học kế thừa họa sư Thừa Ninh và Tôn sư phụ, tại sao lại thích Quý Trưng?"
Tranh của Quý Phù Thanh thực sự không được ưa chuộng.
Khương Linh mím môi, suy nghĩ một lát.
"Bởi vì... bị thu hút."
"Bị thu hút?"
"Ừm." Nàng gật đầu: "Mặc dù từ nhỏ ta đã vào cung, bái Ninh lão sư và Tôn lão sư, người khác thường nói với ta rằng kỹ năng hội họa của hai vị lão sư này là tốt nhất. Nhưng khi ta đi theo các lão sư học vẽ, tuy hoàn thành được nhiệm vụ của tiên đế và phụ thân giao phó nhưng chỉ có thể nhìn thấy da chứ không thấy xương. Chỉ khi đứng trước bức tranh của Quý Phù Thanh, ta mới có thể thực sự cảm nhận được thú vui khi vẽ tranh."
"Trong tranh của Quý Phù Thanh, có thể nhìn thấy da thấy xương, nhìn tranh mà có thể thấy trái tim."
Đối phương nghe vậy thì cúi đầu cười khẽ.
"Công tử, tại sao ngài lại cười?"
Khi y cười rộ lên, khóe môi xuất hiện cặp má lúm đồng tiền như ẩn như hiện. Khương Linh cứ ngồi ở mép giường nhìn y một lát, nam nhân áo xanh ngừng cười, nghiêm túc cúi đầu chào nàng:
Từng chữ đều rõ ràng:
"Kẻ hèn Quý Trưng bái kiến đại phu nhân."
Mùi gỗ đàn hương quen thuộc phả vào mặt.
Nàng vô thức ôm chặt lấy lưng Bộ Chiêm.
Màn đêm tĩnh mịch, lá cây ngoài cửa sổ phát ra tiếng xào xạc. Trận mưa này đến rất nhanh, nhiệt độ xung quanh trở nên lạnh hơn một chút.
Đêm đó, Bộ Chiêm hiếm khi ngủ lại Thính Vân các.
Gọi nước xong thì trời cũng đã khuya, Khương Linh nghĩ có lẽ hai người đều mệt mỏi.
Bộ Chiêm ngủ rất an tĩnh nhưng nàng lại không thể nào ngủ được, chăn dưới lưng ướt đẫm mồ hôi khiến nàng không thể ngủ yên. Nàng muốn ngồi dậy bôi thuốc nhưng lại sợ làm phiền người bên cạnh nên lại thu cả người vào chăn, che cằm và chịu đựng.
Chân phải bị chuột rút.
Nàng cắn chặt răng, hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại.
Khi thời điểm đau nhất trôi qua, chỗ đau chỉ còn lại cảm giác tê tê.
Khi còn nhỏ, nàng đã bị choáng ngợp vì việc học đòi hỏi khắt khe.
Mẫu thân thường an ủi nàng, A Linh, nhịn một chút, nhịn một chút thì sẽ ổn.
Khương Linh nằm trên sạp, mồ hôi ướt đẫm.
Đột nhiên có cơn gió nhẹ hất rèm giường lên, đồng thời đưa ánh trăng sáng lạnh lẽo vào phòng.
Khương Linh nghiêng đầu nhìn thấy ánh trăng trong trẻo như nước, chiếu sáng xung quanh nàng thoáng mát, sạch sẽ.
Hắn nhắm hai mắt, chỉ để lại cho nàng một bên má.
Ánh sáng rực rỡ đã bị hắn che khuất.
Khương Linh ngừng thở, trong chốc lát nàng bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi nam nhân.
Lạnh lẽo.
Cảm giác nhẵn nhụi và lạnh như băng lan tỏa trên đầu ngón tay nàng.
Khương Linh đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra ban ngày.
"Cách đây không lâu, Thừa tướng đã tiếp quản vụ án tham ô của Lư gia, sau khi lục soát, hắn đã dùng số tiền bị tịch thu để thành lập khu lều trại ở phía đông nam kinh thành và sắp xếp nơi ở cho nhiều dân tị nạn lang thang."
...
Khương Linh nghĩ thầm, có lẽ hắn khác với "gian tướng" trong miệng người khác.
Tuy hắn máu lạnh nhưng lại thành lập nơi trú ẩn cho dân tị nạn.
Tuy hắn lạnh lùng nhưng vẫn cho nàng cẩm y ngọc thực ở Bộ phủ.
Tuy hắn lấy mệnh phượng đe dọa nàng gả vào phủ Thừa tướng nhưng chưa từng đối xử khắt khe với người nhà nàng.
Giờ nàng đã gả vào Bộ phủ, là thê tử của Bộ Chiêm, bản thân đã được học quy củ từ khi còn nhỏ, là nữ nhi thì tòng phụ thân, là thê tử thì tòng phu quân**, nửa đời sau của nữ tử đều dựa vào phu quân của mình. Nếu... nếu nàng đủ nghe lời, đủ quy củ, nếu nàng giữ khuôn phép mà làm tốt cái chức đại phu nhân Bộ gia này thì nửa đời sau có phải sẽ càng bình thản hơn trong tưởng tượng không?
** Gần giống câu: tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu.**
Dù gì Đại Tuyên đã hỗn loạn nhiều năm như vậy, sớm muộn gì cũng mất.
Với năng lực và thủ đoạn của Bộ Chiêm, đi theo hắn chắc chắn sẽ không phải chịu khổ.
Nếu bản thân mình có thể làm hắn hài lòng hơn... thì nói không chừng hắn sẽ che chở cho người nhà của mình.
Mí mắt Khương Linh giật giật.
Nàng lặng lẽ nhìn Bộ Chiêm, nhìn góc mặt của hắn và chịu đựng cơn đau trên người. Sau một lúc lâu, như một nỗi khao khát nào đó, nàng khẽ mở miệng gọi:
"Phu quân."
...
Đêm đó Khương Linh ngủ không ngon lắm.
Ngày hôm sau, nàng bất ngờ thức dậy từ sớm. Khi mở mắt ra, Bộ Chiêm đã không còn bên cạnh nàng nữa, tay chân nàng đau nhức, bủn rủn đến mức không còn sức lực.
Lục Vu đi vào đã bị nàng làm cho giật mình.
"Tiểu thư, người... người sao vậy, sao sắc mặt lại kém như vậy?"
Chiếc gương đồng cạnh giường phản chiếu gương mặt thiếu nữ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Môi nàng trắng bệch đến mức gần như không thấy máu, hai bên má lại ửng hồng khiến người ta sợ hãi. Tiểu nha đầu sợ hãi đưa tay ra sờ trán nàng.
Thật nóng.
Lục Vu không nhịn được nói: "Tiểu thư đêm qua cùng Thừa tướng..."
Nàng ấy còn chưa hỏi xong, tấm đệm bừa bộn và vết đỏ trên cổ Khương Linh đã tiết lộ chuyện tối qua.
Khương Linh cúi đầu ho khan hai tiếng.
Cơ thể nàng vốn đã mỏng manh, hiện giờ lại càng giống bông hoa bị mưa gió tàn phá, Lục Vu nhìn mà đau lòng và lo lắng. Nàng ấy gọi người sắc thuốc, sau đó cho những người xung quanh lui xuống và bưng một chậu nước ấm đến.
"Sao tiểu thư có thể hồ đồ như thế, sao đêm qua người không nói với Thừa tướng rằng người cảm thấy không khỏe?"
Khương Linh cảm thấy mặt hơi nóng, nàng quay mặt đi, nhẹ giọng nói:
"Đêm qua tâm tình của Thừa tướng rất tốt, ta không thể làm hỏng tâm tình của hắn."
"Nhưng người... người không thể đùa giỡn cơ thể của mình." Lục Vu lấy thuốc mỡ từ trong tay áo bôi lên mắt cá chân của nàng: "Cơ thể tiểu thư vốn mảnh mai, Thừa tướng lại còn trẻ khỏe, nếu thực sự làm tổn thương tiểu thư thì phải làm sao? Tiểu thư đừng cậy mạnh, cơ thể của nữ tử là quý nhất, nếu có bệnh tật gì thì khi sinh con sẽ phải đau khổ rất nhiều."
Những thứ này nàng đều biết.
Nhưng đêm qua trời tối, ánh mắt Bộ Chiêm càng thêm tối tăm, nàng không dám từ chối, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt đối phương.
Từ lâu các ma ma trong cung đã dạy nàng, sau khi thành hôn, nữ tử phải coi phu quân là trời, không bao giờ có đạo lý thê tử không vâng lời trượng phu.
Khương Linh cụp mi xuống, dùng giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng: "Phục vụ phu quân vốn là bổn phận của thê tử."
"Nhưng mà tiểu thư --"
"Lục Vu, muội đừng nói nữa." Nàng ngắt lời đối phương, quay đầu hỏi: "Thừa tướng đâu?"
Tiểu nha đầu bĩu môi, không tình nguyện nói: "Sáng sớm nay có khách quý đến phủ Thừa tướng, hiện giờ Thừa tướng còn đang tiếp khách."
Những ngày gần đây, Bộ Chiêm càng ngày càng bận rộn.
Mặc dù ở trong nội viện thì Khương Linh vẫn có thể nhìn thấy được sự hỗn loạn của thế giới bên ngoài. Bộ Chiêm vừa sắp xếp cho dân tị nạn vừa tiêu diệt kẻ phản bội, tiểu Hoàng đế trên ngai vàng nghiễm nhiên trở thành con rối của hắn. Mỗi sáng khi vào triều, hắn cũng tượng trưng mà bái kiến vị Hoàng đế trẻ tuổi, toàn bộ Đại Tuyên gần như trở thành Đại Tuyên của riêng hắn.
Ngoại trừ vị Hữu Thừa tướng trên triều đình.
Hắn và Hữu Thừa tướng Tiêu Tề Thanh không hợp nhau và có ý muốn đánh gãy cánh tay này.
Tiêu Tề Thanh lớn tuổi nhưng có nhiều người ủng hộ, sự tồn tại của ông ta cũng là trở ngại lớn nhất trên con đường truy danh trục lợi** của Bộ Chiêm.
** Truy danh trục lợi: theo đuổi danh vọng và tiền tài.**
Lư thị lúc trước bị Bộ Chiêm tiêu diệt cũng là đồng đảng của Tiêu Tề Thanh.
Khương Linh không quan tâm đến Tiêu Tề Thanh.
Điều duy nhất nàng lo lắng chính là phụ thân mình, đang là Thái phó đương triều Khương Văn Hoài.
Mấy ngày nay phụ thân luôn cáo ốm, đã liên tiếp mấy ngày không vào triều.
Nghĩ như vậy, Khương Linh càng thêm lo sợ bất an, sợ hành động của phụ thân sẽ chọc giận Bộ Chiêm mà dẫn đến hoạ sát thân.
Có việc cần lo nên nàng cảm thấy buồn phiền nên gọi Lục Vu đỡ mình ra ngoài sân hít thở không khí trong lành. Bởi vì chân bị thương nên nàng đi rất chậm, tới bên đình, nàng từ từ ngồi xuống ghế đá.
Sắp cuối thu, thay thế chính là gió đông se lạnh.
Cảm nhận được gió lạnh thổi vào mặt, Khương Linh nhắm mắt lại. Dường như gió ở Bộ phủ mát mẻ hơn nhiều so với ngoài phủ, bốn phía đều được bao quanh bởi tường cao khiến ánh mặt trời ấm áp khó có thể chiếu vào.
Đang lúc nhắm mắt thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Có người mang theo cơn gió mát, ngọc bội bên hông kêu leng keng đi về hướng này.
Theo bản năng Khương Linh đứng lên, quay đầu hành lễ:
"Thừa tướng --"
Nhưng đập vào mắt lại là nam tử hoàn toàn xa lạ.
Y mặc y phục màu xanh, trên tay cầm một chiếc quạt nhỏ mạ vàng, mái tóc đen bóng được buộc cao, trông rất tao nhã.
Thấy Khương Linh đột nhiên cúi người hành lễ, đối phương có vẻ sợ hãi mà lùi lại nửa bước, chắp tay về phía nàng.
"Bộ phu nhân."
Giọng nói của y trau chuốt, êm tai.
Khương Linh nghĩ thầm, chắc vị đại nhân này là khách quý hôm nay đến phủ Thừa tướng.
Thân là phụ nhân** chỗ khuê phòng vốn không nên gặp mặt ngoại nam, xung quanh lại vắng người, Khương Linh sợ chuyện này truyền ra sẽ tổn hại đến thanh danh của bản thân và Bộ gia, nàng đang định hành lễ rồi rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
** Phụ nhân: nữ tử đã có chồng**
Đối phương cũng lịch sự nghiêng người nhường đường cho nàng.
Nhưng, ngay lúc đi ngang qua nhau --
Có lẽ do đứng dậy quá vội vàng mà tầm mắt Khương Linh đột nhiên tối đen, nàng còn chưa kịp phản ứng thì đầu gối đã khuỵu xuống, không hề báo trước mà ngã về phía sau.
...
Khi tỉnh dậy thì đã trở lại Thính Vân các.
Lục Vu ở bên mép giường lo lắng chờ đợi, thấy chủ tử nhà mình tỉnh lại thì vui mừng gọi "tiểu thư". Khương Linh mơ hồ đáp lại, vừa nhấc mắt lên đã nhìn thấy nam tử vừa mới gặp ở trước đình qua màn giường.
Y đang cầm bút cúi đầu, không biết đang viết gì bên cạnh bàn.
Thấy nàng tỉnh lại, nam nhân và Lục Vu cùng nhìn sang.
Khương Linh nhíu mày, vô thức trốn sau màn giường.
Tại sao y lại ở chỗ này?
Sao ngoại nam lại được phép vào phòng ngủ chính của nữ tử? Nếu chuyện này đến tai Thừa tướng...
Dường như nhìn thấy sự căng thẳng và cảnh giác của nàng, Lục Vu giải thích:
"Tiểu thư, cơ thể người yếu ớt, vừa mới bất tỉnh ở bên hồ. Nô tỳ đang chuẩn bị gọi đại phu thì trùng hợp vị Quý công tử đây tinh thông y thuật, sau khi thông báo với Thừa tướng thì mời hắn tới trị liệu cho người. Vâng, hiện giờ công tử đang viết phương thuốc."
Khương Linh nghe vậy mới thở phào một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm.
Lục Vu nói xong liền thấy người đó đặt bút xuống. Lúc này đang là giữa trưa, ánh nắng ngoài cửa sổ vừa đẹp, một tầng sáng tối xuyên qua rèm cửa sổ, suýt chút nữa rơi xuống vai nam nhân.
Không biết có phải do ánh sáng hay không mà Khương Linh cảm thấy y quá chói mắt.
Mặc dù không ăn mặc cầu kỳ nhưng lời nói và cử chỉ của nam nhân đều toát ra vẻ nho nhã. Vẻ cao quý này khác với Bộ Chiêm, so với sự lạnh lùng và điềm tĩnh của Bộ Chiêm thì y phóng khoáng và không câu nệ hơn.
Khương Linh đứng lên tạ ơn.
Vừa ngồi thẳng dậy, nàng nhận ra có một bức tranh trải trên bàn cách đó không xa, phong cảnh trên bức tranh chính là mà Bộ Chiêm đã tặng nàng.
Nhìn thấy ánh mắt nàng dán chặt vào bức tranh, đối phương có vẻ thản nhiên hỏi:
"Phu nhân thích tranh của Quý Trưng?"
Quý Trưng.
Trước đó là sự tồn tại trong phủ Thái phó mà mọi người tránh còn không kịp.
Lục Vu vội vàng trả lời thay nàng: "Không phải, không phải, công tử hiểu lầm rồi, tiểu thư của chúng ta không thích tranh của hắn, nô tỳ sẽ cất nó ngay lập tức."
Mặc dù là Lục Vu lên tiếng nhưng người kia cũng không nhìn nàng ấy mà ngược lại rất có hứng thú nhìn Khương Linh, nhìn sắc mặt của đối phương đỏ lên.
Nàng không biết gạt người và việc che giấu những lời nói dối của mình lại càng khó khăn hơn.
"Ừm, Quý công tử là họa sư mà ta thích nhất."
Y kinh ngạc nhướng mày.
"Nghe nói phu nhân là trưởng nữ của Thái phó, từ nhỏ đã vào cung theo học kế thừa họa sư Thừa Ninh và Tôn sư phụ, tại sao lại thích Quý Trưng?"
Tranh của Quý Phù Thanh thực sự không được ưa chuộng.
Khương Linh mím môi, suy nghĩ một lát.
"Bởi vì... bị thu hút."
"Bị thu hút?"
"Ừm." Nàng gật đầu: "Mặc dù từ nhỏ ta đã vào cung, bái Ninh lão sư và Tôn lão sư, người khác thường nói với ta rằng kỹ năng hội họa của hai vị lão sư này là tốt nhất. Nhưng khi ta đi theo các lão sư học vẽ, tuy hoàn thành được nhiệm vụ của tiên đế và phụ thân giao phó nhưng chỉ có thể nhìn thấy da chứ không thấy xương. Chỉ khi đứng trước bức tranh của Quý Phù Thanh, ta mới có thể thực sự cảm nhận được thú vui khi vẽ tranh."
"Trong tranh của Quý Phù Thanh, có thể nhìn thấy da thấy xương, nhìn tranh mà có thể thấy trái tim."
Đối phương nghe vậy thì cúi đầu cười khẽ.
"Công tử, tại sao ngài lại cười?"
Khi y cười rộ lên, khóe môi xuất hiện cặp má lúm đồng tiền như ẩn như hiện. Khương Linh cứ ngồi ở mép giường nhìn y một lát, nam nhân áo xanh ngừng cười, nghiêm túc cúi đầu chào nàng:
Từng chữ đều rõ ràng:
"Kẻ hèn Quý Trưng bái kiến đại phu nhân."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro