Dân Thường Bob
Hắc Bạch Tương Gian
2024-09-04 05:23:14
Diệp Thế Thành chỉ mới vừa nâng đũa, còn chưa kịp nuốt xuống miếng thịt bò Kobe đã bị tin tức mà Trần Chu mang đến làm cho mắc nghẹn,chặn cứng ở yết hầu. 3)
"Khụ...khụ... khụ.." Ông tức tối vỗ ngực, suýt chút nữa thi ho ra ngụm máu tươi.
"Cái gì?...Chú nói gì? Chí Viễn nó làm sao?" Khuôn mặt nghiêm nghị nhất thời đa biểu cảm. Hết trắng rồi lại xanh, hết xanh rồi lại đỏ, cuối cùng là giận đến tím tái khắp cả người.
"Bên phía sở cảnh sát vừa mới gọi điện đến...nói là...nói là đại thiếu gia hành hung một bảo an...suýt nữa thì giết người tại chung cư Camellia."
"Hồ đồ." Diệp Thế Thành còn chưa cao giọng quát, Diệp Thế Uy đã giận dữ đập bàn.
"Nghiệp chướng...đúng là thứ nghiệp chướng. Anh xem... cái thằng phá gia chi tử mà anh dốc lòng bồi dưỡng đã gây ra cớ sự ngu ngốc gì. Một đám ăn hại từ cha tới con. Tổ tiên linh thiêng chắc là nhục mặt lắm." Ông lão hùng hồ nghiến chặt răng, thân thể già nua đang không ngừng run lên vì tức. 2
"Chẳng phải chỉ là đánh người thôi sao...tại sao lại bị giữ." Diệp Thế Thành gặn hỏi, đôi mày kiếm nhíu chặt ưu tư.
"Dạ..." Trần Chu chần chừ trong giây lát, đứng trước ánh mắt đỏ ngầu truy vấn của hai vị chủ nhân cũng chỉ đành thật thà nói hết.
"Qua xét nghiệm cho thấy...Diệp đại thiếu có sử dụng chất cấm...thế nên..."
"Chất cấm?" Ông thản thốt kêu lên.
"Trời ơi...trời ơi là trời..." Thân hình cao lớn loạng choạng ngồi bệch xuống, mệt mỏi ngã lưng ra thành ghế há miệng lấy hơi.
Trần Chu thấy vậy liền vội vàng tìm thuốc, đem hai viên trợ tim đưa cho Diệp Thế Thành.
Diệp Thế Uy sa sầm sắc mặt, bàn tay gầy yếu nhăn nheo siết chặt lấy cây gậy baton giắng mạnh xuống sàn nhà.
"Đi." Ông ta hùng hổ đứng phắt dậy. bước chân ra cửa lớn.
"Gọi cho luật sư Lý mau chóng cùng tôi đi bảo lãnh người về."
Tại sở cảnh sát...
Diệp Chí Viễn phờ phạc ngồi trong phòng tạm giam, đôi đồng tử lờ đờ ngây ngại như một đứa thiểu năng đang lảm nhảm với cái bóng của mình.
"Yến...em lừa tôi...em dám lừa tôi. Tôi yêu vậy mà...sao em nỡ...hức hức..." Gã mếu máo kể lề. Bất chợt lại nổi điên đấm bình bịch vào tường. 5)
"Mẹ mày...con điểm, mày dám phản bội tao...dám phản bội tao. Tao giết mày...tao nhất định sẽ giết chết mày."
"Hahahahaha.... Ahahahahaha..." Gã ngửa đầu cười lớn, nước mắt lại khổ sở lăn dài. Càng cười càng khoái chí, càng cười càng chua chát thương tầm. (Q
"Trương Yến...em hại tôi khổ quá! Tôi yêu em nhiều đến thế cơ mà...tại sao lại đối xử với tôi như thế."
Diệp Chí Viễn thống khổ gục đầu khóc rống, đôi bàn tay chẳng chịt gân xanh bấu chặt lên mặt tường thô ráp lạnh băng.
Diệp Thế Uy đứng ở bên ngoài chính kiến hết thảy thông qua ô cửa kính, ông lão lắc nhẹ đầu, ảm đảm thở dài.
Đứa cháu trai duy nhất là con của dòng chính, được kỳ vọng sẽ nối nghiệp Diệp gia làm hưng thịnh Lion, kết quả chỉ vì một chữ tình mà thần tàn ma dại.
"Phía nạn nhân, chúng tôi sẽ chi trả tiền thuốc men, viện phí, đồng thời bù đắp mọi tổn thất tinh thần theo đúng như yêu cầu của pháp luật đề ra. Chỉ mong cảnh sát các cậu giơ cao đánh khẽ, không truy cứu trách nhiệm hình sự, để cháu tôi tại ngoại nhận án treo." Diệp Thế Uy híp mắt, ngoài mặt là hảo ý hạ mình thương lượng, bên trong vẫn giữ nguyên ngữ khí kiêu ngạo tỏ ra vẻ bề trên.
"Cái này thì phải xem giám định thương tật trên người nhân là bao nhiêu. Hơn nữa, Diệp thiếu gia còn sử dụng ma túy. Điểm này không thể tùy tiện cho qua." Phạm Hoàng Hiên lạnh lùng xa cách. Không xua nịnh lấy lòng cũng chẳng chút kiêng dè, e sợ.
"Cậu có biết bản thân đang nói chuyện với ai không?" Ông ta nhướn mày nhấn mạnh. Cốt yếu muốn dằn mặt thị uy.
"Tôi biết chứ. Biết rất rõ đấy...thưa ngài Thượng tướng."
"Cây ngay dễ gãy. Trung tá Phạm...chuyện lần này nên giải quyết êm đẹp trong nội bộ sẽ tốt hơn." Diệp Thế Uy nhắc nhở, ngụ ý răng đe, hăm dọa rất rõ ràng.
"Chắc ngài Diệp già rồi nên lú lẫn. Trong hiến pháp nước S không cho phép Quân đội nhúng tay vào Bộ cảnh sát hình sư và công an." Anh nhún vai cười nói, đáy mắt lại lạnh lẽo thâm trầm.
"Thể nhưng, nếu ngài Diệp muốn lôi quyền lực cũng như chức vụ của mình ra nói chuyện...vậy thì ngài cũng nên để ý kỹ một chút. Kẻ hèn đang đứng trước ngài đây rốt cuộc mang họ gì."
Ông cau mày ngẫm nghĩ, khuôn mặt thản nhiên dần thất sắc sa sầm.
Ở cái đất Thủ Đô ngư long hỗn tạp này, dám lấy danh họ Phạm ra để khua môi múa mép thì chỉ có thể là con cháu của lão hồ già Phạm Hoàng Thiên - người mang trên vai cấp bậc quân hàm ngang ngửa ông, cắm cả gốc lẫn ngọn vào bộ máy chính trị nước S.
"Được..giỏi.. giỏi lắm.." Diệp Thế Uy nghẹn trong lòng cục tức. Ông gắn giọng nói với Phạm Hoàng Hiên.
"Xem như là Phạm gia cậu giỏi."
Dứt lời ông hừ lạnh rời đi, chỉ đề lại Lý Quân Lập lo liệu đàm phán.
Sáng hôm sau, tin tức người thừa kế Diệp gia sử dụng ma túy, hành hung đánh đập một bảo an lớn tuổi ở chung cư Camellia nhanh chóng lan rộng khắp các trang báo mạng.
Quần chúng ăn dưa cào phím đến mức muốn liệt cả hai tay, riêng cổ phiếu của King và Lion thì thảm thương chạm sàn không ngóc đầu lên nổi.
Diệp Thế Thành chạy qua chạy lại như lửa cháy xém mồng, vừa tìm cách lấp liếm lổ hỏng trong ngân sách, vừa gắng gồng dự án Rainbows.
Kết quả vẫn là bị đám cổ đông truy vấn buộc phải mở cuộc họp nội bộ ngay trong ngày.
"Khụ...khụ... khụ.." Ông tức tối vỗ ngực, suýt chút nữa thi ho ra ngụm máu tươi.
"Cái gì?...Chú nói gì? Chí Viễn nó làm sao?" Khuôn mặt nghiêm nghị nhất thời đa biểu cảm. Hết trắng rồi lại xanh, hết xanh rồi lại đỏ, cuối cùng là giận đến tím tái khắp cả người.
"Bên phía sở cảnh sát vừa mới gọi điện đến...nói là...nói là đại thiếu gia hành hung một bảo an...suýt nữa thì giết người tại chung cư Camellia."
"Hồ đồ." Diệp Thế Thành còn chưa cao giọng quát, Diệp Thế Uy đã giận dữ đập bàn.
"Nghiệp chướng...đúng là thứ nghiệp chướng. Anh xem... cái thằng phá gia chi tử mà anh dốc lòng bồi dưỡng đã gây ra cớ sự ngu ngốc gì. Một đám ăn hại từ cha tới con. Tổ tiên linh thiêng chắc là nhục mặt lắm." Ông lão hùng hồ nghiến chặt răng, thân thể già nua đang không ngừng run lên vì tức. 2
"Chẳng phải chỉ là đánh người thôi sao...tại sao lại bị giữ." Diệp Thế Thành gặn hỏi, đôi mày kiếm nhíu chặt ưu tư.
"Dạ..." Trần Chu chần chừ trong giây lát, đứng trước ánh mắt đỏ ngầu truy vấn của hai vị chủ nhân cũng chỉ đành thật thà nói hết.
"Qua xét nghiệm cho thấy...Diệp đại thiếu có sử dụng chất cấm...thế nên..."
"Chất cấm?" Ông thản thốt kêu lên.
"Trời ơi...trời ơi là trời..." Thân hình cao lớn loạng choạng ngồi bệch xuống, mệt mỏi ngã lưng ra thành ghế há miệng lấy hơi.
Trần Chu thấy vậy liền vội vàng tìm thuốc, đem hai viên trợ tim đưa cho Diệp Thế Thành.
Diệp Thế Uy sa sầm sắc mặt, bàn tay gầy yếu nhăn nheo siết chặt lấy cây gậy baton giắng mạnh xuống sàn nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đi." Ông ta hùng hổ đứng phắt dậy. bước chân ra cửa lớn.
"Gọi cho luật sư Lý mau chóng cùng tôi đi bảo lãnh người về."
Tại sở cảnh sát...
Diệp Chí Viễn phờ phạc ngồi trong phòng tạm giam, đôi đồng tử lờ đờ ngây ngại như một đứa thiểu năng đang lảm nhảm với cái bóng của mình.
"Yến...em lừa tôi...em dám lừa tôi. Tôi yêu vậy mà...sao em nỡ...hức hức..." Gã mếu máo kể lề. Bất chợt lại nổi điên đấm bình bịch vào tường. 5)
"Mẹ mày...con điểm, mày dám phản bội tao...dám phản bội tao. Tao giết mày...tao nhất định sẽ giết chết mày."
"Hahahahaha.... Ahahahahaha..." Gã ngửa đầu cười lớn, nước mắt lại khổ sở lăn dài. Càng cười càng khoái chí, càng cười càng chua chát thương tầm. (Q
"Trương Yến...em hại tôi khổ quá! Tôi yêu em nhiều đến thế cơ mà...tại sao lại đối xử với tôi như thế."
Diệp Chí Viễn thống khổ gục đầu khóc rống, đôi bàn tay chẳng chịt gân xanh bấu chặt lên mặt tường thô ráp lạnh băng.
Diệp Thế Uy đứng ở bên ngoài chính kiến hết thảy thông qua ô cửa kính, ông lão lắc nhẹ đầu, ảm đảm thở dài.
Đứa cháu trai duy nhất là con của dòng chính, được kỳ vọng sẽ nối nghiệp Diệp gia làm hưng thịnh Lion, kết quả chỉ vì một chữ tình mà thần tàn ma dại.
"Phía nạn nhân, chúng tôi sẽ chi trả tiền thuốc men, viện phí, đồng thời bù đắp mọi tổn thất tinh thần theo đúng như yêu cầu của pháp luật đề ra. Chỉ mong cảnh sát các cậu giơ cao đánh khẽ, không truy cứu trách nhiệm hình sự, để cháu tôi tại ngoại nhận án treo." Diệp Thế Uy híp mắt, ngoài mặt là hảo ý hạ mình thương lượng, bên trong vẫn giữ nguyên ngữ khí kiêu ngạo tỏ ra vẻ bề trên.
"Cái này thì phải xem giám định thương tật trên người nhân là bao nhiêu. Hơn nữa, Diệp thiếu gia còn sử dụng ma túy. Điểm này không thể tùy tiện cho qua." Phạm Hoàng Hiên lạnh lùng xa cách. Không xua nịnh lấy lòng cũng chẳng chút kiêng dè, e sợ.
"Cậu có biết bản thân đang nói chuyện với ai không?" Ông ta nhướn mày nhấn mạnh. Cốt yếu muốn dằn mặt thị uy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi biết chứ. Biết rất rõ đấy...thưa ngài Thượng tướng."
"Cây ngay dễ gãy. Trung tá Phạm...chuyện lần này nên giải quyết êm đẹp trong nội bộ sẽ tốt hơn." Diệp Thế Uy nhắc nhở, ngụ ý răng đe, hăm dọa rất rõ ràng.
"Chắc ngài Diệp già rồi nên lú lẫn. Trong hiến pháp nước S không cho phép Quân đội nhúng tay vào Bộ cảnh sát hình sư và công an." Anh nhún vai cười nói, đáy mắt lại lạnh lẽo thâm trầm.
"Thể nhưng, nếu ngài Diệp muốn lôi quyền lực cũng như chức vụ của mình ra nói chuyện...vậy thì ngài cũng nên để ý kỹ một chút. Kẻ hèn đang đứng trước ngài đây rốt cuộc mang họ gì."
Ông cau mày ngẫm nghĩ, khuôn mặt thản nhiên dần thất sắc sa sầm.
Ở cái đất Thủ Đô ngư long hỗn tạp này, dám lấy danh họ Phạm ra để khua môi múa mép thì chỉ có thể là con cháu của lão hồ già Phạm Hoàng Thiên - người mang trên vai cấp bậc quân hàm ngang ngửa ông, cắm cả gốc lẫn ngọn vào bộ máy chính trị nước S.
"Được..giỏi.. giỏi lắm.." Diệp Thế Uy nghẹn trong lòng cục tức. Ông gắn giọng nói với Phạm Hoàng Hiên.
"Xem như là Phạm gia cậu giỏi."
Dứt lời ông hừ lạnh rời đi, chỉ đề lại Lý Quân Lập lo liệu đàm phán.
Sáng hôm sau, tin tức người thừa kế Diệp gia sử dụng ma túy, hành hung đánh đập một bảo an lớn tuổi ở chung cư Camellia nhanh chóng lan rộng khắp các trang báo mạng.
Quần chúng ăn dưa cào phím đến mức muốn liệt cả hai tay, riêng cổ phiếu của King và Lion thì thảm thương chạm sàn không ngóc đầu lên nổi.
Diệp Thế Thành chạy qua chạy lại như lửa cháy xém mồng, vừa tìm cách lấp liếm lổ hỏng trong ngân sách, vừa gắng gồng dự án Rainbows.
Kết quả vẫn là bị đám cổ đông truy vấn buộc phải mở cuộc họp nội bộ ngay trong ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro